Đến khoảng trưa, đoàn người chạy nạn hùng hậu từ thôn Lưu Kim mới dừng lại nghỉ chân, tránh cái nắng gắt giữa trưa và tranh thủ ăn uống lấy lại sức.

Thôn dân tìm chỗ râm mát xung quanh, theo từng gia đình mà ngồi xuống đất, lấy lương khô mang theo ra ăn.

Vì trong đoàn có không ít người già và trẻ con, nên để chăm lo cho họ, cả đoàn đi cũng không quá nhanh. Vừa đi vừa nghỉ, nửa ngày trôi qua cũng không tính là mệt mỏi gì mấy.

Mai Thanh Dục lấy ra một gói giấy dầu, bên trong là mấy cái bánh rau dại cậu làm từ trước, khô khốc chẳng có vị gì.

Lương thực không nhiều, nên cậu rất trân trọng đồ ăn. Cậu lấy ra hai cái bánh, bẻ ra chia đều cho bốn anh chị em cùng ăn.

Dưới gốc cây gần đó, có người trong thôn là Tống Nguyệt Lan đang dùng đá dựng bếp nấu nước. Nhìn thấy bốn đứa trẻ cầm bánh rau dại khô cứng nhắc mà nhai, bà không đành lòng, liền đem chút dưa muối và nước nóng đến.

“Dưa muối củ cải nhà ta làm, các ngươi ăn với bánh rau cho dễ nuốt” Tống Nguyệt Lan thở dài. Thẩm bên này cũng dắt díu cả nhà đi, chẳng giúp gì được nhiều.”

Trong thời buổi này mà còn có người chìa tay giúp đỡ, mấy đứa nhà họ Mai đã vô cùng biết ơn.

Dù sao cũng tốt hơn cái người đàn bà bỏ rơi bọn họ mà chạy mất kia.

“Mẹ kế mấy đứa đâu rồi? Bỏ chạy rồi à?” Một giọng châm chọc đầy ác ý vang lên.

Chính là Tào Hoành Xương, tên tiểu bá vương trong thôn.

Tên này sinh ra đã cao to, lại nhờ có cữu cữu làm nha dịch trên huyện nên hắn ta luôn là đầu sỏ của đám trẻ trong làng, ngày nào cũng dẫn bọn nhóc nghịch ngợm quậy phá khắp nơi, làm náo loạn cả xóm.

Nhưng tên tiểu bá vương này, trước kia bị Mai Thanh Diệu đánh bại về sức mạnh, sau lại bị Mai Thanh Dục bẫy một lần, chịu không ít thiệt thòi, từ đó về sau chỉ dám dè bỉu mỉa mai chứ không dám động tay.

“Chuyện này liên quan gì đến ngươi!” Mai Thanh Diệu trừng mắt quát “Ngươi lại muốn ăn đấm à?”

Tào Hoành Xương cười hắc hắc: “Ta xem bốn người không ai cần các ngươi, có thể đi được bao xa?”

“Đi được bao xa cũng không phải là chuyện của ngươi! Ăn củ cái muối, lo nó nhạt *”. Một giọng nói lười biếng vang lên.

* 咸吃萝卜淡操心: Nghĩa đen: khi muối củ cải, bạn phải cho nhiều muối hơn để củ cải được bảo quản lâu hơn và không dễ bị hỏng. Nếu cho ít hơn, bạn phải lo lắng về việc củ cải có bị hỏng hay không. Nghĩa ẩn dụ: ám chỉ những kẻ lắm chuyện thường không biết sự thật của vấn đề, nhưng lại lo lắng về nó mà không giúp được gì. Nó có nghĩa là xen vào chuyện người khác.

Mấy đứa nhà họ Mai không tin nổi vào tai mình, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Kiều Họa Bình tay xách một con thỏ rừng, vai đeo cung dài, bước nhanh về phía bọn họ.

Cao Hoành Xương thấy Kiều Họa Bình đến, lập tức bĩu môi rồi chạy biến mất.

Bà ta vậy mà lại quay về?!

Mai Thanh Dục mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại không mở miệng.

Ngược lại, Mai Thanh Diệu không nhịn được hét lên: “Sao bà lại quay về?!”

Thôn dân đang ngồi nghỉ dưới bóng cây gần đó không khỏi đều quay đầu nhìn sang.

Bọn họ ai ai cũng nghĩ Kiều Họa Bình đã bỏ bốn đứa nhỏ chạy trốn, ai ngờ cô ta lại quay về thật?!

Kiều Họa Bình “chậc” một tiếng: “Diệu Diệu à, con nói gì thế? Ta đã bảo là về nhà lấy đồ rồi sẽ quay lại, sao lại bảo ta không quay về? Con nghĩ ta là hạng người nào chứ?”

Ba câu hỏi dồn dập khiến Mai Thanh Diệu nghẹn lời, không biết đáp sao.

Nghĩ bà ta là người nào sao?

Nếu là trước đây, Mai Thanh Diệu sẽ lập tức nghĩ ra một loạt tính từ như: người đàn bà nham hiểm, vô liêm sỉ, độc ác…

Nhưng bây giờ, không hiểu sao cậu lại không thể nói ra miệng được nữa.

May mà Kiều Họa Bình cũng chẳng cần nghe bất kỳ câu trả lời nào của Mai Thanh Diệu.

Cô cầm con thỏ rừng trong tay hớn hở khoe khoang: “Nhìn xem, béo chưa? Trên đường quay lại ta may mắn săn được đấy. Tối nay cả nhà mình có thêm món rồi. Thịt thỏ nướng bóng mỡ béo ngậy, ăn không?”

Con thỏ này thật ra là cô săn được hôm qua, chỉ là do trong không gian có hiệu ứng giữ tươi, nên đến giờ m.áu thịt vẫn tươi nguyên, trông như vừa săn được.

Mấy đứa trẻ nhà họ Mai im lặng, không nói gì.

Chỉ có lão tam Mai Thanh Hoảng là nuốt nước miếng ừng ực, mắt dán chặt vào con thỏ rõ ràng thèm lắm. Con thỏ này béo thế, nướng lên chắc chắn thơm lừng.

Cả trong mơ cũng thèm ăn một con thỏ như vậy. 

Trong đầu Mai Thanh Hoảng bắt đầu cảm thấy… bà mẹ kế này bớt độc ác và có vẻ dễ nhìn hơn một chút.

Kiều Họa Bình treo con thỏ lên bên xe đẩy bằng dây thừng, rồi thấy mấy đứa nhỏ vẫn cầm bánh rau ăn trưa, bèn dừng tay, lấy từ túi bên vai ra mấy quả trứng rắn luộc sẵn.

“Cầm lấy.”

Không hỏi han gì, cô nhét luôn vào tay Mai Thanh Diệu:

“Chia cho mấy đứa đệ đệ muội muội của con đi.”

Dù gì cũng phải nạp chút đạm mới tốt.

Mai Thanh Diệu chần chừ một lát, rồi cũng nghe lời chia trứng rắn ra.

Mai Thanh Ánh được chia cho hai quả, cô bé ngập ngừng một chút, bóc một quả rồi rón rén bước đến chỗ Kiều Họa Bình, đưa tay ra mời cô ăn.

Kiều Họa Bình trong lòng vui như mở hội, há miệng đớp luôn quả trứng ngay trên tay cô bé.

Đang định nói gì đó, thì Mai Thanh Ánh đã lon ton chạy mất.

Kiều Họa Bình có hơi tiếc nuối, nhưng cô cũng hiểu, mọi chuyện phải từ từ.

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———

Sau khi tránh được cái nắng gay gắt buổi trưa xong, đoàn người lại tiếp tục di chuyển.

Hôm nay là ngày đầu tiên chạy nạn, nên tinh thần và thể lực mọi người còn khá tốt. Hơn nữa, chiều xuống, thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn, nên cả đoàn người vừa đi vừa nghỉ, cũng đã đi được khoảng ba mươi dặm đường núi.

Đường núi gập ghềnh, vậy là cũng gọi là tốt lắm rồi.

Gần chạng vạng, trưởng thôn dẫn vài trai tráng trong thôn đi quanh tìm mấy hang động trú ẩn gần đó, rồi bốc thăm chia cho mười nhà, mỗi nhà cử một người khỏe mạnh chia làm hai đội, thay phiên tuần tra ban đêm, đề phòng thú dữ hoặc nguy hiểm khác.

Hang động mà nhóm Kiều Họa Bình được chia không lớn, chỉ khoảng hơn mười hộ.

Kiều Họa Bình lấy bạt dầu từ xe đẩy trải xuống đất để ngăn hơi ẩm trên mặt đất, rồi định nhắc bọn trẻ lấy chăn chiếu ra nằm nghỉ, thì thấy mấy đứa đã nằm gục xuống bạt mà ngủ quên từ lúc nào.

Kiều Họa Bình nhìn quanh một lát.

Hang núi quanh năm không thấy ánh nắng, vẫn có phần lạnh lẽo.

Cô lấy ra một chiếc đệm mỏng đắp cho mấy đứa nhỏ, rồi nhẹ tay tháo con thỏ trên xe xuống, xách ra khỏi hang.

Sau khi cô đi, Mai Thanh Dục mở mắt, ánh mắt có chút phức tạp, nhìn trần hang tối om mà ngẩn người.

Kiều Họa Bình xách thỏ đến bên suối, thò tay vào túi che động tác lấy dao nhỏ từ không gian ra.

Con dao nhỏ này cũng là do cô nhặt được từ một nhà khác trước đây, dùng cũng khá tiện.

Kiều Họa Bình tay chân nhanh nhẹn, cô khéo léo mượn nước suối mà cắt tiết và lột da thỏ.

Không chỉ có mình Kiều Họa Bình nấu ăn bên bờ suối, rất nhiều gia đình cũng tụ lại đấy nhóm bếp bằng đá. Thấy cô làm thịt thỏ thành thạo, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.

Kiều Họa Bình nhóm lửa, bắt đầu nướng thỏ.

Con thỏ này sống trong khu rừng “tà khí” mà không ai dám vào, nên rất khỏe mạnh, béo tốt. Ai nhìn cũng phải gật gù khen một câu đúng là sinh ra để phục vụ nhân loại.

Khi Kiều Họa Bình nướng thỏ, thịt thỏ vừa đặt lên lửa, chẳng cần quét thêm mỡ, mỡ từ trong thịt đã chảy xèo xèo, tỏa ra mùi thơm nức mũi.

Gió chiều vừa thổi qua, mùi thơm lan toả dặm.

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play