(*) Định luật Murphy (Định luật Murphy) là một câu nói vui thường được sử dụng để mô tả những vấn đề mà mọi thứ có thể quay trở lại nên tồi tệ nhất có thể. Nói một cách đơn giản, luật này khẳng định rằng: “Bất cứ điều gì có thể nói thì sẽ nói”.

Bên ngoài cửa, bác Đàm quản gia đã cho tài xế chuẩn bị xe sẵn sàng.

Tô Đề, người đang cảm thấy mình không được chào đón cuối cùng cũng tìm được một chút an ủi.

Đợi cô đi rồi, Nghiêm Thục Uyển mới quay lại từ huyền quan.

Vừa ngồi xuống, bà đã thở ngắn than dài.

Bố Tô cũng không diễn nữa, ông đặt chén trà Kiến Trản xuống, trầm giọng hỏi: “Con bé Hai đi rồi à?”

"Đi rồi." Nghiêm Thục Uyển khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng: “Tôi chưa từng thấy ai làm bố như ông cả. Rõ ràng nhớ con gái muốn chết, người ta về rồi mà còn giả vờ không thèm ngó ngàng, rốt cuộc là ông màu mè làm gì thế hả?”

Lời trách móc của mẹ Tô không phải là không có lý.

Dù sao thì chuyện Tô Đề về nhà lần này chính là kết quả của việc ông cụ Chúc và bố Tô thông đồng với nhau.

Lúc này, Tô Hậu Nhân cầm điếu xì gà hút dở lên, châm lửa lại rồi rít một hơi thật sâu: “Vợ à, bà thật sự không hiểu dụng ý của tôi sao?”

Khóe môi Nghiêm Thục Uyển mấp máy, một lát sau, bà đổi giọng: “Tôi không cần biết ông có dụng ý gì nhưng một năm sau, nếu con bé không kiếm đủ 50 triệu, ông cũng không được ép con bé làm bất cứ chuyện gì nó không muốn. Kể… kể cả chuyện liên hôn."

Hai ông bà rất khổ tâm, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.

Hai năm Tô Văn rời đi, thật ra họ đã hối hận từ lâu.

Nhưng vì sĩ diện của bậc làm cha làm mẹ, lại không thể hạ mình xuống để làm hòa.

Cuối cùng mới dẫn đến cục diện bế tắc như ngày hôm nay.

Mà mấu chốt để phá vỡ thế bế tắc này, có lẽ chính là ván cược giữa bố Tô và Tô Đề.

Tô Hậu Nhân nghe vậy, ánh mắt sâu xa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vợ à, đừng nói là 50 triệu tệ, dù con bé Hai chỉ kiếm được năm 50 nghìn tệ thôi cũng đủ khiến tôi vui mừng lắm rồi.”

Từ nhỏ cô con gái thứ hai đã được nuông chiều, nếu không thúc ép cô một phen thì sẽ chẳng bao giờ biết tiềm năng của cô lớn đến đâu.

11 giờ tối hôm đó.

Tài xế đưa Tô Đề về căn hộ ở khu Tinh Hải Thành.

Trước lúc rời đi, anh ta đưa chìa khóa cho cô: “Cô Hai, bác Đàm dặn tôi để lại xe cho cô.”

Tô Đề nhìn chiếc Volkswagen Phaeton có vẻ ngoài hết sức bình thường nhưng thực chất lại cực kỳ đẳng cấp và khiêm tốn, mắt cô sáng lên: “Bố mẹ tôi cho à?”

Tài xế gãi đầu, cười ngượng: “Nghe bác Đàm nói, dạo gần đây trong nhà mới mua thêm một loạt xe mới, ga-ra không đủ chỗ, nên là...”

Tô Đề vớ lấy chìa khóa: “Cảm ơn, anh ngủ ngon nhá.”

Cô đúng là hỏi thừa mà.

Nhưng có còn hơn không.

Dù cô chẳng ưa gì chiếc Phaeton khiêm tốn đến mức nhìn không thấy có gì đặc biệt này.

Sáng hôm sau, Tô Đề tỉnh dậy từ rất sớm.

Tranh thủ lúc còn dư dả thời gian, cô gọi một cuộc điện thoại cho Tưởng Thầm.

Rõ ràng là ông anh họ ăn chơi này vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói lèm bèm: “Em họ à, có chuyện gì thế?”

Tô Đề đi thẳng vào vấn đề: “Bộ dụng cụ trà mà anh muốn có được ấy, đang ở viện bảo tàng tư nhân của nhà họ Vinh, khu Thượng Hoàn, Hồng Kông.”

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.

Vài giây sau, tiếng gào thét thảm thiết của ông anh họ vang vọng bên tai.

Tô Đề phải đưa điện thoại ra xa tai, chờ cho anh ấy bình tĩnh lại.

Sau đó, Tô Đề nghe thấy câu nói trơ trẽn của Tưởng Thầm: “Em họ à, không phải em đã gặp Vinh Thiệu Đình trên du thuyền rồi sao, có thể tìm anh ấy giúp một tay được không?”

Tô Đề: “Gặp rồi nhưng không quen.”

Tưởng Thầm: “Lần đầu bỡ ngỡ, lần sau quen liền mà.”

Tô Đề: “?”

“Em họ à, em xinh đẹp như vậy, Vinh Thiệu Đình chắc chắn có ấn tượng sâu sắc với em. Em giúp anh hỏi anh ấy một tiếng đi, được không?”

“Em họ~~~”

Vốn dĩ Tô Đề đã lung lay, cô đã đánh mất chính mình giữa những lời khen không ngớt ấy.

Cũng không phải là không giúp được việc này.

Nếu thành công, nói không chừng lại được một công đôi việc.

Trước khi cúp máy, Tô Đề lại rào trước với Tưởng Thầm một câu: “Để em thử xem sao, không đảm bảo sẽ thành công đâu.”

“Em họ ra tay thì bằng hai người, anh chờ tin của em nhé.”

Tô Đề nhìn màn hình điện thoại dần tối đi, trong lòng thầm nghĩ, với tần suất gặp gỡ Vinh Thiệu Đình dày đặc gần đây, lúc gặp mặt hỏi dò anh vài câu chắc hẳn sẽ rất dễ dàng.

Dù sao thì cũng như Tưởng Thầm đã nói, lần đầu lạ, lần sau quen, lần ba lần bốn thành bạn bè.

Tô Đề nhanh chóng nghĩ ra đối sách, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì lái xe đến công ty.

Nào ngờ, lúc này Tô Đề vẫn còn đang mường tượng về cảnh gặp gỡ tiếp theo giữa mình và Vinh Thiệu Đình.

Kết quả, thời gian chớp mắt đã qua hai ngày, hai người họ cứ như hai đường thẳng song song, chẳng hề giao nhau thêm lần nào.

Hôm đó đã là thứ Sáu.

Gần tối, Tô Đề ngồi trước máy tính, vẻ mặt căng thẳng xem tin tức.

Tiêu đề của bản tin trên trang web:

[Lễ ký kết của Tập đoàn Vinh Cảng và Tập đoàn Hợp Hối được tổ chức tại khu Trung Hoàn vào ngày hôm nay.]

Vinh Thiệu Đình về Hồng Kông rồi?

Tô Đề suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách đi đường vòng.

Cô mở túi xách, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một tấm danh thiếp nhăn nhúm trong góc túi, là của Trần Bách.

May mà chưa lỡ tay vứt vào thùng rác.

Tô Đề khẽ chạm đầu ngón tay lên cằm, mở WeChat, thử tìm số của Trần Bách.

… Người dùng không tồn tại.

Tô Đề không nản, lại mở WhatsApp, kết quả là ở trong nước bị chặn.

“…”

Quả nhiên định luật Murphy chưa bao giờ vắng mặt.

Tô Đề ngồi thừ ra ở chỗ làm, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Nhưng cô gái này trời sinh đã có máu phản nghịch, xưa nay cứ gặp khó là càng muốn đâm đầu vào.

Vừa đến giờ tan làm, Tô Đề là người đầu tiên lao ra khỏi công ty.

Vừa ngồi vào xe, cô lập tức hít sâu ổn định lại tinh thần, ngẫm lại mấy câu cho trôi chảy, rồi cầm điện thoại gọi cho Trần Bách.

Nửa phút trôi qua, không ai bắt máy, cuộc gọi tự động ngắt.

Tô Đề nhắm mắt, ném điện thoại lên bảng điều khiển: “…”

Nửa tiếng sau, ở Lan Quế Phường.

Tô Đề ngồi trong văn phòng của Hạng Tình, ngửa đầu uống hai ly cocktail.

Hạng Tình cau mày: “Lại thất tình hả?”

Tô Đề chép miệng: “Tớ có yêu ai đâu mà thất tình.”

“Vậy sao cậu uống gấp thế? Nhìn cứ như thất tình rồi mượn rượu giải sầu vậy.”

Động tác của Tô Đề khựng lại, trong lòng nghĩ: Bây giờ cô còn rối rắm hơn thất tình gấp trăm lần.

Người ta nói phải mất 21 ngày mới hình thành thói quen.

Vậy mà cô và Vinh Thiệu Đình cộng lại còn chưa quen nhau được 7 ngày, thế mà cứ tình cờ chạm mặt hết lần này đến lần khác, dần dà lại thành một kiểu phản xạ quen thuộc.

Giờ có chuyện cần tìm anh, lại đột nhiên không gặp được, trong lòng như có cỏ mọc, cứ thấy thiếu thiếu điều gì đó.

Hạng Tình không đoán ra trong đầu Tô Đề đang nghĩ gì, cô ấy uống với cô thêm hai ly, rồi hỏi chuyện mối mai trên trang web kết bạn.

Tô Đề đang ôm tâm sự, chẳng muốn nói đến, đanh định lảng đi cho xong thì rốt cuộc cái điện thoại tưởng như chỉ để trưng của cô cũng reo lên.

Người gọi đến: Trần Bách.

Tô Đề khẽ hắng giọng, lúc nghe máy đã chủ động xưng danh.

Trần Bách như vừa chợt nhận ra điều gì: “Cô Tô, có phải cô gặp rắc rối gì không?”

“Không, tôi chỉ muốn hỏi một chút, Vinh... anh đã về Hồng Kông rồi à?”

Trần Bách loáng thoáng nghe thấy một cái tên quen quen, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, lập tức đáp: “Đúng vậy, hôm qua tôi và ngài Vinh đã về rồi.”

Tâm trạng hơi nặng nề của Tô Đề thoáng nhẹ đi đôi chút.

Nói chuyện với người thông minh, đúng là hiệu quả hơn hẳn.

Thì ra Vinh Thiệu Đình đã về Hồng Kông từ hôm qua.

Tô Đề suy nghĩ một lúc, cảm thấy quanh co cũng chẳng có ích gì, chi bằng cứ nói thẳng ra.

Thế là cô thành thật nói: “Tôi có một chút việc muốn hỏi ý kiến ngài Vinh, không biết có thể phiền trợ lý Trần cho tôi xin số điện thoại của anh ấy không?”

Trần Bách áy náy nói không tiện cho lắm.

Chưa đợi Tô Đề phản ứng, anh ấy lại nói thêm một câu: “Nhưng từ 10 giờ đến 10 giờ 40 sáng mai, ngài Vinh có 40 phút trống lịch.”

Tô Đề trầm ngâm rồi nói: “Vậy phiền trợ lý Trần giúp tôi giữ lại khoảng thời gian đó, sáng mai tôi sẽ đến gặp ngài Vinh.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play