“Anh thật sự không thể thỉnh thoảng cãi lời anh trai tôi một lần sao?”

Một đám bạn bè ăn chơi lêu lổng đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Hạ Minh Liệt và Sầm Tễ.

Hạ Minh Liệt kìm nén cơn tức suốt một quãng dài, sắp đến giới hạn bùng nổ.

Sầm Tễ nhìn anh trừng mình giận dữ, thầm nghĩ: Nếu ánh mắt có thể biến thành dao, chắc anh ta đã róc xương lóc thịt mình thành ngàn mảnh rồi.

“Hạ tổng là ông chủ của tôi. Tôi nhận lương để làm việc, đương nhiên phải nghe lời anh ấy phân công.”

Sầm Tễ vẫn giữ nụ cười ôn hòa quen thuộc, giọng điệu không kiêu ngạo cũng chẳng nhún nhường.

Chính thái độ bình tĩnh nhã nhặn ấy lại khiến Hạ Minh Liệt càng bực bội hơn. Mỗi lần đều như thể đấm thẳng vào bông, chẳng biết xả giận vào đâu, tức đến ngứa răng.

Anh đùng một tiếng đứng bật dậy, mấy bước đã tiến sát đến gần Sầm Tễ.

Hạ Minh Liệt rất cao. Mới mười tám tuổi đã sở hữu vóc dáng khiến bao người ghen tị: cao tận mét chín, bởi thường xuyên đua xe dã ngoại và chơi bóng rổ, nên đường nét cơ thể cường tráng, rắn chắc đến mức gần như tỏa ra hơi thở bức người.

Dù chiều cao của Sầm Tễ so với nam giới đã rất đáng nể, nhưng khi thiếu gia kia đổ bóng xuống gần sát, vẫn không tránh khỏi một tầng áp lực nặng nề phủ lên vai.

Cậu vô thức lùi về sau hai bước.

Hạ Minh Liệt thấy thế, cười khẩy một tiếng, hất cằm, giọng mỉa mai: “Nếu tôi cũng trả tiền cho anh thì sao? Sau này anh có thể đừng quản tôi, coi như không thấy, được không?”

Sầm Tễ rũ mắt, trông như đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi đó.

“Cái đó thì không được. Tôi là nhân viên chính thức, có hành vi nghiệp vụ ràng buộc. Hơn nữa, tôi tạm thời không thiếu tiền, cũng chưa định làm thêm nghề tay trái.”

Khóe môi đang cười nhạt của Hạ Minh Liệt lập tức cứng đờ.

Vẻ mặt anh mấy lần thay đổi trong mấy giây ngắn ngủi, giằng co một lúc lâu, cuối cùng đành không cam lòng mà đi ra khỏi quán bar, lầm lũi theo Sầm Tễ lên xe.

Suốt dọc đường về, cậu thiếu gia họ Hạ cứ đen mặt, ánh mắt hung hăng chiếu thẳng vào gáy Sầm Tễ, cứ như muốn khoan một lỗ xuyên qua đầu cậu.

Sầm Tễ vừa thấy buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Đám bạn bè kia vốn chẳng phải do cậu ép anh ta đi chơi, mình chẳng qua chỉ làm đúng bổn phận mà thôi.

Nhưng xem ra trong mắt tiểu thiếu gia, cậu đã biến thành kẻ thù đội lốt trợ lý, oán hận đến tận xương tủy.

Thôi, thỉnh thoảng bị sếp con giận chó đánh mèo, coi như nhân viên quèn chẳng tránh khỏi. Với mức lương và phúc lợi hậu hĩnh như thế này, công việc mà không có tí thách thức nào, cậu còn thấy áy náy nữa.

Cậu bình thản nghĩ vậy, rồi thành công đưa Hạ Minh Liệt về nhà họ Hạ.

Hạ phu nhân hôm nay không ra ngoài đánh bài, vẫn luôn nóng ruột ngồi đợi trong phòng khách.

Người phụ nữ còn rất trẻ, trang điểm thời thượng quý phái, vừa trông thấy cậu con trai mấy ngày không về, gọi điện cũng chẳng bắt máy, liền lao đến mắng cho một trận tơi bời.

Hạ Viễn Sâm thì vừa vác cần câu ra cửa, lại chuẩn bị lên núi câu cá.

Hạ phu nhân liền gọi giật ông lại: “Ông Hạ, ông thật sự không thể quản quản thằng con trai ông à?”

Hạ Viễn Sâm trông lớn tuổi hơn vợ không ít, nghe nói hai người cách nhau gần hai mươi tuổi.

Nhưng nhờ chăm sóc bản thân rất tốt, mấy năm nay lại sống ôn hòa điềm tĩnh, nên nhìn qua vẫn phong độ nhàn nhã, mang nét thành thục.

Ông chú nho nhã đầy cuốn hút.

Nghe vợ trách móc, Hạ Viễn Sâm chỉ hời hợt đáp: “Thanh niên mà, mê chơi một chút là bình thường, có gì đâu mà làm ầm lên.”

Hạ phu nhân trừng to đôi mắt đẹp, tức đến phát run: “Đã biết mà, hai cha con các người, một già một trẻ, chẳng ai trông cậy được!”

Trong đại sảnh lập tức rối loạn một trận gà bay chó sủa.

Sầm Tễ nhìn cảnh trước mắt, sớm đã quen thành nếp.

Lo lắng ông Hạ lại giữ mình lại bắt đầu đàm luận câu cá, cậu liền viện cớ Hạ tổng còn có nhiệm vụ khác giao phó, vội vàng tìm đường chuồn đi.

Trên lầu, Hạ Vân Dực hình như nghe thấy giọng anh tiểu Sầm, liền tự mình đẩy xe lăn từ trong phòng ngủ ra, nhưng cuối cùng chỉ đành ngơ ngác nhìn bóng dáng cậu bước nhanh ra khỏi cửa chính.

Bóng dáng kia chìm vào vệt nắng chiều loang lổ vàng cam, như một con bướm yên tĩnh bay xa.

Hàng mi dài như lông quạ khẽ cụp xuống, ánh mắt tức khắc tối lại.

Hạ Vân Dực cúi đầu, cô đơn nhìn chằm chằm đôi chân mình.

Bao giờ anh mới có thể tự do thoải mái mà đuổi theo ánh mặt trời trong lòng…

Từ đó về sau, Hạ Minh Liệt cũng tạm yên phận hơn chút.

Bên nhà họ Hạ không xảy ra chuyện gì quá quan trọng cần cậu làm trung gian truyền đạt hay xử lý.

Tổ thư ký mới tuyển thêm hai thực tập sinh, tuy vẫn đang làm quen công việc, nhưng ít nhất cũng đỡ đần được đôi chút.

Sầm Tễ vì vậy bớt gánh nặng, không còn bận bịu đến mức chân không chạm đất như trước.

Cuộc sống cứ lặng lẽ tiến triển như thế, mỗi ngày đều bình thường mà phong phú.

Mà đối với Sầm Tễ, đây chẳng phải chuyện xấu.

Từ góc độ của cậu, một đời bình thản không bị cốt truyện chính khuấy đảo mới là điều cậu chờ đợi.

Chỉ có điều đáng tiếc duy nhất là cuối cùng cậu vẫn không thể đi xem buổi biểu diễn của BlackStorm, chuyện ấy khiến cậu âm thầm tiếc nuối suốt một thời gian dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play