Tô Đề thản nhiên lắc đầu, cô cầm chai nước khoáng lên ra hiệu: “Cảm ơn anh.”

Trần Bách nhân cơ hội chen vào: “Cô Tô, cô muốn xuống xe ở đâu ạ?”

Tô Đề: “Gần phố Tây, anh dừng ở ngay lối vào phố đi bộ là được rồi ạ.”

Trần Bách đáp lời rồi mở app dẫn đường.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã êm ái hòa vào dòng xe cộ.

Vinh Thiệu Đình lại cụp mắt tập trung vào tài liệu trong tay, tiện miệng hỏi: “Cô Tô làm việc ở Ức Thông Internet được bao lâu rồi?”

Tô Đề không hiểu ý anh, suy nghĩ một lát rồi vẫn thành thật trả lời: “Một tháng ạ.”

Vinh Thiệu Đình đậy nắp bút lại, rồi nghiêng đầu nhìn cô: “Vinh Cảng thu mua Ức Thông có ảnh hưởng gì tới cô không?”

Tô Đề thầm nghĩ ảnh hưởng đến mình lớn lắm chứ nhưng ngoài miệng vẫn uyển chuyển đáp: “Cũng ổn ạ, ảnh hưởng… không lớn lắm.”

"Không lớn lắm?" Vinh Thiệu Đình nhướng mày, nói bằng giọng khẳng định: “Vậy tức là có.”

Tô Đề: “...”

Cái tài bắt bẻ câu chữ của người này đúng là có một không hai.

Vinh Thiệu Đình không bỏ qua vẻ rối rắm thoáng qua trong mắt Tô Đề, anh giãn mày tỏ vẻ đã hiểu: "Cô cứ nói thử xem, ảnh hưởng đến cô ở những phương diện nào?”

Tô Đề mím môi, nói chuyện với nhà tư bản, đúng là mỗi chữ đều là một cái bẫy.

Chỉ có kẻ ngốc mới đi nói thật.

Thế là, Tô Đề đổi sang một cách khác, dùng câu hỏi thay cho câu trả lời, gọi tắt là thăm dò.

“Ngài Vinh nói đùa rồi, tôi mới vào làm không lâu, thực ra việc công ty đổi chủ ảnh hưởng không đáng kể đến tôi. Ngược lại là anh, anh coi trọng thương vụ lần này như vậy, còn đích thân ra mặt đàm phán. Chắc hẳn là thu mua toàn bộ chứ không phải... một phần đâu nhỉ?”

Vinh Thiệu Đình duỗi người dựa vào ghế, ánh mắt uể oải liếc sang Tô Đề: “Cô hy vọng là toàn bộ, hay một phần?”

Hy vọng của mình thì có ích gì chứ?

Tô Đề nhìn thẳng vào mắt anh một giây, rồi cứng nhắc nói một câu khách sáo: “Cách nào tốt nhất cho công ty thì tôi hy vọng là cách đó.”

Vinh Thiệu Đình cong môi, giọng điệu nửa thật nửa giả: “Khó có được tấm lòng này của cô.”

Tô Đề giả vờ cười ngượng ngùng, bầu không khí trở nên vô cùng vi diệu.

Thăm dò không thành, ngược lại còn bị anh dắt mũi.

Thế này thì không thể nói chuyện tiếp được nữa.

Tô Đề quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt thay đổi không ngừng, vô cùng đặc sắc.

Thảo nào Thẩm Luật lại nói Vinh Thiệu Đình sâu không lường được, khó mà nắm bắt.

Bây giờ xem ra, quả không sai với lời nhận xét của Thẩm Luật dành cho anh.

Tô Đề chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình, ngón tay vô thức bóp qua bóp lại chai nước khoáng.

Tiếng chai nhựa kêu lạo xạo trong khoang xe nghe đặc biệt chói tai.

Nghe thấy tiếng động, Vinh Thiệu Đình khẽ mở mắt, liếc mắt nhìn sang, trong đáy mắt lại ánh lên vẻ hứng thú dạt dào.

Từ góc nhìn của người đàn ông, chỉ cần hơi ngước mắt là có thể nhìn thấy sự thay đổi biểu cảm sinh động của Tô Đề qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ.

Nhíu mày, nhăn mũi và khóe môi mấp máy không thành tiếng, tất cả đều cho thấy một sự thật.

Trong lòng cô gái này đang bực dọc, cô dùng cách này để xả giận, hoặc là… đang âm thầm nói xấu anh.

Vinh Thiệu Đình thong thả quan sát biểu cảm của cô, đầu ngón tay phải chậm rãi xoay chiếc nhẫn ở ngón út, đây là động tác quen thuộc của anh mỗi khi suy nghĩ.

Một lúc sau, người đàn ông cất giọng: “Cô Tô.”

"Hửm?" Tô Đề nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại, những biểu cảm phong phú ban nãy lập tức được thay đổi một cách sạch sẽ: “Ngài Vinh, anh cứ nói đi.”

Ánh mắt sâu thẳm của Vinh Thiệu Đình dừng lại trên gương mặt Tô Đề, vừa như xem xét, lại vừa như dò xét, mang theo một sức xuyên thấu có thể nhìn thấu tận tâm can, lặng lẽ nhìn cô hồi lâu.

Dưới ánh nhìn của người đàn ông, Tô Đề chột dạ chớp mắt, rồi lại đưa tay sờ lên má mình.

Hành động nhỏ vô thức ấy toát ra chút ngây ngô đáng yêu và cả sự bối rối: “Sao thế?”

Yết hầu đầy đặn của người đàn ông khẽ trượt nhẹ, anh nhấc khuỷu tay lên: “Cô có ngại mùi thuốc không?”

Ánh mắt Tô Đề hạ xuống, thấy trên tay anh đã kẹp một điếu thuốc trắng mảnh từ lúc nào không hay, cô mỉm cười: “Tôi không sao, anh cứ tự nhiên.”

Tiếng "tách" của bật lửa đã che đi tiếng nuốt nước bọt bất thường nào đó.

Cửa sổ xe được hạ xuống một nửa, gió đêm hòa cùng tạp âm phá vỡ sự tĩnh lặng trong xe.

Vinh Thiệu Đình kẹp điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, in những mảng sáng tối mờ ảo trên đường nét khuôn mặt của anh.

Vẻ mặt khó mà phân biệt được.

Từ đó, không ai nói thêm lời nào.

Thỉnh thoảng Tô Đề lại lén nhìn người đàn ông vài lần, cô thấy anh không có hứng thú nói chuyện nên cũng không cố tìm chuyện để nói nữa.

Dù rằng lúc này, Vĩnh Thiệu Đình cũng tương đương với một cỗ máy in tiền di động trong mắt cô.

Nhưng cỗ máy in tiền này lại quá cao siêu khó đoán, cô không thể quá nóng vội, nếu không sẽ dễ bị lật xe.

Khoảng nửa tiếng sau, xe đã đến gần phố Tây.

Vốn dĩ đây là con phố ẩm thực nổi tiếng nhất của Bình Giang nên vào giờ tan tầm, hai bên đường gần như đông nghịt người.

Trần Bách mãi mới tìm được một chỗ dừng tạm, Tô Đề cảm ơn rồi vội vàng đứng dậy.

Cửa vừa mở, cô mới đặt một chân xuống đất thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông: “Buổi đàm phán thu mua toàn bộ lần này, cô Tô phiên dịch rất tốt.”

Tô Đề nhất thời không phản ứng kịp, quay đầu lại nhìn Vinh Thiệu Đình: “Ờm...”

Cô chưa kịp mở miệng hỏi, cánh cửa điện đã từ từ đóng lại ngay trước mắt cô.

Tô Đề lùi lại nhường đường, vẻ mặt hoàn toàn ngơ ngác.

Sao lúc sắp đi rồi lại khen mình một câu?

Khen trước mặt thì ngại sao?

Tô Đề ngơ ngẩn nhìn đèn sau của xe khuất dần, nghĩ mãi mà không hiểu ý anh là gì, dứt khoát không suy nghĩ vẩn vơ nữa, cô quay người đi về phía phố đi bộ.

Đi chưa được 10 mét.

Tô Đề đột nhiên khựng lại, mắt sáng rực lên.

Vinh Thiệu Đình đã nói gì nhỉ?

Buổi đàm phán thu mua toàn bộ lần này.

Thu mua toàn bộ!

Tô Đề nhanh chóng quay người lại, nhìn về phía chiếc xe đã đi xa, tim đập thình thịch.

Vậy mà anh lại dùng cách này để báo cho cô biết ư?

Tô Đề không nhịn được mím môi cười, cảm thấy vị sếp lớn này cũng khá thú vị.

Tuy nhiên, niềm vui ấy cũng chỉ kéo dài được hai giây, Tô Đề đã nhanh chóng nản lòng thở dài một hơi.

Tiêu rồi.

Nếu là thu mua một phần, cô vẫn còn không gian để xoay xở.

Còn thu mua toàn bộ thì tương đương với việc Vinh Cảng sáp nhập cả Ức Thông Internet. Có lẽ chuyện cô muốn làm sẽ phải chết yểu rồi.

Đây đúng là… vui quá hóa buồn.

Tô Đề đưa tay vuốt mặt, thở ngắn than dài đi vào phố Tây mua hai cái giò heo sốt tương.

Vào 7 rưỡi tối, cô bắt xe đến căn biệt thự mà ông cụ Chúc ở.

Đầu hẻm đường Hoài Dương.

Tô Đề xách giò heo xuống xe.

Đi xuyên qua khu chợ đêm ở đầu hẻm, ở cuối con đường nơi ngọn liễu đung đưa, một tòa nhà kiểu Tây ba tầng lúc ẩn lúc hiện trong ánh chiều tà.

Tô Đề điều chỉnh lại tâm trạng, rồi nhấn chuông cửa.

Chú Hà quản gia vừa nhìn thấy cô đã cười tít cả mắt: “Cô Hai, cuối cùng cô cũng đến rồi, ông chủ đã nhắc mãi từ nãy đến giờ rồi đấy.”

Tô Đề đưa giò heo cho chú Hà, quen đường quen lối đi vào trong biệt thự, đi thẳng lên tầng ba.

Ông cụ Chúc tên là Chúc Thanh Bạc.

Ông ấy đã ngoài 60, là một bậc thầy gốm sứ hàng đầu trong nước, chuyên về giám định và bảo dưỡng đồ gốm.

Vì danh tiếng lẫy lừng, trước đây ông ấy được vài trường đại học trong nước mời làm giáo sư thỉnh giảng, thường xuyên phải đi các nơi để diễn thuyết và tổ chức các buổi tọa đàm.

Nhà họ Chúc và nhà họ Tô là gia đình có mối thâm giao qua nhiều thế hệ.

Hai chị em nhà họ Tô gần như đều lớn lên dưới sự trông nom của ông cụ Chúc.

Lúc này, ông cụ Chúc đang tựa vào lan can ngoài lầu nhấp trà.

Trông thấy Tô Đề đi lên, ông ấy cố tình nghiêm mặt: “Con nhóc này, mấy giờ rồi mà bây giờ mới tới.”

"Tại cháu có một chút việc nên đến muộn ạ." Tô Đề cười rạng rỡ sà tới: “Cháu đưa giò heo cho chú Hà rồi, lát nữa chú ấy mang lên ngay.”

Ông cụ Chúc hừ một tiếng: “Thế còn tạm được.”

Tô Đề đến khoác tay ông cụ, dìu ông ấy đi vào trong sảnh.

Hai bác cháu trò chuyện vài câu chuyện thường ngày, Tô Đề mới hỏi: “Bác Chúc à, bộ dụng cụ trà lần trước cháu hỏi bác, đã có tin tức gì chưa ạ?”

Nhắc đến chuyện chính, ông cụ Chúc không hề úp mở, chỉ vài ba câu đã nói rõ ngọn nguồn.

“Bộ Kiến Trản đó là di tác của Cảnh Hoài Minh. Cậu bạn của cháu cũng có mắt nhìn đấy, chọn cái gì không chọn, lại cứ nhắm trúng một bộ có bản duy nhất.”

Tô Đề thầm thắp cho Tưởng Thầm một ngọn nến.

Nghe ý của bác Chúc, xem ra muốn sở hữu bộ dụng cụ này, e là hết hy vọng rồi.

Nào ngờ, ông cụ Chúc lại chuyển giọng, tình thế tưởng như bế tắc bỗng lại có lối ra.

Ông cụ Chúc nói: "Bộ Kiến Trản đó hiện đang ở trong một bảo tàng tư nhân tại Hồng Kông. Bác đã hỏi thăm rồi, bảo tàng đó là của nhà họ Vinh. Cháu có biết nhà họ Vinh ở Hồng Kông không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play