Tu tiên trấn nhỏ nọ, có một gia đình năm miệng ăn hết sức... bình thường:
Cha là đồ tể, mẹ là vũ công dân gian, tỷ tỷ làm ruộng, ca ca khiêng gạch.
Còn ta? Việc duy nhất ta làm là... ngủ. Mà ngủ lâu, rất lâu.
Ngủ xong tỉnh dậy còn phải tranh thủ dòm ngó bốn người kia — chỉ sợ cả nhà bỗng dưng đâm đầu vào cốt truyện cẩu huyết nào đó, biến thành kiểu nhân vật “cả nhà vì nữ chính mà chôn cùng” như trong truyện người ta hay viết ấy.
Cả nhà cứ nghĩ mình giấu thân phận rất sâu, chứ ta thì... biết sạch.