Chẳng mấy chốc, tiết trời oi bức cũng dần lùi xa.

Thời tiết không còn nóng nực bức bối hay thay đổi thất thường như trước.

Hôm nay, kết thúc buổi làm việc buổi sáng, các thành viên tổ thư ký như thường lệ rủ nhau đi ăn trưa ở căng-tin công ty.

“Sầm Sầm, hôm nay đi ăn cùng bọn tôi không?” Lâm Kiều Kiều thò cái đầu nhỏ lông xù đáng yêu ra, hỏi Sầm Tễ vẫn đang ngồi trước bàn làm việc.

“Đi.” Sầm Tễ vội vàng ngẩng đầu, hôm nay không cần theo Hạ tổng ra ngoài, cuối cùng cũng có thể yên ổn ăn một bữa cơm trưa ở căng-tin. “Tủ lạnh phòng trà có hộp đồ ăn tiện mang từ sáng, mang theo một hộp đi luôn.”

Lâm Kiều Kiều vừa nghe liền sáng bừng hai mắt: “Trời ơi, hôm nay lại được ăn ké rồi!”

“Ăn ké gì vậy?” Thực tập sinh tiểu Lôi ngơ ngác hỏi.

Lâm Kiều Kiều không thèm để ý tới cậu, chạy thẳng vào phòng trà. Rất nhanh, cô xách ra một hộp cơm trưa được đóng gói tinh xảo.

Cả nhóm ríu rít kéo nhau vào nhà ăn nhân viên.

Phúc lợi của tập đoàn Hạ thị thuộc hàng nhất nhì, ngay cả căng-tin cũng phục vụ tận răng như nhà hàng cao cấp.

Không chỉ có không sạch đẹp dễ chịu, đồ ăn còn phong phú đa dạng, mùi vị không thua gì nhà hàng năm sao bên ngoài.

Nhưng ăn cơm công ty lâu ngày, thỉnh thoảng ai cũng muốn đổi khẩu vị một chút.

Nhất là mấy món ăn vặt và điểm tâm của ba Sầm luôn khiến người ta thèm đến cồn cào bụng dạ.

“Mau mau mau, hôm nay chú Sầm làm món gì thế?”

Vừa lấy cơm xong, Lâm Kiều Kiều đã không chờ nổi mở nắp hộp.

Ngải Gia ban đầu còn lườm cô một cái, nhưng chưa gì đã bị mùi thơm hấp dẫn, không tự giác mà nuốt nước bọt.

Ban đầu, những món ăn vặt Sầm Tễ mang theo là do lúc mới vào công ty, ba cậu, Sầm Cảnh Diệu sợ cậu ở môi trường công ty lớn khó hoà nhập, muốn dùng cách này để giúp cậu xây dựng quan hệ với đồng nghiệp.

Sầm Tễ lúc ấy vốn định nói trong công ty đã có căng-tin, không cần phiền như vậy.

Nhưng không chống nổi sự nhiệt tình của ba mình.

Mà đúng là chiêu nhỏ ấy rất hiệu quả.

Chỉ trong vài ngày, cậu đã hoà nhập với cả tổ thư ký, ai trong văn phòng cũng đối xử với cậu rất tốt.

Tất nhiên, điều Sầm Tễ không biết là ngoài chiêu hối lộ mộc mạc của ba mình, lý do khiến tổ thư ký yêu quý cậu còn là vì cậu sở hữu một khuôn mặt quá mức ưa nhìn.

Thử hỏi, ai lại không thích nhìn người đẹp?

Chỉ cần liếc một cái đã thấy vui mắt vui lòng, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.

Huống hồ, lúc mới vào, Sầm Tễ vẫn là thực tập sinh chưa tốt nghiệp, vừa hiểu chuyện vừa dễ thương, ngoan đến không thể ngoan hơn.

Còn bây giờ, tuy không còn vẻ ngây ngô non nớt, lại mang khí chất trầm ổn thanh nhã càng khiến người ta dễ rung động.

Hôm nay, Sầm Tễ mang theo mấy món mới mà ba cậu vừa thử nghiệm.

Có salad tương trộn rau củ làm từ nấm hương khô, nấm trà cây và đậu tương tự làm, thêm khoai tây gà chua cay vị chanh, cùng bí đỏ hấp sườn non.

Trước kia cậu làm vậy vì nghe lời ba, muốn tạo quan hệ tốt với đồng nghiệp.

Còn bây giờ, một phần cũng vì mấy đầu heo ham ăn đáng yêu này, tiện thể giúp ba mình thu thập phản hồi, điều chỉnh khẩu vị cho món mới.

Lâm Kiều Kiều từ lâu đã không nhịn nổi cái bụng sôi ùng ục của mình.

Ngải Gia còn cố nhìn thêm một lần rồi nghiến răng quay đầu đi: “Tôi đang giảm cân! Các cậu đừng dụ tôi nữa!”

“Vậy cậu có thể ăn cái này.” Sầm Tễ đẩy qua một phần gỏi xoài bạc hà trộn tôm bóc vỏ, “Món này ít calo, lại mát lành thanh đạm, khai vị và đầy đủ dinh dưỡng.”

Thật sự là chu đáo với từng chiếc dạ dày.

Thực tập sinh Tiểu Lôi và Nhiễm Dao nhìn thấy vậy đều âm thầm cảm thán trong lòng, bảo sao ai cũng nói trợ lý Sầm chu đáo tỉ mỉ, đúng là hình mẫu để học hỏi.

Ở chung với trợ lý Sầm đúng là rất thoải mái, bởi vì cậu luôn để tâm đến những chi tiết nhỏ, quan tâm từng người một cách tự nhiên mà không khiến người ta thấy gượng gạo. “Đúng rồi đúng rồi, anh tiểu Sầm, hôm qua em thấy tên anh trên bảng danh sách sinh viên ưu tú tốt nghiệp treo ở trường, thì ra anh là học trưởng của em đó!”

Tiểu Lôi tên đầy đủ là Lôi Hiên, vừa tốt nghiệp đại học năm tư, là kiểu nam sinh có tính cách sáng sủa, năng động như một chú đại kim mao.

Nhưng không hiểu sao, bình thường nói chuyện lưu loát lắm, vậy mà cứ đứng trước mặt Sầm Tễ lại đỏ mặt, nói năng cũng không rõ ràng.

“Phải ha, suýt nữa thì tôi cũng quên, Sầm Sầm cũng tốt nghiệp Thanh Đại mà.”

Lâm Kiều Kiều nói rồi gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng.

Miếng khoai tây mềm mịn, vừa vào miệng đã tan, vị thanh bùi, thêm chút mùi gà thơm dịu nhẹ, đúng là ngon đến tuyệt vời.

Cô ăn đến mỹ mãn, nhưng nhờ tiểu Lôi nhắc khéo mà bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng. Đôi mắt tràn đầy mong chờ, cô quay sang nhìn Sầm Tễ: “Cậu thật sự không muốn gặp chị họ của tôi à? Chị ấy cũng là bạn cùng trường với cậu đó.”

Chị họ mà Lâm Kiều Kiều nhắc đến, chính là đối tượng xem mắt mà cô từng đề cử cho Sầm Tễ.

Lần trước Sầm Tễ bị dì hai gọi điện thoại hối thúc chuyện kết hôn, không cẩn thận bị Lâm Kiều Kiều nghe được khi đang đứng gần khu nước trà.

Từ đó về sau, trong bộ phận gần như ai cũng nhiệt tình mai mối cho cậu.

Mỗi khi gặp chuyện như vậy, Lâm Kiều Kiều đều giơ nắm đấm tỏ vẻ uất ức: “Nếu không phải tôi đã có bạn trai rồi, cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi tay tôi à?”

Sầm Tễ chỉ biết cười dở khóc dở cười.

Thật ra, cậu cũng từng nghĩ sau này sẽ tìm một người con gái có thể đồng hành cùng mình suốt đời, giống như cha mẹ cậu cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ bình dị, ấm áp, yên bình và hạnh phúc. Nhưng hiện tại, cậu vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó.

Cậu lại một lần nữa từ chối thiện ý của Lâm Kiều Kiều: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi vẫn muốn tập trung cho công việc trước.”

Lâm Kiều Kiều thở dài đầy tiếc nuối: “Haizz… Biết ngay là cậu sẽ nói vậy mà. Thế rốt cuộc cậu thích kiểu con gái thế nào?”

Sầm Tễ chỉ cười cười, không muốn bàn sâu về chủ đề này.

Thực ra thì chính cậu cũng không biết mình thích kiểu người thế nào.

Hơn nữa, Sầm Tễ cũng không muốn tuỳ tiện dùng những tiêu chuẩn bên ngoài để dán nhãn cho bất kỳ cô gái nào.

Trong mắt cậu, ai cũng có nét đẹp riêng.

Điều quan trọng là sự đồng điệu về tâm hồn và cảm giác phù hợp khi ở bên nhau.

Sầm Tễ liếc nhìn Tiểu Lôi, cố ý chuyển hướng đề tài: “Gần đây trường học có gì thú vị không?”

Từ khi tốt nghiệp đến nay, cậu rất ít có dịp quay lại trường.

Tài khoản diễn đàn sinh viên cũng quên mật khẩu từ lâu, mà mỗi lần bạn học hẹn họp lớp, cậu đều bị Hạ tổng đột xuất gọi đi tăng ca, đến nay chưa từng tham gia được lần nào.

Đột nhiên đối diện với đôi mắt cười trong vắt, dịu dàng của Sầm Tễ, Lôi Hiên bỗng cảm thấy tim mình đập dồn dập, hô hấp rối loạn. Cảm giác này lại tràn về như sóng vỗ.

Hai tai cậu đỏ ửng, vội quay đi chỗ khác, ấp úng đáp: “Có… có chứ! Năm nay có một tân sinh đặc biệt nổi bật, mới nhập học mà đã trở thành nhân vật tiêu điểm của trường.”

Nói rồi, Lôi Hiên lấy điện thoại ra, mở diễn đàn trường học, đưa qua cho Sầm Tễ xem.

Sầm Tễ nhận lấy.

Ánh mắt Lôi Hiên vô thức rơi xuống những ngón tay đang cầm điện thoại của cậu.

Vỏ điện thoại của Lôi Hiên là loại da dê màu đen, vì vậy càng làm nổi bật những ngón tay thon dài, trắng trẻo của Sầm Tễ, giống như bạch ngọc loại tốt nhất.

Trên vỏ còn dán mấy chiếc sticker hoạt hình đặt làm riêng, ngay chính giữa có một câu khẩu hiệu khiến người ta nghe thôi đã muốn ——

Là vị soái ca nào đẹp trai đến mức bị thiên lôi đánh xuống vậy? Là tiểu Lôi nè ~

Mặt và tai Lôi Hiên đỏ bừng.

Cậu bắt đầu hối hận vì đã đưa điện thoại cho trợ lý Sầm.

Nhưng Sầm Tễ lại hoàn toàn không chú ý đến vẻ bối rối của cậu.

Sầm Lễ vốn chỉ thuận miệng hỏi vài câu, định để mọi người đổi sang đề tài khác, đừng tiếp tục xoáy sâu vào chuyện tình cảm riêng của mình.

Thế nhưng khi nhìn thấy nội dung diễn đàn, ngón tay Sầm Tễ không kìm được lướt thêm mấy trang.

Đời sống đại học luôn nhiều màu sắc, trên diễn đàn đề tài gì cũng có.

Nhưng gần như nửa số bài nổi bật đều nhắc đến một cái tên quen thuộc:

Lục Dã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play