Mai Thanh Dục và Mai Thanh Hoảng lúc này mặt mũi tái mét, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn.

Lão tam Mai Thanh Hoảng ôm lấy nhị ca run rẩy một lúc lâu, rồi mới chợt nhận ra một điều người phụ nữ độc ác đó không biết dùng cách gì, mà đuổi được con báo đi rồi!

Bà ấy… cứu hai anh em họ!

Mai Thanh Hoảng “oà” một tiếng, không kìm được nữa, nhào vào lòng Kiều Họa Bình, khóc rống lên.

Toàn thân Kiều Họa Bình cứng đờ.

Cái đứa nhỏ phiền phức này…

Một lúc lâu sau, cô mới cứng nhắc vỗ vỗ lưng nó mấy cái.

Mai Thanh Hoảng ôm lấy eo Kiều Họa Bình, khóc đến mức không thể tự kiềm chế, rõ ràng là bị dọa cho hoảng loạn rồi.

“Còn khóc nữa thì lát nữa lại gọi con báo tới bây giờ,” Kiều Họa Bình vụng về an ủi, “hoặc cũng có thể là hổ. Ngươi muốn bị con nào ăn thịt?”

Mai Thanh Hoảng: “…”

Tiếng khóc dần im bặt.

Cậu sực tỉnh, mới nhận ra mình vừa ôm người phụ nữ độc ác đó mà khóc!

Mai Thanh Hoảng như bị điện giật, bật dậy ngay, còn đưa tay ra lau lau áo mình như thể không thể chấp nhận chuyện vừa rồi.

Kiều Họa Bình khẽ “chậc” một tiếng, đúng là tiểu tra nam.

Mai Thanh Dục thì không giống với tiểu tra nam Mai Thanh Hoảng kia. Từ nãy đến giờ, cậu vẫn đứng yên tại chỗ với khuôn mặt tái nhợt, hoảng loạn trong lòng nhưng vẫn âm thầm quan sát Kiều Họa Bình.

Kiều Họa Bình biết lão nhị này là đứa bình tĩnh và thông minh nhất trong bốn đứa trẻ, nên cô chọn nói chuyện với cậu: “Đi được không? Dắt đệ đệ ngươi, chúng ta về nhà.”

Mai Thanh Dục khẽ run lên.

Người phụ nữ độc ác này… lại nói là về nhà?

… Nhưng chính người phụ nữ này, hôm nay đã cứu bọn họ tận hai lần.

Mai Thanh Dục cảm thấy không thể hiểu nổi cô ấy.

Rốt cuộc trong hồ lô này của bà ta đang giấu thứ gì?

Cậu không nói gì, lặng lẽ nhặt đống rau dại rơi vãi lúc nãy, cho hết vào gùi sau lưng.

Mai Thanh Hoảng chân vẫn còn run, nhưng cậu cũng biết mình không thể làm gánh nặng, cắn răng đi nhặt rau cùng nhị ca.

“Lối này rất khó ra ngoài,” Mai Thanh Dục cất giọng khàn khàn, “Hai đứa bọn ta đuổi theo con thỏ, đi lạc trong rừng, đi mãi mà không tìm được đường.”

Dù thông minh, cậu vẫn chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, trong lời nói lộ rõ sự bất an.

Nhưng Kiều Họa Bình chẳng bận tâm.

“Đi theo ta.” Cô chỉ nói một câu rồi dứt khoát bước đi.

Hai anh em nhìn nhau.

Mai Thanh Hoảng vẫn còn sợ hãi:

“Dục ca…”

Mai Thanh Dục cắn răng:

“Đi theo đi.”

“Nếu bà ta thực sự muốn hại chúng ta, thì nãy cần gì cứu khỏi con báo chứ.”

Hai đứa trẻ vừa đỡ nhau vừa khập khiễng đi theo cô.

Kiều Họa Bình bước đi nhẹ nhàng thoăn thoắt, thi thoảng còn quay lại chờ hai đứa.

Khi ba người ra khỏi khu rừng rậm rạp, Mai Thanh Dục vẫn có phần không dám tin.

Đơn giản như vậy sao?

Bọn họ… ra được rồi sao?

Kiều Họa Bình chỉ tay về mái nhà tranh mờ mờ phía xa dưới chân núi: “Được rồi, đường còn lại dễ đi hơn rồi. Hai người các ngươi tự về đi nhé. Ta nhớ ra còn để quên đồ trong rừng, phải quay lại lấy.”

Sắc mặt Mai Thanh Dục khẽ thay đổi, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được.

Đang trong lúc do dự, Kiều Họa Bình vô tâm vô phế đã phẩy tay: “Đừng lo cho ta, ta không giống hai con gà con các ngươi đâu.”

Sắc mặt Mai Thanh Dục lại thay đổi, nắm lấy tay đệ đệ, cúi đầu không nói gì, kéo đệ đệ đi thẳng xuống núi.

Kiều Họa Bình “chậc” một tiếng, lại quay người lại chui vào rừng.

Không phải trong rừng còn đồ gì, mà cô muốn lấy thịt rừng từ không gian ra. Không thể để mấy đứa trẻ thấy, sẽ lộ bí mật.

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———

Khi Kiều Họa Bình xách một con gà rừng đã ch.ết quay về nhà tranh, Mai Thanh Dục đang nấu cháo rau.

Thấy thứ trên tay cô, mấy đứa nhỏ nhà họ Mai tròn xoe mắt kinh ngạc.

Mai Thanh Diệu đang nhóm lửa dưới bếp, suýt nữa thì nhảy dựng lên:

“Bà không phải… ăn trộm gà nhà ai đấy chứ?!”

Kiều Họa Bình cười nhạt: “Người còn nhỏ mà mắt lại kém vậy à? Nhìn kỹ xem là gà nhà hay gà rừng?”

Mai Thanh Diệu bị Kiều Họa Bình chặn họng, nghẹn lời, bực tức quăng thêm khúc củi vào lò.

“Ăn cháo rau thì mai lấy đâu ra sức đi đường. Tối nay chúng ta nấu thêm món. ”Kiều Họa Bình mặc kệ cậu ta cau có, nói tiếp: “Lát nấu nước, ta làm lông gà.”

Mai Thanh Diệu theo bản năng muốn từ chối “Tôi không nấu”, nhưng Kiều Họa Bình đã nói trước: “Không nấu thì mọi người nhịn đói luôn.”

Lời định nói ra lập tức nghẹn họng.

Cậu không ăn cũng được, nhưng đệ đệ muội muội bọn họ thì sao?

Ngày mai cả làng sẽ di tản, đường xa mệt nhọc, trên đường chạy nạn đầy rẫy người đói chết, bệnh chết, tối nay không ăn no, mai làm sao chịu nổi?

Mai Thanh Diệu nghiến răng nghiến lợi, thôi thì nấu thì nấu!

Trong lúc Mai Thanh Diệu đun nước, Mai Thanh Dục do dự một lúc, rồi nói nhỏ với lão đại chuyện Kiều Họa Bình đã cứu hai người họ trong rừng.

Mai Thanh Diệu sững người, đánh rơi cả củi trong tay.

Thứ nhất là sợ, nếu hai đứa đệ đệ này xảy ra chuyện trong rừng thật, thì cậu biết làm sao?

Thứ hai là… thấy kỳ lạ vô cùng. Từ ngày cha mất, người phụ nữ kia cứ đánh đập, mắng mỏ bọn họ, bình thường bà ta cứ như muốn bọn họ ch.ết đi cho rồi. Sao hôm nay lại liều mạng cứu Thanh Dục và Thanh Hoảng chứ?

Mai Thanh Dục do do dự dự rồi nói nhỏ: “Đại ca, đệ cảm thấy… bà ta không còn giống như trước nữa.”

Mai Thanh Diệu cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu nghĩ ngợi một lúc: “Không đúng. Hôm nay bà ta còn định bán tiểu muội mà! Biết đâu đây chỉ là chiêu trò để đánh lừa bọn mình? … Nhị đệ, đầu óc ngươi tốt hơn, ngươi để ý nhiều một chút.”

Cậu siết chặt nắm tay: “Nếu bà ta còn dám đánh chủ ý lên tiểu muội nữa, dù liều mạng ta cũng không để bà ta toại nguyện!”

Mai Thanh Dục gật đầu.

Cách đó không xa, Kiều Hoạ Bình, người có thể nghe rõ mọi thứ vì năm giác quan của cô được tăng cường, cảm thấy có phần bất đắc dĩ.

Tội của nguyên chủ, mình đã mang lấy cái thân xác này, thì đành gánh thay thôi…

Cô lớn tiếng gọi: “Nước sôi chưa đó?”

Không ai trả lời, nhưng chẳng mấy chốc, Mai Thanh Diệu đã bê nồi nước sôi to đùng lại.

Kiều Họa Bình trụng gà vào nước nóng, nhanh chóng làm lông gà.

Mai Thanh Ánh đứng cách xa Kiều Họa Bình chừng nửa trượng*, nghiêng đầu nhìn.

* 1 trượng: Theo tỷ lệ chính xác, 1 trượng tương đương với 4,7 mét. Theo hệ thống đo lường Trung Quốc cổ, 1 trượng bằng 3,33 mét
 
Cô bé lặng lẽ đi theo Kiều Họa Bình, dù đi đâu cũng chỉ đứng cách một khoảng, không bao giờ dám đến gần.

Tiểu cô nương chưa đến bốn tuổi, mặt mũi xinh xắn vô cùng, tuy mặc áo vá chằng vá đụp, nhưng đôi mắt to tròn, lấp lánh như hạt ngọc trai đen, trên đầu búi một búi tóc nhỏ đáng yêu, khiến ai nhìn cũng yêu thích.

Kiều Họa Bình muốn trêu chọc cô bé, muốn cô bé lại gần hơn, nhưng Mai Thanh Ánh rất cảnh giác, không tiến thêm gần Kiều Hoạ Bình nửa bước.

Kiều Họa Bình tạm thời không để ý đến chuyện đó nữa.

Cô xắn tay áo, nấu canh gà không dùng nhiều gia vị, chỉ đào một củ gừng dại ngoài vườn, thái lát bỏ vào nồi, cuối cùng rắc chút muối. Một nồi canh gà thơm ngào ngạt dần hoàn thành.

Hương thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, ngay cả lão nhị Mai Thanh Dục luôn điềm đạm nghiêm túc cũng bị mùi hương dẫn lối, không kìm được mà bước lại gần.

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play