Bắc Thành Quốc Tế là một trung tâm thương mại quy mô lớn được Tập đoàn Hạ thị rót vốn xây mới hoàn toàn tại khu nội thành Bắc Thành.
Bản đồ thương nghiệp do Hạ Sùng Lẫm mở rộng, nơi nào cũng có dấu tay anh.
Chỉ là so với các trung tâm thương mại truyền thống, nơi này rõ ràng mang đậm hơi thở tuổi trẻ hơn rất nhiều.
Từ phong cách thiết kế cho đến các cửa hàng thuê mặt bằng, tất cả đều thể hiện rõ tham vọng của Hạ Sùng Lẫm trong việc chinh phục các tầng lớp người tiêu dùng trẻ.
Các quản lý cấp cao trong trung tâm thương mại đã đứng chờ sẵn.
Sầm Tễ theo sau Hạ Sùng Lẫm, nhìn thấy những người này xếp thành hàng ngay ngắn, đồng loạt cúi chào, tuy phía sau không có đội tinh anh thường theo sát tổng tài, nhưng khí thế vẫn đủ để khiến người ta liên tưởng đến một cảnh trong phim thần tượng tổng tài.
Sau khi thị sát một vòng, sắc mặt Hạ tổng dường như khá hơn, không còn u ám như khi bước ra từ phòng riêng lúc trước.
Cuối cùng, đoàn người dừng trước một cửa hàng trang trí đáng yêu, bảng hiệu mang phong cách chữa lành dễ thương. Hạ Sùng Lẫm nhướng mày hỏi: “Cái này là gì?”
Người phụ trách lập tức đáp: “Dạ, là Quán cà phê mèo. Hiện tại giới trẻ rất thích mấy thứ như mèo cún dễ thương, nên bọn tôi thử làm một cửa hàng theo xu hướng đó.”
Vừa nói vừa nhanh nhạy để ý đến biểu cảm của vị tổng tài khí thế mạnh mẽ trước mặt thấy giữa mày anh khẽ chau lại, người phụ trách liền hoảng hốt, nghĩ chắc đã làm gì sai sót.
Chỉ có Sầm Tễ mới biết, biểu cảm đó không phải vì không hài lòng cách bày trí, mà là phản ứng bản năng mỗi khi Hạ tổng nghe tới “lông xù”.
Không rõ là do từng có chuyện gì, hay ngay từ khi tác giả viết nên thế giới này đã gắn mác nhân thiết như vậy lên Hạ Sùng Lẫm, nhưng ngoài những tính cách quy củ vốn có, anh còn có một thiên hướng mà đến chính Sầm Tễ cũng khó hiểu nổi: cực kỳ tránh xa mọi thứ có lông xù xù.
Trước đây từng có một cô nhân viên thuộc bộ phận thư ký, do vội đi làm nên quên không làm sạch quần áo dính lông mèo đang thay lông ở nhà. Kết quả, toàn bộ tầng 65 phải tổng vệ sinh lại một lượt.
Sầm Tễ vốn không muốn suy diễn sở thích người khác, nhưng mỗi lần nghĩ tới vẫn không nhịn được gào thét trong lòng: Mèo chó đáng yêu như vậy, tại sao lại có người không thích được chứ?!
Cũng may cửa hàng Cà phê mèo tuy đã xây dựng xong, bên trong giá trèo, khu sinh hoạt, thiết bị đều đầy đủ, nhưng mấy bé mèo vẫn chưa chính thức dọn vào.
Hạ Sùng Lẫm dừng ánh mắt nơi bảng hiệu một thoáng, sau đó khẽ cau mày, sải chân đi thẳng sang địa điểm tiếp theo.
Người phụ trách thở phào một hơi thật dài.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, một bóng nhỏ đột nhiên nhảy bổ ra, kèm theo tiếng kêu hoảng sợ ngao vang lên.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, Sầm Tễ đã nhanh tay đỡ lấy bóng kia, ngăn không cho nó vùng vẫy đụng trúng Hạ Sùng Lẫm.
Đợi mọi người định thần nhìn lại, mới phát hiện đó là một con mèo con.
Bộ lông vàng trắng xen lẫn, thân hình nhỏ gầy, lông lá xơ xác bết lại thành từng mảng, trên người còn dính bùn đất khô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chắc là tối qua mưa to, không biết từ đâu có con mèo hoang chạy vào…”
Người phụ trách căng thẳng giải thích, căn bản không biết Hạ Sùng Lẫm kỵ ghét mấy thứ lông xù.
Cậu chỉ biết rõ, trong lúc ông chủ lớn đến thị sát quan trọng thế này lại xảy ra sơ suất như vậy, là lỗi nghiêm trọng của mình.
Nhất là con mèo bị hoảng, đang quẫy loạn trong lòng Sầm Tễ, móng vuốt sắc bén cào rách áo sơ mi của cậu.
Tấm áo sơ mi lụa bị móng vuốt cào ra mấy vết rách, hàng nút vốn được cài ngay ngắn, một cái bật đứt, một cái còn lại lủng lẳng sắp rơi.
Thế là, chiếc cổ trắng thon dài và xương quai xanh xinh đẹp vốn được che kín, đột ngột lộ ra trước mắt mọi người.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, đám nhân viên tiếp đón đã âm thầm cảm thán: Không chỉ Hạ tổng giống như người mẫu tạp chí thời trang, ngay cả trợ lý bên cạnh anh cũng đẹp như bước ra từ tranh, đặc biệt cuốn hút.
Hơn nữa khí chất lại ấm áp, nhờ có anh khéo léo điều hòa bầu không khí, nên khi đối mặt Hạ tổng lạnh lùng, mọi người mới bớt căng thẳng hơn.
Người phụ trách cuống quýt bước lên hỏi: “Trợ lý Sầm, anh không sao chứ? Có bị cào trúng không?”
Sầm Tễ khẽ dịch con mèo ra một chút, tránh nó làm mình bị thương, đồng thời nhẹ nhàng vuốt đầu nó, cố gắng trấn an: “Không sao, tôi không bị cào.”
Có lẽ vì chính cậu ở nhà cũng nuôi mèo, lại thêm gương mặt ôn hòa vô hại, nên con mèo hoang sau khi hoảng sợ một lúc, dần dần ngừng giãy giụa.
Người phụ trách vội vàng sai người mang con mèo đi.
Sầm Tễ phủi phủi lớp bụi bẩn dính trên người, cố gắng vuốt phẳng chỗ áo nhăn dúm, nhưng nếp gấp trên cổ áo dù đã được chỉnh, hàng nút lại không thể cài lên được nữa.
Như vậy lỏng lẻo, thế nào nhìn cũng vướng mắt khó chịu.
Người phụ trách nói bên bộ phận hậu cần có sẵn quần áo lao động dự phòng, nếu cậu không chê, có thể tạm mặc thay trước.
Sầm Tễ thật sự hết cách, chỉ đành đi theo họ sang thay đồ.
Quần áo vấn đề tuy đã giải quyết, nhưng rốt cuộc cậu vẫn trước mặt Hạ tổng ôm con mèo vừa bẩn vừa ướt, nhìn thế nào cũng chật vật.
Lần trước chỉ mấy sợi lông mèo vương trên áo mà Hạ tổng còn nổi giận, yêu cầu khử trùng sạch cả tầng lầu, lần này e là anh cũng phải tự mình đi tẩy độc kỹ càng một lượt mới khiến Hạ tổng vừa ý.
Nghĩ đến đây, Sầm Tễ lên tiếng: “Để tôi gọi điện cho tiểu Trịnh đến đón ngài.”
“Không cần, về thẳng công ty.”
Giọng Hạ Sùng Lẫm vẫn nhạt như thường, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng ánh mắt khẽ rũ xuống lại vô thức lướt qua vùng cổ của cậu.
Chỗ đó đã được hàng nút sơ mi mới cài kín lại, thoáng che đi mảng da trắng như tuyết đầu mùa vừa chớp mắt đã biến mất.
Sầm Tễ không hề nhận ra ánh mắt ấy, chỉ thầm giật mình trong lòng: Đây vẫn là phong cách Hạ tổng trước nay sao?
Đúng lúc này, điện thoại Hạ Sùng Lẫm vang lên.
Đầu bên kia là Hạ phu nhân gọi đến, vừa khóc vừa kể lể: từ sáng đến giờ Hạ Minh Liệt không về nhà, gọi điện không bắt máy.
Sáng nay báo đài còn đưa tin vùng Thành Sơn xuất hiện sạt lở đất, mà mấy hôm trước Hạ Minh Liệt còn nói định đến đó đua xe, bà sợ con xảy ra chuyện, nên nhờ Hạ Sùng Lẫm, anh trai cả tìm giúp.
Nhìn lông mày Hạ tổng nhíu càng lúc càng chặt, Sầm Tễ không nhịn được thầm chửi một câu: Hạ Minh Liệt cái thằng nhóc ranh này, có thể xảy ra chuyện gì? Điện thoại không nghe chắc chắn chỉ có một lý do lại tụ tập với đám bạn trời đánh kia thôi.
Cậu hỏi: “Hạ tổng, cần tôi đi tìm cậu ấy về không?”
Hạ Sùng Lẫm cúp máy: “Ừ, cậu đi một chuyến.”