Tối hôm đó, Tô Đề chuẩn bị lên đường đến Hồng Kông.
Trên đường ra sân bay, Hạng Tình lái xe, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn Tô Đề, giọng nghiêm túc: “Cậu có chuyện giấu tớ à.”
Tô Đề vừa lướt màn hình điện thoại vừa lơ đãng đáp: “Không có.”
Hạng Tình trừng mắt: “Tớ không tin.”
Tô Đề thở dài: “Bà cô của tớ à, tớ có gì mà phải giấu cậu. Tớ sang Hồng Kông là để lo công chuyện.”
Nghe đến đó, Hạng Tình lập tức nhướng mày với vẻ mờ ám: “Lo công chuyện với ngài Vinh đấy à?”
Tô Đề: “…”
Câu này đúng là có thể bị hiểu lầm.
“Chẳng phải ngài Vinh chính là cái anh Mark mà anh Trạch hay nhắc tới à?” Hạng Tình lẩm bẩm: “Tớ còn đang thắc mắc sao cậu cứ giả vờ ngu ngơ trước mặt anh ấy, hóa ra là vụng trộm sau lưng tớ… Biết thế chẳng thèm đăng ký hội viên cho cậu, phí 10 vạn của tớ.”
“Cậu đừng có nói bậy.” Tô Đề nghiêm túc đính chính: “Tớ tìm anh ấy để bàn chuyện đứng đắn.”
“Thật không đấy?” Hạng Tình bán tín bán nghi: “Vậy cậu thề độc đi.”
Tô Đề: “…”
Đúng là bạn thân có khác.
Tới sân bay, Tô Đề không để Hạng Tình có thêm cơ hội thẩm vấn, vừa xuống xe cô đã phóng thẳng vào sảnh chờ.
Còn 20 phút nữa là đến giờ lên máy bay.
Tô Đề nhìn thấy cửa hàng đặc sản bên cạnh cổng lên máy bay, bèn rẽ bước đi vào.
Ra khỏi cửa hàng, trên tay Tô Đề đã có thêm hai hộp quà được đóng gói rất tinh xảo.
8 giờ 40, máy bay cất cánh đúng giờ.
Cùng lúc đó, tại trụ sở chính ở Vịnh Cảng.
Buổi họp quản lý cuối cùng trong ngày vừa kết thúc, Vinh Thiệu Đình quay về văn phòng chủ tịch. Anh cởi áo vest, vừa ngồi xuống đã châm một điếu thuốc.
Lịch trình làm việc cả ngày dày đặc và căng như dây đàn, gần như không có lấy một phút rảnh.
Giờ phút này được thả lỏng đôi chút, giữa chân mày người đàn ông cũng lộ ra chút mệt mỏi.
Trần Bách bước tới gõ cửa: “Ngài Vinh, bữa tối đã chuẩn bị xong, anh dùng bây giờ chứ ạ?”
“Không cần.” Vinh Thiệu Đình kẹp điếu thuốc, nheo mắt phả ra mấy làn khói: “Dọn đi.”
Trần Bách gật đầu hiểu ý: “Vậy tôi báo chú Chung chuẩn bị ở nhà.”
Vinh Thiệu Đình không lên tiếng, chỉ nghiêng người gõ nhẹ tàn thuốc, cả người trông càng thêm lười nhác, uể oải.
Trần Bách tranh thủ báo lại một vài lịch trình đã sắp xếp cho ngày mai.
Chưa nói hết câu, người đàn ông đã trầm giọng cắt ngang: “Ngày mai để trống lịch. Buổi chiều khảo sát để Joe đi thay, mấy cái khác thì cậu tự xử lý đi.”
Trần Bách nghẹn lời, thoáng lúng túng.
Vinh Thiệu Đình không nghe thấy phản hồi, khẽ động mắt: “Sao thế?”
“Ngài Vinh, sáng mai cô Tô sẽ đến Hồng Kông, cô ấy nói muốn gặp anh.” Trần Bách nói xong thì không chớp mắt mà quan sát phản ứng của Vinh Thiệu Đình.
Chỉ là… người đàn ông trong tầm mắt vẫn từ tốn hút thuốc, làn khói mờ mờ che lấp gương mặt anh, khiến biểu cảm trên khuôn mặt trở nên khó đoán.
Trần Bách dè dặt thăm dò: “Anh muốn tôi thay mặt từ chối cô Tô không?”
Vinh Thiệu Đình liếc anh ấy một cái: “Hẹn gặp ở đâu?”
Trần Bách nghe vậy, lòng khẽ reo lên có hi vọng rồi!
…
Sáng hôm sau.
Tô Đề tỉnh dậy trong căn hộ cao cấp nằm phía trên trạm Cửu Long.
Tối qua cô vừa đến Hồng Kông, rảnh rỗi không có việc gì nên cô tự rót nửa chai rượu vang đỏ uống một mình.
Lúc này vừa mở mắt ra, hai bên thái dương đã bắt đầu đau âm ỉ.
Tô Đề lết chân trong đôi dép lê đi vào phòng thay đồ, đồ còn chưa mặc xong đã hắt hơi ba cái.
Trần Bách gọi tới lúc cô đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, vò khăn giấy thành từng cục nhỏ rồi nhét vào mũi.
Toang rồi, vừa ngủ dậy đã sổ mũi không ngừng, đầu thì choáng váng, rõ ràng là dấu hiệu sắp bị cảm.
Tô Đề cố gắng vực dậy tinh thần, dặn Trần Bách chờ một lát, trước khi ra khỏi nhà còn đặc biệt soi gương chỉnh trang lại.
Lần đầu lấy cớ đến gặp Vinh Thiệu Đình, trông cho tươm tất một chút vẫn hơn.
Xuống dưới nhà, Trần Bách đang đứng chờ bên cạnh chiếc Alpha.
Thấy Tô Đề, anh ấy mỉm cười bước tới: “Chào buổi sáng, cô Tô.”
“Chào buổi sáng.” Tô Đề khẽ cười đáp lại: “Làm phiền anh phải tới đón rồi, tôi tự qua cũng được mà.”
Trụ sở chính của tập đoàn Vinh Cảng nằm ngay tại Trung Hoàn, hôm qua cô đã tra đường đi rồi.
Trần Bách nói: “Không phiền đâu, tiện đường mà. Mời cô Tô lên xe.”
Chẳng bao lâu sau, xe chạy đều đều đến điểm hẹn.
Suốt quãng đường, Tô Đề cứ mơ mơ màng màng như muốn ngủ gật. Mãi đến khi xe dừng lại trước một tiệm trà ở khu Thiển Thủy Loan, bên tai mới vang lên lời nhắc của Trần Bách: “Cô Tô, ngài Vinh đang chờ cô ở phòng riêng đầu tiên trên lầu hai.”
Tầng hai của tiệm trà được trang trí theo phong cách Trung Hoa hiện đại.
Tô Đề làm theo lời chỉ dẫn, gõ cánh cửa gỗ của phòng riêng.
“Mời vào.”
Giọng đàn ông trầm thấp, quen thuộc vang lên từ sau cánh cửa.
Tô Đề đẩy cửa bước vào. Trong lúc đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sự nghi ngờ thoáng lướt qua trong đầu cô: Tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của Vinh Thiệu Đình quen đến vậy?
Trong phòng, Vinh Thiệu Đình mặc áo sơ mi đen và quần tây đen cổ điển. Anh đứng tựa vào khung cửa sổ ngược sáng, hai chân bắt chéo thoải mái, đang nói chuyện điện thoại.
Thấy Tô Đề bước vào, người đàn ông chỉ khẽ nhấc tay, hai ngón nhẹ gõ lên chiếc ghế đối diện bàn tròn, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Tô Đề xách hộp quà bước tới.
Vừa liếc qua bàn một cái, cô đã thấy mấy món bánh ngọt Hồng Kông vừa mới hấp xong còn nghi ngút khói. Cái bụng lập tức phản chủ, réo lên mấy tiếng rõ to.
Lúc này, Vinh Thiệu Đình vẫn đang nói vào điện thoại: "Tạm định là tuần sau qua đó, cậu báo với Lâm Tông giúp tôi một tiếng. Làm gì cũng phải vừa đủ, quá thì thành hỏng.”
Tô Đề còn chưa kịp nhớ ra Lâm Tông là ai thì người đàn ông bên cửa sổ đã cúp máy, quay lại bước đến gần.
“Sao cô không ngồi?”
Tô Đề khẽ hít mũi một cái, hai tay nâng hộp quà lên đưa ra trước mặt: “Ngài Vinh, hôm nay mạo muội đến làm phiền, chút quà mọn này gọi là có lòng, mong anh đừng chê.”
Vinh Thiệu Đình cúi mắt nhìn hộp quà, khóe môi lướt qua một đường cong rất nhẹ, thoắt cái đã biến mất.
Cô khách sáo, đúng lễ nghĩa như vậy mà tự mình sang Hồng Kông tìm gặp, trong lòng anh hiểu rõ, chắc chắn là có chuyện muốn nhờ vả.
Chỉ là… Góc phải phía trên của hộp quà còn dán một miếng nhãn nhỏ “Hàng đặc sản sân bay, mua một tặng hai”.
Lại khiến cho sự chu đáo này bỗng dưng mất đi đôi chút trang trọng.
Vinh Thiệu Đình nhìn thấy nhưng không vạch trần, đưa tay nhận lấy, tiện tay đặt hộp quà ở góc bàn: “Cô ăn sáng chưa?”
Tô Đề liếc qua mấy món bánh ngọt nóng hổi, hương thơm hấp dẫn đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt. Nhưng cô vẫn gắng gượng cưỡng lại cơn thèm ăn, định đi thẳng vào vấn đề: “Ăn rồi ạ. Ngài Vinh, thật ra hôm nay tôi đến là muốn…”
Người đàn ông đã ngồi xuống, đặt tay lên bàn, cắt ngang lời cô: “Ngồi xuống rồi nói.”
Bị ngắt lời, Tô Đề hơi khựng lại. Cô đành kéo ghế ngồi xuống, trong đầu lại bắt đầu sắp xếp lại câu từ.
“Ngài Vinh…”
“Dù có chuyện lớn đến mấy, cũng không gấp bằng bữa sáng này.”
Vinh Thiệu Đình thong thả cầm khăn lau tay, giọng điệu tưởng như dịu dàng nhưng ẩn sâu bên trong lại mang chút ép buộc không thể từ chối: “Đặc sản ở đảo Hồng Kông này còn đúng vị hơn cả ở Bình Giang. Cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Tô Đề cười gượng: “Anh dùng trước đi ạ.”
Thôi thì, khách sáo không bằng nghe lời.
Thấy Vinh Thiệu Đình đã bắt đầu động đũa, cô cũng gắp một chiếc há cảo tôm bỏ vào miệng, nhai một cách máy móc.
… Ừm, điểm tâm ở tiệm trà này ngon thật.
Sắc mặt uể oải ban nãy của Tô Đề dần có khởi sắc, ăn xong há cảo, cô lại tiếp tục gắp một miếng xíu mại trứng cá bỏ vào miệng.
Dạ dày đang cồn cào được thức ăn xoa dịu, cả người Tô Đề như nhẹ nhõm hẳn đi.
Đối diện, Vinh Thiệu Đình cầm tách trà nhấp một ngụm.
Ánh mắt sâu thẳm như mực đen rơi nhẹ lên gương mặt cô qua vành ly.
Cô gái ngồi trước mặt, dù ngược sáng nhưng làn da vẫn trắng mịn, khí chất dịu dàng. Hàng mi dài cong vút theo đường mí mắt tự nhiên tỏa ra đều đặn, khiến đôi mắt hạnh càng thêm sáng trong nổi bật.
Có lẽ là vì hợp khẩu vị, cô ăn uống trật tự, tập trung, hai má phồng lên, trông chẳng khác nào dáng vẻ nũng nịu của một cô bé.
Yết hầu Vinh Thiệu Đình khẽ lăn. Phải đợi đến khi ngụm trà trôi xuống cổ họng, anh mới đè nén được thứ cảm giác ngứa ngáy vô cớ vừa nảy lên nơi lồng ngực.