Kiều Họa Bình ngửi ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mùi này… là từ người cô phát ra!
“Ta ra ngoài một lát, sẽ quay về ngay!”
Cô nhăn mặt, cầm theo cây cung gãy nát, thuận tay cắt một đoạn dây thừng từ cuộn dây bằng cái liềm, rồi vội vàng rời khỏi sân.
“Nhị ca, huynh nói xem, mụ đàn bà độc ác đó lại định giở trò gì?”
“Không biết, cứ theo dõi xem đã.”
Mai Thanh Dục dừng một chút, nhìn sang Mai Thanh Ánh, tiểu muội muội vẫn im lặng từ nãy đến giờ ánh mắt liền dịu đi: “Tiểu muội, muội còn đói không? Nhị ca nấu cho muội một ít cháo rau dại nhé?”
Mai Thanh Ánh lắc đầu, lắp bắp nói: “Ánh Ánh… không đói. Để dành… mọi người… dùng trên đường…”
Trái tim Mai Thanh Dục mềm nhũn. Cậu quay sang nói với Mai Thanh Diệu: “Đại ca, huynh ở lại trông Ánh Ánh. Đệ với tam đệ lên núi kiếm thêm chút rau dại.”
“Được!” Mai Thanh Diệu siết chặt nắm tay, đầy hối hận. “Lúc trước là do chúng ta đều đi tìm đồ ăn, mới để mụ đàn bà độc ác đó có cơ hội, suýt nữa bán mất tiểu muội lần này ta nhất định sẽ bảo vệ Ánh Ánh thật tốt!”
Huynh đệ ba người chia việc xong, Mai Thanh Dục và Mai Thanh Hoảng – hai anh em song sinh này – liền mang giỏ tre lên núi.
Còn lúc này, Kiều Họa Bình đã tìm được một nơi hẻo lánh sau núi để… cởi đồ.
Toàn thân cô bốc ra một mùi chua chua thối thối, dơ bẩn đến mức không thể ngửi nổi. Không thể chịu được nữa, cô lao xuống suối.
Đang giữa hè, nước suối không quá lạnh.
Cô tắm rửa kỹ lưỡng suốt gần nửa canh giờ, mới gột sạch được hết mớ dơ bẩn trên người. Cả người từ trong ra ngoài nhẹ nhõm như được giải thoát khỏi gánh nặng.
Cảm giác này, chưa từng có: sảng khoái, nhẹ nhõm, thoải mái đến tận linh hồn! Thậm chí, ngũ quan của cô thính giác, thị giác… đều sắc bén hơn hẳn!
Nước chảy ra từ nhũ đá trong không gian kia quả thật là đồ tốt!
Nhân tiện cô giặt luôn quần áo, rồi mặc đồ còn ướt lên người – trời nóng thế này, lát nữa sẽ khô.
Cô cảm thấy mình như được sạc đầy năng lượng, linh hoạt buộc đoạn dây thừng vào cây cung không dây, chuẩn bị vào núi săn bắn.
Cô dùng đá suối mài sắc cái liềm, sau đó dùng liềm gọt vài nhánh cây nhọn làm mũi tên thô, chuẩn bị xong rồi mới vào rừng.
——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———
Ngọn núi này là một ngọn núi hoang, không có tên.
Người dân địa phương thường gọi đây là núi “tà khí” vì có điều gì đó không lành.
Nhưng với một tổ trưởng tổ đặc công hiện đại như cô, thì ngọn núi này chẳng qua chỉ là địa hình phức tạp, từ trường rối loạn đôi chút, nên các thợ săn dễ bị lạc. Những thứ này chẳng là gì với Kiều Hoạ Bình.
Cô mang theo cung tên tiến sâu vào rừng, cẩn thận quan sát dấu vết của động vật.
Không bao lâu, cô đã phát hiện một con thỏ rừng.
Kiều Hoạ Bình nín thở, giương cung, kéo tên, tìm thời cơ tốt nhất để tấn công.
Vút!
Cô buông tay, mũi tên trên dây bay đi như một ngôi sao băng, cành cây đâm xuyên qua chân sau con thỏ!
Không phải Kiều Hoạ Bình bắn lệch, cô chỉ muốn xác nhận một điều, Kiều Hoạ Bình bước tới trước, cố gắng cho con thỏ bị thương vẫn còn thoi thóp vào không gian.
Nhưng, không gian không có phản ứng gì.
Không do dự, cô vặn g.ãy c.ổ con thỏ.
Kiều Hoa Bình lại thử đưa con thỏ đã ch.ết vào trong không gian đó - ừm, lần này thì không còn vấn đề gì nữa.
Kiều Họa Bình nhíu mày suy nghĩ: “Xem ra không gian không thể chứa vật còn sống.”
Con thỏ này khá mập, chắc cũng đủ cho một người lớn và bốn đứa nhỏ ăn trong một ngày. Nhưng vẫn chưa đủ, cô tiếp tục đi săn.
Có lẽ vì ngọn núi này nổi tiếng “tà khí”, nên rất ít người dám vào đây săn bắn. Nhờ vậy mà lần đi săn này của Kiều Hoạ Bình cực kỳ bội thu: Ba con gà lôi, hai con thỏ rừng. Thậm chí còn có 1 con hoẵng ngốc nghếch!
Ngoài ra, Kiều Hoạ Bình còn nhặt được rất nhiều nấm, trái cây rừng, và một củ sâm dại chưa đủ tuổi — hễ là thứ gì ăn được hoặc có giá trị, cô đều cho vào không gian. Làm xong hết những việc đó, cô thở phào nhẹ nhõm: “Ít nhất cũng đủ ăn mấy ngày khi chạy nạn.” Dù ăn không hết, cũng có thể đổi lấy lương thực với người khác.
Kiều Hoạ Bình đang định quay về thì đột nhiên nghe thấy tiếng cầu cứu ngắt quãng trong không khí. Sắc mặt Kiều Họa Bình lập tức thay đổi.
“Sao tiếng đó nghe quen vậy? Giống lão tam xui xẻo nhà mình quá?”
Không chần chừ, Kiều Hoạ Bình tháo cung sau lưng ra, nhanh chóng lao về hướng phát ra âm thanh. Lúc đến gần, sắc mặt Kiều Hoạ Bình càng thêm nghiêm trọng.
Cô nghe thấy tiếng gầm gừ… rõ ràng là tiếng của một con báo!
Cô nhìn kỹ trong bụi rậm rối rắm giữa rừng sâu, hai cậu bé nhỏ lấm lem chật vật đang co rúm người.
Không ai khác, chính là cặp song sinh nhà cô!
Không xa đó, một con báo trưởng thành đang gườm gườm nhìn hai đứa nhỏ.
“Hai đứa nhỏ xui xẻo này, gan to thật đấy! Sao dám đi sâu vào núi đến vậy? Còn xui đến mức gặp phải báo nữa?!”
Da đầu Kiều Họa Bình tê rần
Nếu trong tay có vũ khí đủ mạnh, cô còn không sợ cả báo thật. Nhưng hiện tại cô chỉ có… cây cung buộc bằng dây thừng, mũi tên gỗ tự chế, một cái liềm
Gặp chuyện đừng hoảng!
Kiều Hoạ Bình hít sâu, ánh mắt lạnh như băng, giương cung nhưng không bắn vào con báo, mà bắn vào một cành cây bên cạnh nó!
Báo là loài động vật vốn cực kỳ nhạy cảm, nó lập tức cảnh giác, thân hình rướn lên, quay về hướng cô.
Kiều Họa Bình không chậm trễ, giả vờ lớn tiếng đe dọa, rồi lấy ra một con thỏ m.áu me đầy mình từ không gian, ném về phía con báo!
Con báo lập tức nhào tới, ngậm lấy con thỏ rồi nhanh nhẹn nhảy lên cành cây, chạy mất hút vào trong rừng.
Kiều Họa Bình thở phào một hơi. Cô bước ra khỏi bụi rậm, đi tới trước mặt cặp song sinh đang lấm lem bùn đất, đứng trên cao nhìn xuống:
“Dậy đi, còn chần chừ ở đây, không chừng lát nữa lại có thú dữ khác tới đấy.”
——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———