Kiều Họa Bình tự mình múc một bát canh gà, ngồi xổm trong sân, tay ôm bát ăn uống vui vẻ.

Khi đang gặm đùi gà, Kiều Họa Bình liếc mắt nhìn bốn đứa nhỏ đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mình, bất giác bật cười:

“Sao vậy? Đừng nói là về sau mỗi bữa cơm ta đều phải đặc biệt mời các ngươi nhé? Ăn nhanh đi ăn nhanh đi.”

Cô giơ cái đùi gà lên: “Ngày mai ta phải làm khá nhiều việc, cần có sức. Nên cái đùi này ta không khách sáo đâu. Nếu các ngươi còn không ăn, cái đùi gà còn lại cũng không chừa lại đâu đấy.”

Mai Thanh Dục im lặng một lúc, chủ động đi lấy bát, múc trước một bát cho Mai Thanh Ánh, còn gắp cái đùi gà còn lại cho vào bát của cô bé.

Mai Thanh Ánh đẩy cái bát nhỏ đi: “Ánh Ánh, không ăn. Cho, caca, ăn.”

Mai Thanh Dục dỗ dành em gái: “Tiểu muội ngoan, muội phải ăn cái này để có thêm sức. Ngày mai còn phải đi bộ thật xa đấy, nếu muội bị bệnh thì làm sao bây giờ?”

Mai Thanh Ánh nghiêng đầu nghĩ ngợi, không muốn trở thành gánh nặng cho ba caca, cuối cùng cũng chìa tay nhận bát.

Canh gà thơm quá, thơm đến mức vừa nhận bát, cô bé không nhịn được húp một hơi lớn.

Tuy còn hơi nóng, nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn lại hiện rõ nụ cười mãn nguyện: “Ngon quá! Caca… cũng ăn!”

Ba cậu con trai đều không nhịn được mà cười tươi rói, rồi lục tục đi múc thêm canh gà.

Kiều Họa Bình đứng một bên nhìn, khẽ “chậc” một tiếng, nhưng không nhận ra trên mặt mình đã lộ ra nụ cười nhè nhẹ.

Nồi canh gà này, một lớn bốn nhỏ ăn sạch trơn, không chừa lấy một giọt. 

——

Buổi tối, khi ngủ, bốn đứa trẻ chen chúc nhau nằm trên cái phản rách lót rơm, rì rầm trò chuyện:

“Người đàn bà kia… trông không giống như trước nữa.”

“Bà ấy còn nấu canh gà cho tụi mình uống. Canh ngon lắm luôn!”

“Không biết bà ta lại đang bày trò gì. Mai lên đường, tụi mình nhất định phải cẩn thận. Bà ta có chạy cũng chẳng sao, nhưng không thể để bà ta mang theo lương thực.” Mai Thanh Dục nói nhỏ.

Ba đứa còn lại cùng gật đầu nghiêm túc.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, bốn đứa trẻ dựa sát vào nhau, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———

Sáng hôm sau, theo đúng giờ đã hẹn từ trước, Kiều Họa Bình và bốn đứa trẻ mang hành lý ra tập hợp ở đầu làng.

Tuy Kiều Họa Bình có không gian chứa đồ, nhưng nếu cái gì cũng không mang theo trên người thì sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Vì vậy, Kiều Họa Bình mang theo bạt dầu, chăn chiếu, nồi niêu bát đũa, cùng một số vật dụng lặt vặt, tất cả gói thành một bao đặt trên chiếc xe đẩy nhỏ ở nhà.

Cây cung đeo sau lưng, dây cung mới cũng đã được lắp — là gân bò chắc chắn, cô mua gấp của dân làng gần chân núi với giá mười tám văn tiền vào tối qua.

Giờ thì trên người Kiều Họa Bình chỉ còn đúng năm văn tiền .

Do tiếng xấu của Kiều Họa Bình lan xa trong làng, mọi người nhìn cô với ánh mắt đầy khinh miệt.

Nhưng Kiều Họa Bình chẳng thèm để tâm.

Thôn làng nơi cô sống tên là Lưu Kim thôn, không lớn cũng không nhỏ, khoảng gần một trăm hộ dân, tổng cộng năm sáu trăm người, tạo thành một đội ngũ di tản đông đảo.

Vì vùng lân cận trong vòng ba ngày đi bộ đều quen thuộc, nên trưởng thôn không cử người đi dò đường. Đợi mọi người tập trung đầy đủ, ông đứng ra nhắc nhở rằng cả thôn là một nhà, phải giúp đỡ lẫn nhau để vượt qua hoạn nạn, rồi bắt đầu dẫn đoàn người xuất phát.

Mọi người kéo theo cả nhà, dắt già bồng trẻ, lưng đeo đầy hành lý, xe kéo chất đầy đồ đạc, tạo thành một đoàn người chạy nạn kéo dài như một con rắn lớn, uốn lượn suốt nửa sườn núi.

Thấy đầu không thấy đuôi.

Kiều Họa Bình đẩy xe, bốn đứa trẻ mỗi đứa đều đeo một ít hành lý. Dù người nhỏ nhất là Mai Thanh Ánh, cô bé cũng đeo vài bộ quần áo vá chằng vá đụp của mình và cái gối kê đầu bằng vỏ kiều mạch mà cô bé thường dùng.

Nửa túi gạo lứt nhỏ còn lại của nhà họ Mai, vì là nguồn lương thực cuối cùng, bọn trẻ không dám để lên xe đẩy, nên được Mai Thanh Diệu đích thân đeo trên lưng.

Cậu tuy mới tám tuổi, nhưng sức khỏe còn mạnh hơn cả người lớn.

Mới đi được chừng nửa canh giờ, Kiều Họa Bình bỗng gọi Mai Thanh Diệu:

“Diệu Diệu à.”

Toàn thân Mai Thanh Diệu giật mình.

Kiều Họa Bình vẫn thản nhiên:

“Lại đây, đẩy giúp ta cái xe. Ta chợt nhớ ra còn quên đồ trong nhà, phải quay lại lấy.”

Lời này có quỷ mới tin!

Hai gian nhà tranh lụp xụp thì còn gì để quên chứ? Lúc rời đi bọn họ gần như lục tung cả nhà lên, thứ gì có thể dùng được đều mang đi hết rồi. Làm gì có “cái gì để quên” lại?

Mấy đứa trẻ nghĩ thầm: “Chắc chắn Kiều Họa Bình bà ta muốn bỏ trốn.”

Mai Thanh Diệu nhìn sang Mai Thanh Dục, đợi cậu quyết định.

Mai Thanh Dục đã sớm đoán được cô có thể chạy trốn, nên cũng không bất ngờ.

“Để bà ta đi.” Cậu nói với Mai Thanh Diệu.

Mai Thanh Diệu gật đầu, giọng cộc cằn: “Muốn đi thì đi cho nhanh!” rồi giật lấy xe đẩy từ tay Kiều Họa Bình.

Kiều Họa Bình cũng không giải thích thêm, quay đầu chạy thẳng về Lưu Kim thôn.

Thôn dân thấy cảnh đó, ai nấy đều lắc đầu thở dài: “Họ Kiều đúng là vô lương tâm!”

“Tội nghiệp mấy đứa nhỏ nhà họ Mai, không có người lớn trông nom, sống sao nổi đây?”

“Haiz… thời loạn lạc, nhà nào mà chẳng đáng thương. Đành trông vào ông trời thôi.”

Kiều Họa Bình với năm giác quan được tăng cường nhờ giọt nước từ nhũ thạch, lúc chạy đi cô nghe hết mấy lời bàn tán kia, nhưng vẫn không thèm để ý.

Chẳng mấy chốc, cô đã quay lại ngôi làng hoang tàn không một bóng người. Dân làng đều đã đi hết rồi, thậm chí họ còn g.iết và mang đi cả gà, vịt mà họ nuôi ở nhà. Lưu Kim thôn bây giờ yên tĩnh như làng ch.ết.

Tuy làng ch.ết, nhưng vẫn còn nhiều đồ người ta không mang đi kịp để lại.

Kiều Họa Bình quay lại chính là để gom mấy thứ này.

Không còn cách nào khác, nguyên chủ đã bán gần hết gia sản để chu cấp cho nhà mẹ đẻ, giờ chạy trốn nạn đói muốn mang thêm gì cũng không có.

Kiều Họa Bình đi từng nhà một để tìm.

Phải nói là: Có không gian đúng là sướng!

Thứ gì Kiều Họa Bình cảm thấy hữu dụng, đều thu vào không gian hết.

Cuốc sắt, cuốc đất, rìu, thậm chí cả cái cày cũng thu luôn. Mấy dụng cụ quá nặng mà dân làng bỏ lại, Kiều Họa Bình cô gom sạch.

Thậm chí, trong hầm của nhà một hộ giàu, Kiều Họa Bình còn tìm được nửa bao nhỏ lương thực!

Chắc là người ta có quá nhiều thứ, mang không xuể.

Kiều Họa Bình không khách sáo chút nào, thậm chí dùng luôn bếp của người ta, lấy chảo sắt trong nhà khác, đem chỗ lương thực kia làm thành hơn ba mươi cái bánh kếp nóng hổi, thu hết vào không gian.

Rổ rá ngoài sân không mang được? Thu!

Rau trong vườn chưa kịp hái? Thu!

Ủa? Nhà bán thịt lợn còn bỏ lại xương có dính thịt?

Nhà bán đậu phụ còn để lại một tảng đậu lớn trong sân?

Những thứ này mà không lấy thì chẳng phải sẽ mốc meo thối rữa cả lên sao?

Lãng phí là có tội!

Thu hết! Thu hết!

Kiều Họa Bình không hề cảm thấy áy náy, ngược lại trong lòng tràn ngập niềm vui thu hoạch!

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play