Từ sau khi đưa Lục Dã về biệt thự nhà họ Hạ, Sầm Tễ rất ít chú ý đến tình hình của anh.
Đôi khi cậu cũng từng định hỏi quản gia Lưu xem Lục Dã đã thích nghi ra sao.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lục Dã là vai chính của thế giới này, tương lai chắc chắn sẽ rộng mở sáng lạn, thật sự không cần cậu phải bận tâm.
Vì thế, những ý nghĩ trách nhiệm thừa thãi ấy nhanh chóng bị cậu tự mình đè xuống.
Sầm Tễ càng ngày càng quay trở lại nhịp sống bình thường của riêng mình, thậm chí đôi lúc quên mất rằng đây là một thế giới trong tiểu thuyết.
Cho đến khi cái tên Lục Dã lại một lần nữa đập vào mắt.
Sầm Tễ đang lướt diễn đàn trường học.
Trong số những bài đăng thu hút nhiều chú ý nhất, chính là bức ảnh Lục Dã làm thêm ở một tiệm trà sữa.
Cửa tiệm nhỏ đầy bánh macaron nhiều màu, mỗi góc đều như phủ một tầng màu ngọt ngào, chỉ nhìn thôi đã thấy như lạc vào thế giới mộng ảo.
Sầm Tễ nhận ra, đây là tiệm trà sữa rất nổi tiếng từ hồi cậu còn đi học, các nữ sinh và các cặp đôi thích nhất là đến đó giết thời gian.
Trong ảnh, Lục Dã mặc đồng phục quán, đứng trước quầy thu ngân đang gói trà sữa.
Thân hình cao gầy, gương mặt tuấn tú, ánh nắng chiếu lên tóc anh tựa như phủ một tầng ánh vàng nhẹ.
Dù trên người khoác thêm chiếc tạp dề dễ thương hoàn toàn không hợp với khí chất lạnh lùng kia, vẫn không thể che giấu được sức hút trí mạng tỏa ra, thậm chí còn toát ra một nét tương phản đáng yêu.
Đúng như trong nguyên tác, Lục Dã trời sinh mang theo hào quang nhân vật chính. Cho dù xuất thân có nhiều trắc trở, nhưng đi đến đâu anh cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm người khác dõi theo.
Rất nhiều sinh viên đang bàn tán về chàng tân sinh viên khoa Vật Lý này, vừa là nhân viên làm thêm ở tiệm trà sữa, vừa là gương mặt hot.
Đẹp trai, lạnh nhạt, xa cách.
Trên người anh có một kiểu khí chất thần bí khiến người ta vừa muốn tìm hiểu vừa e ngại.
Vậy mà dẫu biết khó gần, vẫn có không ít người muốn tiến đến gần, chinh phục anh, công khai bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ trên diễn đàn.
Nhìn như thế này, anh và Hạ tổng quả thật cũng có mấy phần giống nhau.
“Đẹp trai đến vậy sao? Mà nhìn chuyên chú thế?”
Lâm Kiều Kiều thấy Sầm Tễ nhìn chằm chằm màn hình không rời, liền không nhịn được thò đầu qua xem.
“Để tôi coi thử nam sinh viên này rốt cuộc nổi tiếng đến mức nào, lại làm mắt Sầm Sầm nhìn đăm đăm không chớp như thế.”
Sầm Tễ đã quen với giọng điệu thẳng thắn của Lâm Kiều Kiều.
Nhưng không ngờ đến cả Ngải Gia vốn luôn cao lãnh cũng tò mò ghé qua nhìn: “Quả thật rất đẹp trai, nhưng mà nhìn hơi giống một người tôi từng gặp.”
Lâm Kiều Kiều nghi hoặc: “Thế à? Sao tôi lại không thấy giống chỗ nào?”
Từ nãy đến giờ, thực tập sinh Nhiễm Dao vốn luôn ít nói bỗng nhẹ giọng lên tiếng: “Tôi cảm thấy có chút giống Hạ tổng.”
Mọi người nghe xong đều sững ra, rồi lại cẩn thận quan sát màn hình, quả thật có vài phần giống thật!
Sầm Tễ không nhịn được khẽ cười.
Là anh em ruột, không giống mới lạ.
Nhưng chuyện Lục Dã là thiếu gia thật sự mà nhà họ Hạ vừa mới tìm về, ngoại trừ người nhà họ Hạ và một vài người rất ít, trong đó có cả anh thì không ai khác biết.
Suốt một khoảng thời gian dài, mọi người trong Hạ gia đều rất khó chấp nhận được đứa con ruột thịt này, người mà chẳng có chút tình cảm thân thiết nào với họ.
Mà Lục Dã cũng chưa từng coi bọn họ là gia đình thực sự của mình, thậm chí ngay cả họ tên cũng không chịu đổi.
Hai bên vẫn luôn duy trì một trạng thái vô cùng vi diệu.
Cũng vì vậy mà sau khi khai giảng, Lục Dã lựa chọn ở lại ký túc xá, tranh thủ thời gian rảnh đi làm thêm, cố gắng không phụ thuộc vào nhà họ Hạ, cũng không muốn phải nhìn sắc mặt người khác để sống.
Sầm Tễ trả lại điện thoại cho Lôi Hiên.
“Cảm ơn. Rời trường đã lâu, có vẻ nhiều chuyện mình cũng chẳng theo kịp nữa. Xem ra nên tìm thời gian quay về nhìn thử một chút.”
Lôi Hiên ngây người nhìn ngón tay trắng muốt như ngọc cùng hàng mày khẽ nhướng lên của cậu, trong lòng chợt có cảm giác như bị vẻ đẹp phồn hoa mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
…
Chỉ là tùy tiện nói một câu mà thôi. Không ngờ mấy ngày sau, Sầm Tễ thật sự nhận được một cuộc gọi.
Là điện thoại gọi từ phòng công tác tổng vụ trường đại học Thanh Đại.
“Lục Dã gặp chút rắc rối, bọn tôi liên hệ không được người giám hộ của em ấy, đành gọi vào số liên lạc khẩn cấp.”
Sầm Tễ giật mình.
Phản ứng đầu tiên là: Lại có kẻ đòi nợ tìm đến tận trường sao?
Nhưng không phải nợ nần của Lục Dã đã được Hạ tổng giải quyết hết rồi sao?
Ngay cả mấy khoản nhỏ trước đó do cậu tạm ứng giúp, Hạ tổng cũng đã tự mình hoàn trả.
Chỉ là tại sao Lục Dã lại ghi cậu vào phần liên hệ khẩn cấp?
Cậu nhớ mình có đưa danh thiếp cho anh, để có chuyện gì thì tiện liên lạc, nhưng vốn chỉ là lời xã giao lễ phép. Lấy tính cách của Lục Dã, không phải loại người muốn làm phiền người khác, mà trên thực tế, đúng là anh cũng chưa từng gọi đến.
Sầm Tễ nhanh chóng gõ cửa văn phòng Hạ tổng, báo lại chuyện.
Hạ Sùng Lẫm đang chăm chú xem văn kiện.
Khi làm việc, anh luôn đeo kính gọng vàng, khí lạnh giữa hàng mày dường như cũng bị lớp kính mỏng che đi, thêm vài phần trầm ổn nho nhã.
Nghe Sầm Tễ nói xong, Hạ Sùng Lẫm ngẩng đầu, ánh mắt sâu như hồ nước sau lớp kính ánh lên một tia sắc lạnh.
Sầm Tễ không phải lần đầu tiên nhìn thẳng vào ánh mắt của Hạ tổng, nhưng khoảnh khắc này, cậu lại bất giác nhớ đến lần trước cả nhóm người trêu chọc rằng anh và Lục Dã trông giống nhau.
Nghĩ kỹ, quả thực hai anh em có vài phần tương tự.
Đôi mắt dài, đuôi mắt nhọn, đồng tử đen sẫm sâu thẳm, như một nét bút đậm trong tranh sơn thủy.
Đều là đôi môi mỏng, đường nét cằm lưu loát, ngũ quan sắc nét tuấn tú, là kiểu gương mặt khiến người ta vừa nhìn đã khó quên.
Nhưng trong lòng Sầm Tễ vẫn thiên vị nghĩ rằng, Hạ tổng trông vẫn nhỉnh hơn một chút.
Đặc biệt là loại khí chất trầm lắng tích tụ theo năm tháng toát ra từ người anh ấy, giống như một ấm trà hảo hạng, vị thuần hậu, mùi dịu sâu, vừa nghiêm nghị lại vừa tự tại, không phải người trẻ tuổi nào cũng có được.
“Đã vậy, cậu đi xem xem có chuyện gì.”
Giọng nói trầm thấp của Hạ Sùng Lẫm kéo Sầm Tễ khỏi dòng suy nghĩ.
Lúc này cậu mới giật mình nhận ra: mình vừa thất thần hơn nữa còn là trước mặt cấp trên.
Gương mặt trắng trẻo lập tức ửng đỏ, một vệt hồng nhạt kéo dài từ má xuống tận cổ, như dây leo quấn lấy.
Mỗi lần gặp chuyện khiến cậu xấu hổ, mặt đều đỏ bừng lên không kiểm soát, ngay cả vành tai cũng nhuộm phấn.
Dĩ nhiên, loại tình huống thế này rất hiếm.
Chính bản thân cậu cũng không để ý.
Vì vậy, cậu không hề nhận ra ánh mắt người đàn ông trước mặt, ánh lên một tia thâm sâu khó lường, bị lớp kính che đi gần hết.