Nhà họ Vinh ở Hồng Kông…
Sau khi nghe ông cụ Chúc kể xong, nét mặt Tô Đề trở nên khó tả, cô ngẩn người tại chỗ.
Ông cụ Chúc tưởng cô không biết chuyện, bèn nhấp một ngụm trà, định bụng kể cho cô nghe về nguồn gốc nhà họ Vinh: “Cháu không biết cũng dễ hiểu thôi. Dạo gần đây, nhà họ Vinh sống kín tiếng hơn nhiều. Chứ hồi trước ấy à, ngay cả khi hội nhóm xã hội hoành hành khắp nơi, địa vị của nhà họ Vinh vẫn thuộc hàng đứng đầu ở Hồng Kông.”
Tô Đề đáp mà chẳng hề chú tâm:
“Cháu biết nhà họ Vinh.”
“Thời đó, nhà họ Vinh như diều gặp gió, ai cũng phải nể mặt. Biết bao thương nhân từ nội địa kéo sang Hồng Kông tìm cơ hội, việc đầu tiên là tới nhà họ Vinh ra mắt… Hửm? Cháu biết nhà họ Vinh à?”
Ông cụ Chúc còn đang chìm đắm trong hồi ức, lẩm bẩm thêm đôi câu rồi mới giật mình nhận ra điều khác lạ.
Tô Đề gật đầu một cách cứng ngắc.
Chỉ là biết thôi sao? Vừa nãy cô còn ngồi trong xe người ta, tính gài vài câu hỏi lấy thông tin kia mà.
Ông cụ Chúc không để ý tới vẻ mặt cô, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhóc con à, nếu đã biết nhà họ Vinh, chắc cháu cũng hiểu, bộ ấm chén kia đã được họ đưa vào bảo tàng riêng rồi. Muốn họ nhường lại, không dễ đâu. Người ta vẫn nói ‘Quân tử không giành thứ người khác yêu quý’. Cháu nên khuyên bạn mình, đổi sang bộ khác tương tự, đừng cứ khăng khăng giữ ý định với bộ đó nữa.”
Tô Đề hiểu rõ điều bác Chúc muốn nói, cô trầm ngâm một hồi, rồi trong lòng lại khẽ nảy ra một ý khác.
Cô rót thêm trà cho ông ấy, dè dặt nói:
“Cháu có một người bạn quen biết Vinh Thiệu Đình…”
“Vinh Thiệu Đình? Cậu cả nhà họ Vinh à?”
Ông cụ Chúc vuốt cằm, vẻ mặt như đang suy nghĩ: “Nếu cháu có bạn quen biết cậu ấy, không chừng chuyện này còn hy vọng đấy.”
Tô Đề thì chẳng lạc quan được như vậy.
Có hy vọng hay không, cô còn phải suy tính thêm.
Dù sao cũng là món đồ sưu tầm độc nhất vô nhị, như bác Chúc đã nói - Người ta đâu có lý do gì phải nhường lại chứ.
…
Khoảng một tiếng sau.
Tô Đề và ông cụ Chúc ăn hết nửa khoanh giò heo, uống hai chén rượu sake. Chưa đến 9 giờ, cô đã đứng dậy chuẩn bị ra về.
Trước khi tiễn khách, ông cụ vào kho lấy ra một hộp quà sứ gói rất chỉn chu, bên trong là đồ gốm tinh xảo.
“Nhóc con, mang cái này về cho bố cháu.”
Tô Đề định đưa tay đón lấy, lại chần chừ rút về: “Hôm nay cháu không về nhà đâu bác Chúc.”
Ông cụ Chúc cau mày trừng mắt: “Về đưa đồ thôi cũng mệt chắc?”
Tô Đề hé môi, định nói gì đó lại thôi.
Thấy thế, ông ấy không buồn hỏi thêm, dứt khoát nhét hộp đồ vào tay cô: “Đây là chén miệng túm men dầu, bắt chước phong cách lò Kiến, bình thường bác còn cất trong két sắt. Nhóc con đừng có lười, bác bảo chú Hà sắp xếp xe chở cháu về, tối nay nhớ phải đưa tận tay cho bố cháu đấy.”
“Bác Chúc, cháu…”
“Ông Hà! Chuẩn bị xe, đưa con bé này về nhà!”
Thành Nam, phố chéo Lãm Nguyệt.
Con đường lát nhựa yên tĩnh chia bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng như trong tranh thành hai nửa.
Cuối con đường là đài phun nước vòng tròn.
Cách đó không xa là mấy căn biệt thự kiểu vườn đứng san sát, xung quanh đài phun treo những dải đèn sáng dịu nhẹ, thỉnh thoảng có thể thấy người giúp việc tất bật đi qua đi lại.
Đây chính là dinh thự của nhà họ Tô.
Nơi Tô Đề đã sống suốt 24 năm qua.
Hơn một tháng không quay về, tuy không đến mức cảnh còn người đổi nhưng trong lòng Tô Đề vẫn thấy thấp thỏm.
Cô sợ bị ông Tô mắng cho một trận, rồi đuổi thẳng ra ngoài.
Tô Đề rón rén bước xuống khỏi chiếc xe chở hàng với tâm trạng nặng trĩu.
Mới đi được vài bước, người giúp việc đang quét sân trước cổng liếc thấy cô đã lập tức ném luôn chổi, cắm đầu chạy vào trong sảnh: “Ông chủ, bà chủ ơi! Cô Hai về rồi ạ!”
Tô Đề: “…” Cũng không cần phải khoa trương đến thế đâu.
Lỡ mà cô còn chưa kịp bước qua cửa đã bị chặn lại thì chẳng phải mất mặt lắm sao.
May là chuyện Tô Đề lo lắng cuối cùng cũng không xảy ra.
Lúc cô ôm hộp quà lững thững bước vào phòng khách, mẹ Tô - bà Nghiêm Thục Uyển đã vui mừng chạy ra đón từ sớm:
“Đề Đề, cục cưng của mẹ ơi, cuối cùng con cũng chịu về rồi!”
Vừa thấy mẹ, Tô Đề bĩu môi, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Mẹ Tô nâng mặt cô lên, nhìn trái nhìn phải, đau lòng không thôi: “Nhìn con kìa, gầy đi rồi. Không có tiền tiêu thật khổ, phải không con?”
Khóe miệng Tô Đề giật giật: “…”
Dao mềm của mẹ ruột vẫn bén như xưa.
Tô Đề cười lảng tránh, ánh mắt khẽ nghiêng đi, tìm kiếm bóng dáng của bố.
Quả nhiên, trên chiếc ghế đơn cách đó không xa, bố Tô - ông Tô Hậu Nhân đang vắt chân chữ ngũ hút xì gà, tay còn cầm một cuốn “Tạp chí Thời trang và Làm đẹp dành cho phái nữ”. Lúc thì lật trang, lúc thì cau mày, xem vô cùng chăm chú.
Tô Đề gọi một tiếng: “Bố.”
Bố Tô không ngẩng đầu, không chớp mắt, vẫn giữ dáng vẻ uy nghiêm của người trụ cột trong nhà: “Ừ.”
Mẹ cô liếc mắt, nhỏ giọng bóc mẽ: “Giả vờ đấy, con đừng để ý ông ấy.”
Tô Đề khẽ nhếch môi cười, rồi đưa hộp quà trong tay cho mẹ: “Bác Chúc gửi biếu bố đấy, mẹ cất giùm con nha.”
Mẹ Tô nhận lấy, tiện tay đặt luôn lên bàn trà: “Dạo này sức khỏe của bác Chúc thế nào rồi?”
Tô Đề đáp: “Cũng ổn lắm, trông vẫn khỏe mạnh lắm ạ.”
“Cũng một thời gian rồi mẹ chưa gặp lại bác ấy…”
Hai mẹ con vừa trò chuyện vừa chậm rãi đi về phía phòng bên. Chớp mắt, đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Phòng khách lại trở nên yên tĩnh.
Lúc này, bố Tô đang giả vờ nghiêm túc không thể ngồi yên được nữa.
Ông gập tạp chí, rồi kẹp điếu xì gà đứng dậy, đi lòng vòng mấy bước trong phòng khách, cuối cùng dừng lại gần ô cửa hoa văn dẫn vào phòng bên.
Trong phòng nhỏ phía sau, hai mẹ con đang nói chuyện riêng.
Ngoài việc quan tâm chuyện ăn ở sinh hoạt, thỉnh thoảng mẹ Tô lại đâm vài nhát dao mềm. Tô Đề đã quen nên không thấy đau, cũng chẳng lấy làm lạ.
Đến cuối buổi trò chuyện, mẹ Tô thở dài một tiếng, lén nhét một tấm thẻ ngân hàng vào tay Tô Đề: “Hai chị em tụi con, chẳng đứa nào khiến người ta bớt lo. Con cầm lấy cái thẻ này, trong đó có 50 triệu. Đợi lúc thích hợp thì đưa cho bố con, qua mặt cho xong.”
Tô Đề cảm động đến mức nước mắt rưng rưng.
Nhưng cảm động thì cảm động, cô vẫn trả lại thẻ cho mẹ: “Mẹ, con có thể tự kiếm tiền. Mẹ tin con đi.”
Mặt mẹ Tô sa sầm, ra tay bằng dao mềm: “Con kiếm bằng cái gì? Con đâu phải chị con, không có số làm nữ cường mà sao lại mắc cái bệnh nữ cường thế hả?”
Không ai hiểu con bằng mẹ.
Nghiêm Thục Uyển hiểu quá rõ hai đứa con gái mình sinh ra.
Đứa lớn thì bướng bỉnh tận xương, đứa nhỏ thì phản nghịch từ trong máu.
Đứa nào cũng cứng đầu, chẳng chịu nhường ai.
Nghiêm Thục Uyển rất hối hận, hôm đó lúc ăn cơm, lẽ ra bà nên ngăn vụ cá cược giữa Tô Đề và bố Tô sớm hơn.
Một gia đình 4 người đang yên lành, giờ lại chỉ còn hai vợ chồng sống với nhau, ngày đêm đối mặt, lạnh tanh vắng vẻ.
Tô Đề ngồi nghe mẹ lải nhải, ngoài mặt ra vẻ ngoan ngoãn tiếp thu nhưng ánh mắt cứ lơ đãng, rõ ràng đang lạc hồn đi đâu rồi.
Mẹ Tô nhìn thấy rõ nhưng cũng không nỡ trách thêm.
Hai mẹ con ngồi thủ thỉ với nhau suốt nửa tiếng.
Đến khi kim đồng hồ chỉ đến vạch 10 giờ đêm, Tô Đề đã bận rộn cả ngày, nét mặt bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi, nói: “Mẹ, cũng muộn rồi. Tối nay con…”
“Phải đó, hơn 10 giờ rồi.” Nghiêm Thục Uyển nhìn đồng hồ treo tường thì gật đầu liên tục: “Con mau về đi, mẹ không giữ con lại đâu.”
Tô Đề đang định ngủ lại một đêm: “…”
Chưa đến 5 phút sau, mẹ Tô đã tiễn Tô Đề ra cửa.
Còn bố Tô thì đứng quay lưng ở cửa sổ sát đất trong phòng khách, tỉ mỉ ngắm nghía chén trà cổ mà ông cụ Chúc tặng, hoàn toàn tỏ ra không quan tâm việc Tô Đề đi hay ở.