“Người đàn bà xấu xa hình như ch.ết rồi!”

“Vậy bọn mình chôn bà ấy hay bỏ đi luôn?”

“Bà ta ác như vậy, còn định bán tiểu muội lấy tiền nữa, ch.ết rồi coi như ông trời có mắt! Đi thôi, ai thèm quan tâm bà ta”

Vài giọng trẻ con non nớt vang lên bên tai.

Kiều Họa Bình đầu đau như búa bổ, mí mắt nặng như ngàn cân. Cô chỉ lờ mờ nhớ được, khi đang làm nhiệm vụ hỗ trợ địa phương với vai trò đội trưởng tổ đặc công, cô đã hy sinh trong lúc cứu mấy đứa trẻ.

Nhưng những âm thanh này là sao?

Bất chợt, ký ức như nước lũ ồ ạt tràn vào đầu cô.

Thì ra cô đã xuyên không đến thời cổ đại, nhập vào thân xác của một bà mẹ kế độc ác chuyên ngược đãi con chồng. Người phụ nữ này không chỉ hà khắc với mấy đứa trẻ mồ côi cha mẹ, mà còn nhân lúc cả làng chạy nạn đói, định bán đứa con gái riêng nhỏ nhất nhà lấy ít bạc rồi bỏ trốn!

Kết quả là trên đường bán con, bị mấy đứa trẻ đuổi theo, chẳng may trượt chân rơi xuống sườn núi mà ch.ết. Cô – đội trưởng tổ đặc công trùng tên với người phụ nữ kia – đã thế chỗ trong cơ thể đó!

Sắp xếp lại suy nghĩ, Kiều Họa Bình âm thầm chửi một câu, rồi gắng gượng mở mắt.

Trời nóng hầm hập, đến cổ họng cũng như sắp bốc khói.

Bốn đứa trẻ rách rưới dìu nhau, lội qua bãi cỏ cao ngang hông, chuẩn bị rời đi, thì bỗng thấy người phụ nữ tưởng đã ch.ết kia… chống tay ngồi dậy!

“Ma aaa!”

Cả bọn hét lên thất thanh, ôm chặt nhau run rẩy.

Lão nhị Mai Thanh Dục, bảy tuổi, gan to lại tinh ý, nhìn xuống chân Kiều Họa Bình, rồi nét mặt giãn ra, trầm giọng nói:

“Người xấu có bóng, không phải ma!”

Mấy đứa còn lại cũng nhìn theo, quả thật dưới nắng gay gắt, bóng người tuy mờ nhưng vẫn rõ ràng.

Bà lão trong thôn từng nói, ma thì không có bóng.

Cả bọn thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Họa Bình ngồi bệt trên đất, vết thương trên trán còn đau nhói, toàn thân cũng ê ẩm.

Cô nheo mắt nhìn mấy đứa trẻ nhỏ nhem nhuốc, áo quần tả tơi, đang cảnh giác đề phòng nhìn mình, trong lòng chỉ cảm thấy tình huống này thật khó tin.

Gặp chuyện thì không được hoảng, trước tiên phải nghĩ cách giải quyết tối ưu. 

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———

Nhưng dáng vẻ cô lúc này, nheo mắt trầm ngâm, vô cảm, lại khiến người ta liên tưởng đến bộ mặt thâm hiểm của bà mẹ kế độc ác trước kia.

Lão đại Mai Thanh Diệu, khoảng chín tuổi, lập tức chắn trước đệ đệ muội muội, quát lớn: “Người đàn bà xấu xa! Nếu bà còn định làm chuyện xấu, tôi sẽ cho bà biết tay!”

Kiều Họa Bình nheo mắt, tay chống xuống đất lần mò trong đám cỏ, nhặt được một viên đá sắc nhọn.

Thân thể này vì lăn từ sườn núi xuống nên đầy thương tích. Cô nghiến răng chịu đau, bất ngờ ném viên đá về phía bọn trẻ!

Mai Thanh Diệu theo phản xạ ôm chặt tiểu muội.

Nhưng viên đá ấy không nhằm vào bọn trẻ, mà rơi mạnh ngay sát chân chúng, một vật gì đó văng ra!

Cả bọn cúi xuống nhìn, thì thấy một con rắn không biết đã bò tới từ lúc nào, đang ẩn mình sát chân bị hòn đá nện vỡ đầu chết tươi! Trên mình nó có vằn đen trắng xen kẽ, ánh lên lấp lánh, cả bọn tái mét mặt!

Là rắn cạp nong cực độc!

Chỉ cần bị nó cắn một phát… coi như mất mạng!

Kiều Họa Bình từ từ gượng đứng dậy, bước về phía mấy đứa trẻ đang sợ đến ngẩn người.

Mai Thanh Diệu có trách nhiệm của một người đại ca lập tức chắn trước đệ đệ muội muội, gằn giọng: “Bà định làm gì!”. Cái bà ác độc này lại muốn giở trò gì nữa?

Kiều Họa Bình không đáp, cúi người nhặt xác con rắn cạp nong ch.ết tươi.

Không xa có một con suối nhỏ, cô nhịn đau, tìm một viên đá sắc, lột da, mổ bụng, làm sạch phần thân còn lành của con rắn.

Bọn trẻ không hiểu cô đang làm gì, đứng cảnh giác gần đó quan sát.

Xong xuôi, cô nhặt củi, nhóm lửa, dùng đá cắt xác rắn thành từng khúc, xâu vào cành cây rồi nướng. Mùi thịt rắn cháy xém, thơm lừng lan tỏa.

Xung quanh yên ắng, ngoài tiếng lửa nổ lách tách, cô còn nghe được tiếng mấy đứa nhỏ… nuốt nước miếng.

Kiều Họa Bình nhếch mép cười thầm, không nói gì. Cô biết giờ này trong lòng bọn trẻ, cô là bà mẹ kế độc ác, nếu chủ động mời mọc chỉ càng khiến chúng nghi ngờ hơn.

Rắn nướng xong, hương thơm ngào ngạt.

Cô cắm bốn xiên thịt vào đám tro rồi mặc kệ, tự mình cầm một xiên gặm lấy gặm để, ăn ngon lành! Con người sống là phải ăn mới có sức!

Trong bốn đứa, lão tam Mai Thanh Hoảng cùng với lão nhị Mai Thanh Dục là song bào thai, nhưng tính tình lại hoàn toàn khác biệt. Cậu hau háu nhìn mấy xiên thịt cắm trong tro, nuốt nước miếng, kéo tay áo lão nhị rồi nhỏ giọng nói: “Dục ca, thơm thật đấy…”

“Rắn cạp nong có độc”, Mai Thanh Dục cau mày như ông cụ non, dặn đệ đệ, “Đừng thấy gì cũng ăn. Huống hồ bà ta độc ác lắm, ai biết có âm mưu gì không.”

Mai Thanh Diệu thấy lão nhị nói đúng, gật đầu: “Biết đâu bà ta cho thuốc mê vào, rồi bán hết chúng ta thì sao?”

“Nhưng mà…” Mai Thanh Hoảng lén nhìn Kiều Họa Bình đang ăn ngon lành đến bóng mỡ bám khóe môi, nuốt nước miếng, “Bà ấy ăn thật mà…”

Tiểu muội muội nhỏ nhất nhà Mai Thanh Ánh chỉ khoảng bốn năm tuổi, đứng nhìn Kiều Họa Bình ăn nãy giờ, không nói lời nào. Bỗng nhiên, tiểu cô nương nhào tới, rút một xiên thịt từ đống tro, cắn ngay một miếng to. Bé đói không chịu nổi nữa rồi!

Ba người anh trai sợ hãi hét lên:

“Tiểu muội!”

Cả ba đứa như ch.ết lặng, suýt khóc.

Kiều Họa Bình nhìn đám trẻ, lười biếng lên tiếng: “Độc của rắn cạp nong chỉ nằm trong túi độc ở đầu, phần thân không có độc, thậm chí còn rất bổ không ăn thì thôi, hôm nay trưởng thôn đã thông báo rồi, biên giới loạn lạc, mai cả thôn sẽ rời đi chạy nạn về phía nam. Không ăn tí thịt lấy sức, mai chạy kiểu gì?”

——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play