Sầm Tễ lặng lẽ đấu tranh một hồi, nhờ có sự tu dưỡng nhiều năm mới miễn cưỡng giữ được nụ cười ôn hòa, không thẳng tay tát cho tên này một cái.

Tất nhiên, dù muốn tát, tình hình lúc này cũng chẳng cho phép.

Hạ Minh Liệt đang trong cơn bực dọc, túm chặt cổ áo của cậu.

Nửa mê nửa tỉnh, anh ta đâu biết nặng nhẹ, lực tay vừa mạnh vừa kéo giật bất ngờ.

Sầm Tễ suýt nữa bị kéo ngã dúi người lên người anh ta, may kịp chống tay lên tay vịn sofa mới gượng đứng lại.

Mắt thấy cái áo sơ mi vừa thay xong lại sắp bị giật rách, cậu đành phải tự nhủ thầm trong lòng: Đây là công việc, chỉ là công việc.

Làm công thì kiểu gì chẳng gặp vài khách hàng khó chiều.

Cậu cố ổn định thân mình, tiếp tục kiên trì làm máy phát âm thanh gọi người: “Thiếu gia Minh Liệt, tỉnh lại đi, phải về nhà rồi.”

Cậu cứ kiên nhẫn gọi đi gọi lại như thế, cuối cùng Hạ Minh Liệt không chịu nổi phiền phức nữa, đành chịu hé mắt ra.

Tầm nhìn còn lờ mờ vì men rượu và cơn buồn ngủ, đôi mắt vừa mở liền bắt gặp ngay một gương mặt thanh tú, tuấn mỹ, không kịp đề phòng đập thẳng vào mắt.

Đầu óc nặng trịch vì rượu, mí mắt nặng nề lâu ngày chưa mở, lúc này mới hé ra, nhìn người đối diện cứ như phủ thêm một lớp sương mù mơ hồ, càng khiến gương mặt kia trông tựa ảo mộng.

Căn phòng nồng nặc mùi rượu cũ ngấy, vậy mà giữa tất cả hỗn tạp ấy lại xen một mùi thơm dịu nhẹ, phảng phất mùi cam quýt thoang thoảng len vào chóp mũi, từng đợt từng đợt, vô lý đến mức làm thần kinh cậu tê dại.

Lửa giận vừa bùng lên đã lập tức bị dập tắt, nghẹn lại trong ngực.

“Anh Liệt, đây là ai vậy? Hai người dựa gần nhau thế làm gì đấy?”

Bên cạnh có người bị động tĩnh đánh thức, ngẩng đầu liếc qua một cái liền thấy cảnh tượng mập mờ, không nhịn được cất giọng trêu chọc.

“Nha, lại còn là con trai đấy. Bao giờ mò vô thế? Chẳng lẽ anh Liệt đổi luôn xu hướng rồi? Thảo nào tối qua hoa khôi chủ động tìm, anh phớt lờ, rủ đi hộp đêm tìm vui cũng không chịu, hóa ra là mê cái thể loại này.”

Những người khác lục tục tỉnh lại, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng cười hùa trêu chọc.

“Nói cái gì đấy? Đây là trợ lý Sầm mà!” Có cậu con trai chơi với Hạ Minh Liệt lâu năm nhận ra anh, vội vàng lên tiếng ngăn đám kia nói nhảm.

“Trợ lý Sầm? Ai cơ?” Vẫn có người chưa hiểu đầu đuôi.

Ngay sau đó, một giọng khinh khỉnh châm chọc vang lên, cố tình đè thấp nhưng vẫn không giấu nổi sự chế nhạo: “Còn ai vào đây? Chó săn bên người anh trai Minh Liệt thôi.”

Dù giọng nói rất nhỏ, nhưng vẫn rành rọt lọt vào tai Hạ Minh Liệt.

Trong nháy mắt, đầu óc anh bỗng trở nên tỉnh táo hẳn, cảnh tượng trước mắt lập tức rõ nét.

Gương mặt thanh tú kia, như thể một mảnh mặt nạ, lần nào nhìn thấy cũng khiến anh muốn xé rách.

“Anh mò tới tận đây làm gì?!”

Hạ Minh Liệt sững người vài giây, rồi buông tay đang túm cổ áo cậu, gần như nghiến răng nghiến lợi rít ra từng chữ.

Sầm Tễ đứng thẳng dậy, khẽ chỉnh lại cổ áo bị vò rối, giọng điệu vô cùng bình thản: “Phu nhân rất lo cho cậu, đang cho người tìm khắp nơi. Tôi nghe Hạ tổng dặn đến đón cậu về.”

“Lại thế nữa!” Hạ Minh Liệt chống tay ngồi dậy khỏi sô pha, đôi chân dài rũ xuống sàn.

Anh bực bội với tay ra phía sau lục lọi lấy điếu thuốc, bật lửa châm lên nhưng lại không hút, chỉ kẹp hờ giữa hai ngón tay. Một tay khác thì bất cần đặt lên đầu gối.

Không biết đang nghĩ gì, qua vài giây, anh ngẩng lên, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, ánh nhìn vừa châm chọc vừa lạnh nhạt dán chặt lấy Sầm Tễ.

“Anh nghe lời anh tôi ghê nhỉ? Có phải anh tôi bảo anh làm gì, anh cũng sẵn sàng làm theo hết?”

Sầm Tễ điềm đạm đáp, giọng không hề nịnh bợ: “Cũng không hẳn vậy. Tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, chỉ làm những việc trong phạm vi chức trách. Nếu Hạ tổng bảo tôi làm điều trái đạo lý, tôi chắc chắn sẽ không làm.”

Anh nói xong câu đó, Hạ Minh Liệt kẹp điếu thuốc giữa ngón tay khẽ gõ nhẹ xuống, ánh mắt dưới ánh lửa đỏ hồng chớp lóe không ngừng, ẩn hiện thứ cảm xúc bị dằn ép sắp trào ra.

Chiếc đèn chùm pha lê trên trần đúng lúc ấy rải xuống một vầng sáng rực rỡ.

Cậu nhóc mới nhập hội phú nhị đại, Tống Tử Sở đang tò mò bấm công tắc đèn, vẫn chưa hiểu tình huống, chỉ nhìn chằm chằm vào luồng căng thẳng âm ỉ giữa Tam thiếu gia và người bị gọi là chó săn kia.

Chỉ là nhà ai mà chó săn lại có dáng dấp thế này?

Có thể nói là vóc người hoàn hảo nhất cậu từng thấy, dáng mảnh dẻ, cao ráo, tỷ lệ gần như lý tưởng.

Vòng eo rất nhỏ, nhưng không gầy đến mức yếu ớt, đứng ở đó như cây tuyết tùng hay khóm trúc xanh.

Đôi mắt hạnh long lanh trong vắt, dưới ánh đèn trên đầu lại càng ánh lên như phủ một lớp bụi vàng, khiến người ta bất giác bị hút vào ánh nhìn ấy.

Môi anh đẹp, hồng hào, sạch sẽ, thoạt nhìn vô cùng mềm mại.

Tống Tử Sở đã từng qua lại với không ít cô gái, nhưng lần đầu tiên lại vì một người đàn ông mà nảy sinh cảm giác muốn chạm thử xem đôi môi ấy mềm đến chừng nào.

Ngay sau đó, cậu bỗng nhớ ra: đây không chỉ là trợ lý bên cạnh Tam thiếu gia, mà còn là người của anh trai Tam thiếu gia.

Tuy cậu chưa từng gặp Hạ tổng bằng xương bằng thịt, nhưng ba chữ Hạ Sùng Lẫm thì ở trong giới thượng lưu đã là cái tên vang dội đến chấn động.

Tống Tử Sở tự biết thân phận mình, chỉ là một tên nhóc mới bám được vào nhóm của Hạ Minh Liệt, căn bản không dám vọng tưởng tới người bên cạnh Hạ tổng.

Ý nghĩ vừa lóe lên đã vội vàng bị cậu tự tay bóp tắt.

Những người khác sau khi bị phổ cập kiến thức cũng đồng loạt câm miệng, chẳng ai dám lắm lời đùa cợt thêm câu nào.

Ngay cả cậu thanh niên ban nãy còn mạnh miệng gọi là chó săn cũng chỉ dám nhỏ giọng làu bàu, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Sầm Tễ lạnh nhạt liếc qua, cậu ta lập tức cúi gằm mặt, im bặt, tự giác né tầm nhìn.

Nói trắng ra, đều là đám thiếu gia mới lớn không bao lâu, quen ăn chơi phóng túng, nhưng thật ra gan vẫn chưa đủ lớn.

“Anh Liệt, tối nay còn đi chỗ tiểu Hứa kia không?” Tống Tử Sở dè dặt hỏi nhỏ.

Tiểu Hứa có ông chú ở nước ngoài mở một khu nuôi thú cưng tư nhân, trong đó nuôi mấy con dã thú lớn. Ban đầu cả nhóm định tối nay ngồi chuyên cơ bay sang đó chơi đùa với bầy đại miêu, hôm sau lại quay về. Nhưng nhìn tình hình bây giờ...

Đại miêu: bọn họ gọi đùa mấy con mãnh thú như sư tử, báo…

“Suýt nữa quên mất, vừa rồi tiểu Hứa có gọi cho tôi, bảo là tối nay chú cậu ấy có việc bận, bảo chúng ta để hôm khác đi, còn nhờ tôi gửi lời xin lỗi mọi người.”

Tô Văn Dục kịp thời lên tiếng giảng hòa, đồng thời len lén liếc nhìn Hạ Minh Liệt, cẩn thận dò xét sắc mặt anh.

Tô Văn Dục chính là người khi nãy đã mở miệng giải thích cho mọi người biết trợ lý Sầm là ai.

Từ hồi học cấp hai đã theo sau Hạ Minh Liệt như cái đuôi nhỏ, cậu ta quá hiểu: Chỉ cần người bên đại ca Hạ gia xuất hiện, Tam thiếu gia của bọn họ liền giống như con dã thú bị bóp chặt gáy, cho dù nóng tính đến đâu cũng không dám bùng nổ.

Dĩ nhiên, những lời này Tô Văn Dục chỉ dám nghĩ thầm trong bụng.

Chuyện tiểu Hứa nói tối nay chú cậu ta bận cũng là cậu bịa ra ngay tại chỗ, để không làm anh Liệt mất mặt trước mặt đám anh em.

Trợ lý Sầm nhìn bề ngoài có vẻ ôn hòa, lúc nào cũng mỉm cười, nom rất hiền lành, nhưng thật ra lại cực kỳ khó bị qua mặt.

Huống chi ở đây còn có hai cô gái, vì thể diện của anh Liệt, cậu ta đành ném cái cớ lên đầu tiểu Hứa.

Quả nhiên, mấy người khác nghe không đi chơi xem đại miêu được thì lộ vẻ hụt hẫng, bất mãn.

Tô Văn Dục nhân cơ hội kêu lên: “Thôi, mọi người về nghỉ ngơi một chút đi, mấy hôm nay cũng chơi bời quá độ rồi, nên tạm nghỉ để lấy lại sức.”

Suốt cả quá trình, Hạ Minh Liệt vẫn ngồi trên sô pha, không nói một lời.

Nhưng ngay cả tên thần kinh thô như Tống Tử Sở cũng cảm nhận rõ, ở chỗ đó giống như có một ngọn núi lửa đang âm ỉ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play