Thật ra, lúc ban đầu, Sầm Tễ chỉ là một trợ lý đúng nghĩa đen chuyên rót trà rót nước, thỉnh thoảng kiêm luôn tài xế.
Trong phòng thư ký có rất nhiều người giỏi giang, bên cạnh Hạ Sùng Lẫm còn có hẳn một đội ngũ tinh anh chuyên phụ trách bày mưu tính kế, hộ tống và hỗ trợ anh xử lý mọi chuyện.
Những buổi họp cấp cao kiểu này hay các công vụ quan trọng, bình thường căn bản không đến lượt một thực tập sinh còn chưa chính thức tốt nghiệp như cậu được tham gia.
Nhưng từ sau khi trợ lý đặc biệt Tô rời công ty về nhà chăm sóc người thân bị bệnh, thư ký hành chính tổng hợp chị Lật Tử lại nghỉ sinh con, bao nhiêu công việc dồn xuống đều lần lượt rơi lên người Sầm Tễ.
Cho đến khi ba cậu, Sầm Cảnh Diệu hỏi một câu thế này: “Con rốt cuộc là trợ lý của sếp, hay làm quản gia vậy?”
Chuyện này nói cho cùng cũng không có gì, Hạ thị tập đoàn có một điểm rất tốt, làm việc thì trả tiền.
Bất luận là chế độ đãi ngộ hay cách phân chia chức vụ, đều nằm ở hàng đầu trong các công ty lớn.
Ít nhất từ trước tới giờ, chưa từng có nhân viên nào phàn nàn về phúc lợi tiền lương.
Công việc của Sầm Tễ càng lúc càng nhiều, tương ứng lương bổng cũng tăng lên rất khả quan.
Hạ tổng tính khí có khó chiều thế nào, ra tay chi tiền vẫn rất rộng rãi.
Hơn nữa gần đây bọn họ cũng đang tính toán tuyển thêm mấy thực tập sinh, đợi khi có thêm người chia sẻ công việc, cậu cũng sẽ nhẹ bớt phần nào.
Đến buổi trưa, Sầm Tễ lái xe đưa Hạ tổng đi gặp đối tác của Tân Duyệt Khoa Học Kỹ Thuật để cùng nhau dùng bữa.
Hạ tổng vốn có tài xế riêng, nhưng đôi khi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Sầm Tễ cũng sẽ thỉnh thoảng kiêm luôn tài xế.
Sau khi Hạ Sùng Lẫm tiếp quản công ty, anh cố gắng mở rộng sang các lĩnh vực mà Hạ thị trước đây chưa từng chạm tới:
Dược phẩm sinh học, công nghệ mới phát triển, thậm chí ngay cả ngành giải trí rộng lớn và ồn ào, cũng vươn tay đầu tư.
Anh khứu giác nhạy bén, thủ đoạn cứng rắn.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, đã khiến những lĩnh vực này khuynh đảo thị trường, đưa Hạ thị tập đoàn vươn tới độ cao khiến người ta phải ngước nhìn.
Cũng khó trách Hạ Viễn Sâm cam tâm tình nguyện ủy quyền, lui về sau màn, mỗi ngày ung dung đi câu cá.
Bọn họ đến khách sạn đã hẹn trước.
Sầm Tễ xuống xe, giúp Hạ Sùng Lẫm mở cửa, rồi đi trước vào đặt trước ghế lô.
Thiệu tổng của Tân Duyệt cũng vừa hay đã đến, phía sau đi theo một cô nữ thư ký dung mạo xinh đẹp diễm lệ, dáng người nóng bỏng.
Hai bên theo lệ xã giao, hàn huyên mấy câu, rồi cùng ngồi xuống bàn.
Vị Thiệu tổng này cũng là một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn, vẻ ngoài nho nhã, ánh mắt liền dừng lại trên người Sầm Tễ đang cúi đầu giúp chia thức ăn.
“Lần nào gặp cũng muốn cảm khái một câu,” anh ta cười nói, “Hạ tổng không chỉ làm ăn thủ đoạn cao minh, ngay cả việc bồi dưỡng cấp dưới cũng khiến chúng tôi theo không kịp. Bao giờ bên tôi mới có người vừa lanh lợi vừa chỉn chu được như trợ lý Sầm thì tốt.”
Giọng nói vừa dứt, Sầm Tễ thấy nữ thư ký đang đứng cạnh Thiệu tổng lập tức trợn to mắt, rõ ràng bị chọc giận.
Nhưng Thiệu tổng hoàn toàn không để tâm, vẫn tự nhiên cười nói tiếp: “Nếu không thì, Hạ tổng cho tôi mượn người hai ngày, đưa sang công ty chúng tôi huấn luyện mọi người một chút?”
Ai cũng hiểu, trong bàn chuyện làm ăn, những câu nửa đùa nửa thật như thế thường là để điều hòa không khí, đôi khi còn giúp thúc đẩy hợp tác.
Huống hồ, đối diện lại là Hạ Sùng Lẫm, người có tính khí lạnh nhạt, làm kẻ khác khó đoán được suy nghĩ thật.
Sầm Tễ cũng chỉ xem đây là Thiệu tổng thuận miệng khen Hạ tổng mà tìm lý do đùa vui.
Theo Hạ Sùng Lẫm lâu rồi, cậu đã được lĩnh giáo đầy đủ cái gọi là bát diện linh lung, khéo léo đối nhân xử thế của những nhân vật thương trường này.
Cậu tất nhiên không tin Thiệu tổng thực sự muốn đưa mình sang công ty anh ta huấn luyện, cũng không muốn biến thành đối tượng để đôi bên ngầm so đo.
Hơn nữa, không biết có phải cậu nhìn lầm hay không, nhưng cậu thấy đôi mắt Hạ tổng vốn lạnh nhạt như băng tuyết, giờ càng tối lạnh thêm mấy phần.
Sầm Tễ rất có mắt nhìn mà chủ động lui xuống sân khấu: “Hạ tổng, tôi ra ngoài trước.”
Hạ Sùng Lẫm nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.”
Sầm Tễ lại hơi khom người với Thiệu tổng, rồi rời khỏi ghế lô.
Cậu không chú ý đến ánh mắt nghiền ngẫm phía sau dõi theo.
Xuống lầu, cậu đơn giản ăn chút gì lót dạ, sau đó trở lại đứng chờ ngoài ghế lô.
Hạ tổng nói chuyện xong đã là hơn một giờ sau, lúc ra ngoài sắc mặt hơi không vui.
Sầm Tễ đoán có thể trong quá trình đàm phán xảy ra chuyện không suôn sẻ.
Nhưng dựa theo thủ đoạn của Hạ tổng, hơn nữa lần này vốn là Tân Duyệt Khoa học Kỹ thuật chủ động tìm tới hợp tác, trông cũng không giống như có khả năng đó.
Hạ Sùng Lẫm bảo cậu lập tức lái xe qua Bắc Thành Quốc Tế.
Trên đường, người đàn ông hơi nghiêng đầu dựa tay lên trán, khẽ nhắm mắt nghỉ.
Sầm Tễ từ gương chiếu hậu thấy giữa chân mày anh khẽ nhíu, lộ ra vài phần mệt mỏi, lại nhớ tới có đồng nghiệp nói hôm qua rất khuya còn thấy đèn văn phòng tổng tài sáng trưng, sáng sớm nay đã đúng giờ đến công ty, cậu không khỏi thả chậm tốc độ xe.
Trong xe điều hòa bật vừa đủ, tỏa ra mùi huân hương nhàn nhạt, còn xen lẫn một tia vị rượu phảng phất.
Nắng trưa gay gắt xuyên qua những tán cây rậm rạp hai bên đường, loang lổ đổ lên cửa kính xe, ánh lên nửa gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Hạ Sùng Lẫm, giống như được đúc từ thần thoại.
Đoạn đường đến Bắc Thành Quốc Tế không xa, dù đi chậm, cũng chỉ mất hơn hai mươi phút.
Hạ Sùng Lẫm vẫn nhắm mắt.
Sầm Tễ liền dừng xe ven đường, im lặng chờ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, trong buổi trưa hè yên tĩnh này.
Mãi đến khi một đám người đi đường ồn ào xôn xao ngoài cửa kính đánh thức, Hạ Sùng Lẫm mới mở mắt, phát hiện mình thế mà đã ngủ quên lúc nào không hay.
“Sao không gọi tôi dậy?”
Giọng anh sau khi vừa tỉnh ngủ càng thêm trầm thấp từ tính, khàn khàn một cách lạ lùng.
Sầm Tễ thành thật đáp: “Thời gian còn sớm, tôi thấy Hạ tổng ngủ rất say, định lát nữa sẽ gọi ngài.”
Hạ Sùng Lẫm khẽ xoa giữa chân mày, khóe mắt thoáng liếc về phía bóng lưng nghiêng phía trước. Dáng vẻ người kia mặt mày ôn hòa, sạch sẽ, mang theo vài phần kính cẩn nghe lời, nhưng không tâng bốc, vừa hay tinh tế nắm được mức độ.
Anh khép mắt lại, giọng nhàn nhạt: “Lái xe vào đi.”