Mây đen cuồn cuộn.
Luồng gió oi bức mùa hạ mang theo hơi ẩm dính nhớp phả đến.
Tán cây rậm rạp dưới bầu trời xám xịt chao thành những gợn sóng xanh thẫm.
Không bao lâu, tiếng sấm rền vang liên tiếp trong tầng mây nặng trĩu, những hạt mưa lớn lộp bộp rơi xuống mặt đất, phủ lên buổi hoàng hôn của thành phố một lớp màn nước dày đặc.
Người đi đường trên phố vội vã, một chiếc xe thương vụ xa hoa nhưng trầm ổn xuyên qua màn mưa dày đặc, rẽ vào con hẻm nhỏ không mấy ai để ý, men theo đoạn đường gồ ghề lồi lõm đến dừng trước căn nhà ngói thấp bé cuối hẻm.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra, một thanh niên mặc tây trang giày da bước xuống.
Cậu giương chiếc ô trong suốt che mưa, tóc đen rủ xuống, ngũ quan tuấn tú, khí chất trong trẻo lạnh nhạt. Giữa con hẻm cũ nát này, hắn tựa như đóa hoa bạch đường thanh lệ nở bừng trong khung cảnh u ám.
Đại khái hàng xóm xung quanh cũng nhận ra người đến cùng nơi này không hợp nhau, lặng lẽ vén rèm cửa, yên lặng quan sát.
Trong tầm mắt mênh mông nước mưa, thanh niên bước qua mặt gạch đọng nước, đi tới dưới mái hiên của căn nhà ngói thấp, giơ tay gõ lên cánh cửa sắt cũ kỹ.
Người sống ở con hẻm này đều biết, sau cánh cửa ấy là một thanh niên đáng thương.
Cha nghiện rượu, cờ bạc, mẹ quanh năm bệnh tật nằm liệt giường. Từ nhỏ anh ta đã phải gánh vác tất cả nợ nần của gia đình.
Cách đây không lâu, cha mẹ lần lượt qua đời, để lại khoản nợ khổng lồ. Mỗi ngày đều có những kẻ khác nhau tìm tới đòi tiền.
Có lẽ người thanh niên ôn nhã này cũng là người đến thúc nợ cũng không chừng.
Tựa hồ cũng nghĩ như vậy, Sầm Tễ gõ thêm mấy lần không thấy đáp lại, liền dừng tay, khẽ nhìn lên bức tường bên trái, nơi lớp sơn bong tróc từng mảng, để lộ hai chữ đỏ chói “Trả tiền”. Cậu cất giọng dịu dàng: “Tôi là trợ lý Sầm, trước đây từng gặp qua vài lần.”
Nói rồi, cậu lặng lẽ đứng dưới mái hiên, kiên nhẫn chờ đợi, như thể đang đợi một tách trà xanh từ từ ngấm hương.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Nước mưa như đứt thành từng đoạn, rơi xuống bên chân thanh niên, bắn ướt vạt quần sạch sẽ phẳng phiu của cậu.
Ước chừng năm phút sau, cửa sắt cuối cùng cũng mở ra. Một thiếu niên dáng người gầy gò, sắc mặt âm trầm xuất hiện trước mặt Sầm Tễ.
Hàng mi dài khẽ hạ xuống, đường nét ngũ quan sắc sảo lộ ra vẻ lạnh lẽo và ngang tàng. Mắt đen phủ một tầng băng giá, giọng nói cũng lạnh lẽo nặng nề, như bị sương tuyết bủa vây: “Tôi nói rồi, đừng đến tìm tôi nữa. Tôi sẽ không theo các ngươi quay về.”
Sầm Tễ nghe vậy cũng không tỏ ra bất ngờ, ngược lại khóe mắt khẽ cong lên một nụ cười nhạt, chỉ là trong ý cười ấy, lại lẫn theo một chút buồn bã.
“Vậy có thể cho tôi vào tránh mưa một chút không? Trời mưa to quá, quần áo tôi sắp ướt đẫm rồi.”
Thiếu niên không đáp lời, tay đặt lên then cửa, nửa khép hờ đôi mắt, lạnh nhạt nhìn cậu.
Gió bên ngoài càng lúc càng mạnh.
Lôi kéo theo bụi mưa thổi cửa va đập liên tục, cây trước nhà cũng bị gió hất nghiêng ngả. Chiếc ô trong tay thanh niên vì thế mà lung lay như sắp gãy, che mưa chẳng được bao nhiêu.
Tay áo và hai bên sườn chiếc áo vest đã bị thấm ướt, chiếc sơ mi trắng ôm sát phần eo dưới lớp vải ẩm ướt, mơ hồ lộ ra đường cong eo thon nhã nhặn.
Chiếc xe đã đưa cậu đến đây chẳng rõ rời đi từ lúc nào.
“Tùy anh.”
Thiếu niên dời mắt đi, lạnh lùng ném xuống hai chữ rồi xoay người trở vào trong nhà.
Sầm Tễ nhẹ giọng nói lời cảm ơn, thu ô lại.
Nước mưa theo khung ô chảy thành dòng, cậu nghiêng ô sang một bên, tựa vào chân cửa, tránh cho nước mưa chảy tràn vào trong.
Thật ra nơi này không phải lần đầu Sầm Tễ đến.
Tính cả lần này, cậu và thiếu niên tên là Lục Dã ấy đã gặp mặt tổng cộng bốn lần.
Lục Dã chính là thật thiếu gia mà gia tộc hào môn Hạ vừa mới tìm lại được không lâu.
Ngay từ khi sinh ra, số phận anh đã long đong:
Bị trao nhầm, sau đó lưu lạc vào trại trẻ mồ côi.
May mắn được một cặp vợ chồng có điều kiện nhận nuôi, nhưng chẳng bao lâu sau, gia đình đó phá sản, người vợ bệnh nặng, người chồng lại sinh tật xấu, cuộc sống ngày càng sa sút. Cuối cùng họ gánh một khoản nợ lớn, đành phải dọn về khu nghèo sinh sống.
Hôm nay, Sầm Tễ thay mặt cấp trên là Hạ tổng tới đón anh trở về nhà họ Hạ.
Do Hạ tổng công việc bận rộn, không thể rảnh tay, nên nhiệm vụ này tất nhiên rơi xuống đầu Sầm Tễ, người đã theo sát vụ việc từ đầu.
Sầm Tễ bước vào trong, Lục Dã thì hoàn toàn coi như cậu không tồn tại, một mình ngồi xổm xuống đất chăm chú sửa soạn gì đó trong tay.
Sầm Tễ chú ý thấy đó là vài dụng cụ sửa chữa đơn giản.
Mưa trút xuống đột ngột, mái nhà cũ kỹ rò rỉ vài chỗ. Trong nhà phải dùng đủ loại chậu lớn chậu nhỏ để hứng nước, cũng nhờ vậy mới không để nước mưa tràn ngập cả nhà.
Căn nhà rất nhỏ, chừng hơn hai mươi mét vuông, ở giữa dùng một tấm rèm mỏng ngăn cách, chia thành hai khoảng không gian trong và ngoài, vì thế càng thêm chật hẹp, tù túng.
Bên trong là phòng ngủ, bên ngoài vừa là bếp vừa kiêm phòng khách, góc phòng còn kê một chiếc giường xếp. Buổi tối, Lục Dã ngủ thì trải giường ra ngay gian ngoài này.
Nghèo khó, túng quẫn, khổ sở, thuở trước cha nuôi còn hay động tay động chân đánh mắng anh…
Sầm Tễ nhìn bóng dáng gầy gò, đơn bạc dưới ánh đèn ảm đạm, rõ ràng biết đây là nhân vật chính trong sách, về sau sẽ bước lên con đường rực rỡ, tiền đồ vô hạn, mà vẫn không kìm được sinh lòng thương cảm.
Đúng vậy, Sầm Tễ đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.
Sáng hôm ấy tỉnh lại, cậu phát hiện thế giới mình đang ở chính là một quyển hào môn tiểu thuyết.
Nhân vật chính là thật thiếu gia mà nhà họ Hạ vừa tìm được, Lục Dã, còn bản thân cậu chỉ là một tên pháo hôi không có cả tên riêng, trợ lý bên cạnh người anh cả của Lục Dã.
Toàn bộ câu chuyện xoay quanh Lục Dã thiếu gia thật bị đón về nhà họ Hạ nhưng không được ai tiếp nhận, trong khi tất cả mọi người đều yêu thích thiếu gia giả.
Vị hôn phu từ nhỏ đã đính ước, vì sợ anh cướp đi vị trí của giả thiếu gia nên chưa từng đối xử tử tế, còn thề sống chết phải bảo vệ hôn ước cùng người kia.
Cậu em trai ngang ngược khó thuần phục thì luôn tìm cách gây khó dễ, nhằm vào anh, nhưng ở trước mặt thiếu gia giả lại ngoan ngoãn như chó con bị thuần hóa.
Người cha ruột không ưa tính cách lạnh lùng, âm trầm của anh, thái độ đối với anh còn chẳng bằng với một người hầu trong nhà.
Ngay cả cấp trên của cậu, người anh cả lãnh đạm bạc tình cũng sẽ vì vài lần tranh chấp mà mất đi sự công bằng, thiên về thiếu gia giả lúc nào chẳng hay.
Cho nên, quá trình trưởng thành của Lục Dã vốn đã đầy gập ghềnh, sau khi trở lại nhà họ Hạ vẫn phải chịu đủ mọi uất ức, cuối cùng không thể không rời đi, tự tìm lấy con đường riêng.
Mà đến lúc ấy, tất cả những người từng coi anh chẳng ra gì mới bắt đầu hối hận.
Tóm lại, đây chính là một quyển tiểu thuyết cẩu huyết, hỏa táng tràng, vả mặt sảng văn không có gì mới mẻ.
Cho dù có điều gì, cũng chẳng liên quan gì đến Sầm Tễ.
Bởi suốt cả cuốn sách, số lần cậu xuất hiện có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa, mỗi lần xuất hiện đều chỉ là những xưng hô cố định —
“Trợ lý Sầm”, “trợ lý của Hạ tổng”, “vị trợ lý có tác phong rất tốt, đặc biệt có mắt nhìn”, “người mà Hạ tổng làm việc lúc nào cũng mang theo bên cạnh”…
Đấy, đến cả tên riêng cũng không có.
Nhưng nghĩ đến cấp trên trực tiếp của cậu, vị kia thân phận hiển hách, trong giới thương nghiệp ai gặp cũng phải dè chừng ba phần, Sầm Tễ, kẻ phông nền nhỏ bé này, thật sự chẳng có gì để oán giận.
Dù sao thì lương cậu rất cao, mỗi tháng đều phát đúng hạn, cuộc sống hằng ngày trôi chảy, vô ưu vô lo.
Hỏa táng tràng có dữ dội thế nào cũng không thiêu đến được người phông nền như cậu, chỉ cần thành thật làm tốt công việc của một nhân viên làm công là được.
Bên ngoài, mưa dường như đã bớt đi đôi chút, nước mưa từ chỗ dột trên mái nhỏ xuống thùng cũng không còn dồn dập như trước.
Sầm Tễ liếc nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa mới đến sáu giờ tối. Đến lúc đó, Lục Dã sẽ ra ngoài làm công việc bán thời gian, bất kể mưa gió.
Cậu phải tận dụng nửa tiếng còn lại để thuyết phục Lục Dã cùng mình về nhà họ Hạ, hoàn thành nhiệm vụ mà Hạ tổng đã giao phó.
Đúng như trong nguyên tác, Lục Dã tính tình quật cường, lòng tự trọng và sự đề phòng đều vô cùng mạnh mẽ.
Những trải nghiệm từ bé đến lớn khiến anh rất khó tin tưởng bất cứ ai, càng không nói đến việc dung nhập vào một gia đình mới. Cho nên, dù sống khốn quẫn, nợ nần chồng chất, anh vẫn không muốn quay về nhà họ Hạ.
Bởi điều đó có nghĩa là chỉ từ một cái nhà giam nhảy sang một cái nhà giam khác.
Chỉ khác là cái lồng mới kia trông ngăn nắp và sáng sủa hơn mà thôi.
Sầm Tễ cũng nghĩ như vậy.
Là nhân vật chính, tương lai Lục Dã chắc chắn sẽ bước lên con đường huy hoàng. Nếu về nhà họ Hạ, sớm muộn cũng sẽ rời đi lần nữa, vậy cần gì phải qua một vòng luẩn quẩn?
Nhưng dù cậu biết rõ cốt truyện, vẫn không cách nào can thiệp vào nội dung trong sách.
Tựa như thiên cơ không thể tiết lộ, điều cậu có thể làm chỉ là làm một kẻ vô danh lặng lẽ đứng nhìn.
“Mưa tạnh rồi, anh có thể đi.”
Lục Dã từ dưới đất đứng dậy, nhìn thấy thanh niên vẫn lặng im, không chớp mắt mà dõi theo mình.
Trong nhà ánh sáng u ám, đôi mắt người thanh niên kia vẫn sáng trong dịu dàng, tựa như thủy tinh được nước mưa gột rửa sau cơn bão.
Chỉ là trong đáy mắt ấy lại ẩn chứa một tia cảm xúc phức tạp, khó gọi thành tên, Lục Dã nhìn không hiểu, cũng không thấy cần thiết phải đoán làm gì.
“À, vậy sao?” Sầm Tễ như thể lúc này mới sực tỉnh, ánh mắt dời về phía ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời len qua khe hở mây đen chiếu xuống, cậu quả thật không còn lý do để tiếp tục nấn ná.
Nhưng Sầm Tễ vẫn chưa có ý định cất bước, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản thong dong.
Lục Dã cũng không bận tâm, buông dụng cụ xuống, xoay người đi thay bộ quần áo làm thêm.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động thật lớn, tiếng phanh phanh phanh đập cửa vang trời, hoàn toàn khác với sự lễ độ ôn hòa khi nãy Sầm Tễ gõ cửa.
Tay đang cầm áo của Lục Dã hơi khựng lại, mí mắt cụp xuống, đáy mắt càng tối thêm mấy phần. Sắc mặt anh vẫn lạnh nhạt, không để lộ cảm xúc, bình tĩnh vượt xa những người cùng tuổi.
Nhưng Sầm Tễ vẫn để ý thấy lòng bàn tay anh siết chặt, gân xanh nổi hằn trên mu bàn tay, cằm cũng vì căng cứng mà hiện ra một đường nét gầy gò.
Anh không nói lời nào, mặc quần áo xong liền đi ra mở cửa.
Bên ngoài mấy gã đàn ông cao lớn, thô kệch vừa vào đã xô đẩy loạn cả lên.
Lục Dã tuy cao nhưng vóc dáng quá gầy, bị đẩy bất ngờ không kịp tránh, lập tức ngã xuống đất, lưng mỏng đập mạnh vào chân bàn, vang lên một tiếng nặng nề.
Kẻ dẫn đầu đám đòi nợ liền đứng trên cao cúi đầu nhìn anh, giọng dữ dằn hỏi tiền rốt cuộc có trả được không, nếu không thì phá nát căn nhà rách này.
Căn nhà vốn chật chội nay mấy người chen chúc càng thêm bí bách.
Lục Dã chống tay ngồi dậy, đôi mắt như thú con đầy nhẫn nhịn và uất ức, khẽ cắn môi: “Có, sắp tới sẽ nhận được tiền lương.”
“Chỉ bằng đồng lương ba cọc ba đồng của mày đi bưng bê cho người ta?” Đối phương cười khẩy khinh bỉ. “Tao nghe nói mày thi đậu Thanh Đại, học bổng—”
“Anh ấy thiếu các người bao nhiêu tiền?”
Một giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên.
Mấy kẻ đòi nợ lúc này mới phát hiện trong phòng còn có một người khác.
Bộ vest chỉnh tề mặc trên người cậu lại toát ra thứ phong thái nhã nhặn khó diễn tả.
Ngũ quan tuấn tú tinh tế, sống mũi cao thẳng.
Ánh sáng trong căn phòng không tốt, vậy mà làn da cậu vẫn trắng mịn như phủ lên một tầng sáng dịu, đẹp đến mức không thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả một người đàn ông.
Rõ ràng khóe mắt thoáng hiện ý cười nhạt, cả người lại toát ra khí chất ôn hòa vô hại, nhưng mấy người kia chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra: đây không phải kẻ bọn họ có thể dễ dàng động vào.
Kẻ cầm đầu nhóm đòi nợ ngẩn ra một lát, rồi lấy giấy nợ ra, báo một con số không hẳn là nhỏ, còn cố ý bổ sung thêm một câu, xem như nể tình thằng nhóc này có lòng hiếu thuận chữa bệnh cho mẹ nuôi, họ không tính quá nhiều lãi.
Sầm Tễ xem qua giấy nợ, lấy điện thoại ra: “Đưa mã nhận tiền cho tôi, tôi chuyển khoản.”
Đám đòi nợ sững sờ, sau đó mừng rỡ như điên.
Bọn họ không biết người đàn ông mặc vest nho nhã này là ai, có quan hệ gì với thằng nhóc họ Lục, nhưng khoản nợ dây dưa bấy lâu cuối cùng cũng thu về, không uổng công một chuyến.
Mấy người hớn hở rời đi.
Sầm Tễ không đợi Lục Dã mở miệng đã chủ động nói:
“Đây là ý của Hạ tổng. Việc của mẹ nuôi cậu… chúng tôi thật sự lấy làm tiếc, xem như một phần bồi thường. Còn nữa…” Cậu dừng lại, lựa lời nói tiếp: “Có thể thi đậu Thanh Đại, tương lai anh nhất định sẽ có tiền đồ sáng lạn, đừng để những chuyện này trói buộc mình.”
Thế này không tính là sai lệch kịch bản quá lộ liễu chứ?
Bởi vì theo nguyên tác, đúng thời điểm này, Lục Dã vốn đã bị cuộc sống khốn quẫn cùng áp lực nợ nần bào mòn gần cạn kiệt phòng bị, cuối cùng mới gật đầu đồng ý trở về Hạ gia.
Vì chữa bệnh cho mẹ nuôi, Lục Dã đã nghỉ học hai năm.
Mới mười mấy tuổi đầu, anh phải nói dối tuổi tác, mỗi ngày cực khổ làm thuê kiếm tiền.
Sau này mẹ nuôi không qua khỏi, anh mới trở lại trường, dốc sức học hành, vất vả lắm mới thi đậu Thanh Đại, nào ngờ cha nuôi lại để lại cho anh cả đống nợ.
Hôm nay đám người kia vừa khéo trở thành cọng rơm cuối cùng.
Quả nhiên, Sầm Tễ vừa dứt lời, Lục Dã đã cụp mắt xuống, giữa chân mày cau chặt lại.
Sầm Tễ bèn thuận theo cốt truyện khuyên thêm mấy câu.
Khi kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ, Lục Dã cuối cùng đồng ý theo cậu quay về, còn gọi điện cho chỗ làm thêm xin nghỉ cả đêm.
Sầm Tễ mỉm cười.
Thật ra, làm một trợ lý phông nền không có gì là không tốt.
Nhất là kiểu chỉ cần đi theo kịch bản là có thể nhẹ nhàng hoàn thành công việc, đúng là quá nhàn hạ rồi.