Kiều Họa Bình đã nghĩ thông suốt rồi.
Cơ thể này đã là mẹ kế của bốn đứa trẻ kia, mà cô thì đã xuyên vào người này, lại không thể vô tâm bỏ mặc chúng mà bỏ đi, vậy thì dứt khoát mang cả bốn đứa nhỏ này cùng nhau chạy nạn thôi.
Mai Thanh Dục nghiến răng. Dù không biết người đàn bà độc ác này đang âm mưu gì, nhưng lời bà ta nói lại không sai: nếu không ăn no, ngày mai khi chạy nạn, không theo kịp đoàn người thì chỉ có đường chết!
“Ăn thì ăn!” Mai Thanh Dục cắn răng, như thể liều chết không quay đầu.
Tiểu muội đã ăn rồi, cho dù người đàn bà độc ác này thực sự có âm mưu gì, thì bốn anh em bọn họ, chết cũng phải chết cùng nhau!
Lão tam Mai Thanh Hoảng vốn tham ăn, vừa nghe nhị ca lên tiếng liền nhanh như chớp giật lấy ba xiên thịt rắn còn lại từ trong đống tro. Cậu nuốt nước miếng cái ực, sau đó chia cho đại ca Mai Thanh Diệu một xiên, chia cho nhị ca một xiên, còn mình giữ lại xiên nhỏ nhất, vui vẻ ăn ngay.
Thơm quá, thật sự quá thơm!
Mai Thanh Hoảng suýt rơi nước mắt.
Từ sau khi cha mất, cậu chưa từng được ăn miếng thịt nào nữa!
Vậy mà thịt rắn nướng của người đàn bà độc ác này lại ngon hơn hết thảy các loại thịt cậu từng ăn!
Kiều Họa Bình đã ăn xong xiên thịt rắn của mình. Cô liếc nhìn mấy đứa nhóc đang ăn ngấu nghiến, mặt mũi dính đầy dầu mỡ, khẽ hừ một tiếng trong lòng.
Cô nén đau nhức khắp người, men theo địa hình thấp gần bãi cỏ và nguồn nước tìm kiếm một hồi, chẳng mấy chốc đã tìm được mười quả trứng rắn nhỏ.
Trứng rắn tuy nhỏ, chỉ cỡ trứng chim cút, không đủ no, nhưng là nguồn protein cao cấp, lúc nguy cấp cũng rất hữu dụng.
Kiều Họa Bình lấy vạt váy bọc mười quả trứng rắn lại, liếc nhìn mấy đứa nhỏ đang ăn gần xong, rồi quay người rời đi. Đúng như cô dự đoán, bốn đứa nhỏ kia do dự một chút rồi cũng đi theo sau.
——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———
Có lẽ vì đã ăn thịt nên có sức hơn. Kiều Họa Bình vốn là người chịu đau giỏi, nghiến răng chịu đựng, không dừng bước, đi một mạch trở về “nhà” của mấy đứa trẻ, một căn nhà tranh tồi tàn dưới chân núi. Cô đặt mấy quả trứng rắn xuống, nhìn căn nhà rách nát chẳng còn gì giá trị, suýt nữa lại muốn chửi thề.
Thật ra, ban đầu bọn họ sống trong một ngôi nhà ngói rộng rãi sáng sủa. Nhưng sau khi cha của đám trẻ mất, nguyên chủ lấy lý do không có tiền nuôi con, liền bán nhà rồi dắt bốn đứa nhỏ dọn vào nhà tranh rách nát này.
Còn tiền bán nhà thì sao? Kiều Họa Bình cười lạnh, nguyên chủ đúng là ngốc!
Tiền bán nhà phần lớn bị nhà mẹ đẻ của cô ta lừa hết rồi!
Giờ thì toàn bộ tài sản trong nhà…
Kiều Họa Bình rút từ trong ngực ra một nắm tiền xu, đếm đếm, chỉ có 23 đồng.
Chỉ với 23 đồng tiền mà muốn dắt bốn đứa trẻ vượt qua con đường chạy nạn thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Chỉ còn cách kiếm tiền dọc đường thôi.
Cô nén đau đi xem bếp, trong lòng đã có dự tính.
Đầu tiên phải chuẩn bị nồi niêu xoong chảo.
Chạy về phương Nam không biết mất bao nhiêu ngày, mấy thứ nấu ăn này chắc chắn phải mang theo.
Bên cạnh bếp có nửa hũ muối hột thô, trên xà nhà còn treo vài xâu ớt khô, đều là những thứ có giá trị, cô cẩn thận thu dọn lại.
Ngoài ra còn có nửa bao gạo lức đặt ở góc bếp. Vâng, đây chính là lượng lương thực cuối cùng của cả nhà.
Cô lạnh lùng nghĩ: nếu chỉ dựa vào từng ấy, thì đừng nói phương Nam, đi Tây Thiên còn hợp lý hơn.
Cô tiếp tục lục lọi trong nhà, lại đào được mấy thứ khác:
Một cái liềm rỉ sét
Một cuộn dây thừng dài treo trên xà nhà
Một tấm vải dầu cũ nát chất đống ở góc
Một cây cung gỗ dài nhưng đứt dây
Bốn đứa nhỏ đứng trong sân nhìn cô ra ra vào vào, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Nhị ca, bà ta lại muốn giở trò gì nữa đây?”
“Không biết, cứ quan sát xem sao.”
“Nếu bà ta còn định bán tiểu muội, chúng ta liều mạng với bà ta!”
Kiều Họa Bình đang bận rộn, chẳng buồn để ý tới mấy đứa nhỏ.
Thứ khiến cô hứng thú nhất trong đống đồ vừa lục được chính là cây cung dài đứt dây kia.
Chắc là đồ của cha bọn trẻ để lại.
Cô định tháo dây cung, sau này tìm mua gân bò làm lại dây, phục hồi cây cung.
Biết đâu đồ ăn dọc đường lại trông cậy vào cây cung này.
Nhưng không ngờ, khi đang tháo dây cung thì chẳng hiểu sao tay cô lại bị cứa một vết nhỏ.
Cô chỉ lắc nhẹ tay rồi tiếp tục tháo.
Không hề để ý, một giọt máu từ ngón tay nhỏ xuống chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay trái.
Chiếc vòng đó rõ ràng là ngọc kém chất lượng, chỉ được xâu lại thành vòng tay bằng sợi chỉ đỏ, không đáng mấy đồng. Nguyên chủ đeo từ nhỏ đến lớn.
Ngay khi máu thấm vào ngọc, Kiều Họa Bình cảm thấy trời đất xoay chuyển. Khi mở mắt lần nữa, cảnh vật trước mặt không còn là căn nhà tranh rách nát mà là một không gian tràn ngập sương mù.
Không gian đó rất rộng lớn, phần lớn đều bị sương mù bao phủ, không nhìn rõ. Chỉ duy nhất trung tâm là có thể nhìn thấy rõ ràng, ở đó có một khối nhũ đá lơ lửng giữa không trung. Đầu nhũ đá có một giọt nước lấp lánh, như sắp rơi xuống. Phía dưới là một cái bát đá treo lơ lửng, như thể để hứng lấy giọt nước đó.
Cô lập tức hiểu ra…
Chẳng lẽ đây chính là “không gian” trong truyền thuyết?
Theo lý mà nói, nước từ nhũ đá nhỏ xuống hẳn là đồ quý!
Đúng lúc ấy, giọt nước rơi từ nhũ đá rơi xuống, rơi đúng vào bát đá.
Kiều Họa Bình khẽ nghĩ trong lòng, giọt nước ấy theo đúng suy nghĩ của cô, bay từ bát đá lên, tiến vào ý thức cô và dung nhập vào linh hồn cô. Cô cảm thấy linh hồn mình như được rung động, thoải mái không sao tả xiết. Cơn đau toàn thân cô vốn đang chịu đựng cũng lập tức tan biến.
Quả nhiên là thứ tốt!
Kiều Họa Bình lại nghĩ thêm lần nữa.
Cô ngay lập tức rời khỏi không gian đó, trở về thực tại!
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô nhìn về phía bốn đứa trẻ đang cảnh giác nhìn mình.
Chúng chẳng có phản ứng gì khác thường. Mai Thanh Diệu, người nóng tính nhất, còn lập tức chắn trước mặt mấy đứa đệ đệ muội muội, cảnh giác trừng mắt với cô: “Ngươi lại định giở trò xấu gì nữa?!”
Cô điềm nhiên thu lại ánh mắt, đã hiểu.
Tuy cô ở trong không gian kia rất lâu, nhưng trong mắt người ngoài thì chỉ như trong chớp mắt, chẳng có gì thay đổi.
Cô quay lưng lại, giả vờ tiếp tục sửa cung, nhưng tay thì lén nhặt một viên đá dưới đất.
Cô thử vận dụng tâm niệm, viên đá lập tức biến mất khỏi tay!
Trong không gian thần bí kia, viên đá ấy xuất hiện ngay tại vị trí gần nhũ đá.
Cô lại thử thêm lần nữa, viên đá từ trong không gian lại xuất hiện trở lại trong tay cô!
Xác định rồi! Đây đúng là không gian có thể cất trữ và lấy đồ!
Kiều Họa Bình nở nụ cười rực rỡ nhất.
Chỉ là… nụ cười còn chưa nở hết, mũi cô đã ngửi thấy một mùi chua chua thối thối…
——— BẢN EDIT CỦA CH₄ CH₄ ———