Khác với Hạ Sùng Lẫm, người từ sớm đã tiếp quản gia nghiệp, còn trẻ đã trở thành anh cả quyền uy khiến người khác kính sợ hay anh hai Hạ Vân Dực ôn hòa ngoan ngoãn khiến ai gặp cũng quý mến, Hạ Minh Liệt đúng là từ đầu đến chân chẳng có chỗ nào không phản nghịch.
Là con út của Hạ gia, anh từ bé đã lớn lên trong cưng chiều, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bởi vậy hình thành tính cách ngạo mạn, ngang ngược, chẳng ai quản nổi.
Sầm Tễ mỗi lần phải tiếp xúc với anh ta, chẳng phải đang thu dọn hậu quả rối tung thì cũng đang trên đường chạy đến thu dọn hậu quả rối tung.
Đúng là kẻ khiến người khác chẳng được yên thân.
Cuối cùng, cậu vẫn gọi tiểu Trịnh đến đón Hạ tổng về công ty, còn mình thì quay xe đi tìm người.
Lần này mất nhiều thời gian hơn chút.
Hạ Minh Liệt không có ở bãi đua xe như Hạ phu nhân đoán, mà đang trong một quán bar thượng lưu nổi tiếng ở Kinh Thị, nơi phú nhị đại, minh tinh ra vào thường xuyên.
Anh ta mới vừa tròn mười tám tuổi không bao lâu, oanh oanh liệt liệt tổ chức sinh nhật hoành tráng, cũng vì vậy mà dạo này càng chơi bời phóng túng quá mức.
Sầm Tễ lần theo manh mối tìm đến phòng bao họ thuê.
Lúc này đang là buổi chiều, ánh nắng ngoài trời gay gắt chói chang.
Theo giờ hoạt động bình thường, quán bar phải đến tối mới mở cửa, nhưng nghe giám đốc quán kể thì từ tối qua bọn họ đã tới, rồi chơi luôn một mạch đến tận bây giờ.
Vì tiền bo quá hậu hĩnh, lại toàn là phú nhị đại danh tiếng, nên từ tối đến sáng, rồi từ sáng đến tối, chẳng ai dám mở miệng nói nhiều một câu, còn phải hầu hạ tận tình chu đáo.
“Hiện tại chắc bọn họ đang ngủ.”
Giám đốc quán đưa Sầm Tễ đến trước cửa phòng bao, bước chân dừng lại, trên mặt hiện rõ vẻ do dự.
Sầm Tễ hiểu sự khó xử của ông ta, mỉm cười ôn hòa: “Cảm ơn ông, để tôi tự vào là được.”
Cậu đẩy cửa phòng.
Tức thì, một mùi hỗn tạp của rượu và nhiều thứ bừa bãi khác phả thẳng vào mặt.
Bên trong tối om, hoàn toàn trái ngược với ánh nắng chói chang bên ngoài.
Vừa bước vào, cảnh tượng bên trong vẫn còn lờ mờ, khó mà nhìn rõ. Chỉ khi đôi mắt đã quen với bóng tối, Sầm Tễ mới thấy rõ khung cảnh xa hoa choáng ngợp ngập trong vàng son.
Mặt bàn thủy tinh rải rác đầy những chai rượu lăn lóc, tám, chín người cả nam lẫn nữ nằm vắt chéo tay chân ngủ gục trên ghế sô pha, trông ai cũng đều say khướt.
Cũng may tuy nhìn qua rất hỗn loạn, nhưng chưa thấy cảnh gì khiến cậu phải lo lắng như những hình ảnh kích thích quá mức hay vi phạm pháp luật, nếu không, cậu thật chẳng biết phải báo cáo với Hạ tổng thế nào cho ổn.
Hạ Minh Liệt tính khí phản nghịch, không kềm chế nổi, tên gọi có chữ “Liệt” cũng y như con ngựa hoang sổ lồng, trong nhà không ai quản nổi.
Nếu tên người dùng chữ Liệt 烈, thì nó thường mang nghĩa mạnh mẽ, cương liệt, không chịu khuất phục.
Theo như tư liệu Sầm Tễ từng tiếp nhận, chỉ có nhị thiếu gia Hạ Vân Dực là người hiếm hoi có thể khiến anh ta chịu nghe lời đôi chút.
Nhưng thực tế là, mỗi lần Hạ Minh Liệt phạm lỗi, hoặc không chịu để ai quản giáo, Hạ Viễn Sâm sẽ gọi Hạ Sùng lẫm, đương nhiệm gia chủ ra mặt xử lý, còn mình thì ung dung làm ông chủ khoanh tay đứng ngoài.
Cách giải quyết của Hạ tổng cũng rất thẳng thừng và thô bạo: dắt thẳng em trai vào phòng huấn luyện, hai anh em mặt đối mặt đánh tay đôi như võ sĩ.
Đương nhiên, kết cục lúc nào cũng kết thúc bằng trận thua thảm hại của Hạ Minh Liệt.
Thành ra, Hạ Minh Liệt vốn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, càng không sợ cha mình, nhưng đối với người anh trai hơn mình mười một tuổi thì vừa kính nể vừa e dè.
Sầm Tễ liếc qua một vòng đám thanh niên nằm vắt vẻo ngủ say, dễ dàng nhận ra Hạ Minh Liệt.
Tam thiếu gia đang chiếm trọn chiếc sofa bên phải, nằm ườn ra chiếm hết chỗ, cánh tay lộ rõ đường nét cơ bắp gọn gàng, đôi chân dài quá mức còn hơi luống cuống chẳng biết đặt vào đâu.
Hiển nhiên anh ta không hề biết có người đã vào phòng, vẫn ngủ ngon lành.
Khuôn mặt lúc nào cũng ngông cuồng, kiêu ngạo, nhìn ai cũng như muốn túm cổ gây sự, giờ phút này lại bình yên hơn nhiều.
Trên người Hạ Minh Liệt, Sầm Tễ nhìn ra bóng dáng một tuổi trẻ phản nghịch.
Mới tốt nghiệp đã nhuộm tóc thành màu xám bạc chói mắt, hai bên tai đeo lỗ khuyên đầy chằng chịt, một bên xỏ mấy chiếc khuyên đen, bên kia đeo sẵn một vòng bạc.
Trong mắt anh ta, đây là kiểu ngầu ngông nghênh, chứng tỏ mình khác biệt và sẵn sàng thách thức mọi quy củ của nhà họ Hạ.
Nhưng trong mắt Sầm Tễ, chỉ thấy anh ta là một tên nhóc rắc rối khoe mẽ, trông chẳng khác gì con chó lông trắng nhà cậu từng nuôi chỉ là, đương nhiên, cũng chẳng dễ thương bằng nó.
Sầm Tễ âm thầm lẩm bẩm vài câu, tiện thể ngắm cún trắng đang ngủ say, rồi khẽ cúi người, thử gọi Hạ Minh Liệt tỉnh dậy.
Nhưng tiểu thiếu gia chỉ cau mày nhích người đổi tư thế ngủ, mí mắt cũng chẳng buồn nhúc nhích.
Sầm Tễ hết cách, đành phải cúi xuống gần hơn, kiên nhẫn gọi thêm vài câu nữa.
Lần này thì đã làm Hạ Minh Liệt bực mình.
Vốn dĩ anh ta đã rất nặng tính khí lúc mới tỉnh ngủ, mấy hôm nay lại suốt ngày tụ tập với đám bạn, ăn chơi thâu đêm suốt sáng, người mệt rã rời.
Giờ đây trong cơn lơ mơ, nghe bên tai ong ong réo rắt, chỉ thấy cực kỳ chướng tai.
Thiếu gia tính nóng bốc lên, chưa thèm mở mắt đã giơ tay túm chặt nguồn phát tiếng ồn, giọng khàn khàn đe dọa: “Đừng có lải nhải… ồn nữa tôi đập chết cậu bây giờ!”
Sầm Tễ: “….”