Sầm Tễ về đến nhà thì trời đã khuya.

Từ phòng Hạ Vân Dực đi ra, cậu vừa vặn gặp Hạ Viễn Sâm, Hạ tiên sinh đang câu cá trở về.

Lúc đó, Hạ tiên sinh một tay xách cần câu, một tay xách giỏ cá, bên trong đựng mấy con cá mè mập mạp mà ông vất vả lắm mới câu được.

Rõ ràng cả người đã bị mưa dầm cho ướt nhẹp, trông vô cùng nhếch nhác, vậy mà vẫn nhiệt tình kéo Sầm Tễ lại khoe khoang chiến tích.

Chỉ vì trước đây ông từng đường hoàng giảng giải cho mọi người nghe đủ điều hay ho về thú vui câu cá, nên Sầm Tễ cũng như những người khác, thuận theo khách khí nịnh hót hai câu.

Cũng không biết câu nào trong lời nói đã chọc đến tâm tư của Hạ tiên sinh, khiến ông ấy không hiểu sao lại coi cậu như tri kỷ.

Mỗi lần gặp, Hạ tiên sinh nhất định phải kéo cậu chia sẻ kinh nghiệm câu cá.

Như vậy nên bị chậm trễ, vé buổi biểu diễn cũng hoàn toàn coi như đổ sông đổ biển.

Sầm Tễ đau lòng mà lái xe vào gara đỗ.

Chiếc xe cậu lái chính là chiếc xe thương vụ ban ngày chở Lục Dã, ra ngoài hoặc tan tầm muộn về, Hạ tổng đều cho phép cậu mang xe công ty về nhà dùng.

Nhà cậu ở Kinh Giao, mở một quán ăn tại gia tên là Vân Cảnh Tiểu Trúc, do cha cậu làm đầu bếp chính.

Bởi vì không gian tao nhã, bài trí tươi mát thanh nhã, cha cậu lại có tay nghề nấu nướng trời cho, nên việc làm ăn từ trước đến nay rất tốt.

Hôm nay mưa lớn, khách đã về từ sớm.

Sầm Tễ đẩy cửa bước vào, đánh vang chuông gió trong trẻo.

Sầm Cảnh Diệu đang thu dọn quầy bếp, nghe tiếng động còn tưởng lại có khách, thấy là con trai trở về, cả người ướt mưa, không khỏi lo lắng hỏi: “Sầm Sầm, hôm nay sao con tan tầm muộn thế? Lại theo lãnh đạo ra ngoài xã giao à?”

Vợ ông là Hướng Vân vừa khéo từ trên lầu đi xuống.

Mặt mày bà có vài phần giống Sầm Tễ, là người phụ nữ được cưng chiều nên nhìn không ra tuổi, xinh đẹp, cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, sao hôm nay về muộn vậy? Thước Thước với Niệm Niệm cứ nhắc mãi cậu nhỏ sao còn chưa về, không chịu ngủ, mẹ phải dỗ mãi mới chịu yên.”

Sầm Tễ cởi áo khoác vest, ngón tay thon dài tiện tay tháo cà vạt.

Thời tiết nóng bức, nam nhân viên tập đoàn Hạ thị vẫn phải mặc vest giày da, đặc biệt là Sầm Tễ làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, từ đầu đến chân không được sơ sểnh.

Cậu lấy trong tủ lạnh một chai nước chanh, vặn nắp uống, làm dịu cổ họng khô khát: “Không phải xã giao, chỉ là tăng ca giúp lãnh đạo xử lý chút việc nhà.”

“Con rốt cuộc là trợ lý của lãnh đạo hay quản gia, sao việc nhà người ta cũng phải để con lo?” Sầm Cảnh Diệu trêu chọc, trong giọng nói lại lộ ra mấy phần bất mãn vì con trai bị cấp trên sai bảo quá mức.

Sầm Tễ cười cười, ngồi xuống trước quầy bếp.

Nhà hàng nhà họ là kiểu thiết kế mở theo phong cách Trung Quốc, mặt bàn gỗ thô được lau dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi, lộ ra vẻ cổ kính thanh nhã và hàm ý trầm tĩnh.

Trên bàn có một bình sứ men xanh cắm mấy cành hoa lựu sáng sớm mẹ cậu cắt trong sân, đường nét cong vút rất có thần thái, mang theo chút dã tính của vườn nhà.

Trông như thế này mới thấy đúng là ở nhà, thảnh thơi an nhiên.

Bình thường lúc Sầm Tễ tan tầm về, chỗ này luôn có mấy nhóm khách ngồi quây quần.

Sầm Cảnh Diệu có tay nghề nấu ăn bậc nhất, hương vị tuyệt vời, danh tiếng lại rất tốt.

Tối nay Sầm Tễ có thể coi như khách duy nhất.

Lúc làm việc, cậu cực kỳ tập trung, nghiêm túc trách nhiệm, trong mắt đồng nghiệp chính là cuồng công việc điển hình.

Nhưng tan ca rồi, cậu chẳng muốn để tâm đến bất cứ chuyện công việc nào nữa, rạch ròi phân rõ đời tư và công tác.

Nhất là khi đã biết tất cả nơi đây chỉ là một quyển tiểu thuyết, cậu và gia đình chẳng qua chỉ là những nhân vật nhỏ bé không đáng kể trong thế giới này. Hôm nay còn vì tăng ca mà bỏ lỡ buổi biểu diễn của ban nhạc cậu thích nhất, Sầm Tễ lại càng không muốn tiếp tục đề tài của Sầm Cảnh Diệu.

Cậu hỏi cha: “Ba, còn cơm không? Con còn chưa kịp ăn tối.”

Sầm Cảnh Diệu bất đắc dĩ cười: “Đã biết mà, con cứ hễ tăng ca là quên luôn cái bụng.”

Cũng may nguyên liệu vẫn còn dư, không bao lâu sau, trước mặt Sầm Tễ đã bày ra một phần cơm chiên trứng cải làn thịt bò thơm lừng hấp dẫn.

Hạt gạo trắng óng trộn lẫn thịt bò viên dai ngon, cải làn xanh tươi và trứng vàng xen lẫn, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn ăn thêm mấy bát.

Sầm Tễ thỏa mãn thưởng thức bữa tối, mẹ cậu, Hướng Vân thì ngồi ở góc trà cắm bình hoa chuẩn bị cho ngày mai.

Nhà họ hoa mỗi ngày đều là mẹ cậu tự tay ngắt, tùy tiện cành hoa cây lá nào vừa mắt, dù chỉ là mấy nhánh cỏ dại, qua bàn tay khéo léo của bà cũng mang đầy phong vị.

Ngoài cửa sổ, gió ào ào thổi, làm bụi trúc nhỏ rung lên xào xạc.

Con mèo Ragdoll được nuôi lông mềm mượt, xinh xắn, đang nằm ngủ trước cửa sổ, cuộn tròn thành một cục ngoan ngoãn, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ đều đều.

Sầm Tễ nhìn khung cảnh bình thường mà thong thả này.

Trước kia cậu không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng đêm nay lại thấy vô cùng…

Ấm áp.

Yên bình.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng của Lục Dã và Hạ Vân Dực, hai người họ xác thực tồn tại trong thế giới này, cùng số phận đi về một hướng, tựa như con rối bị vận mệnh giật dây.

Nhưng cảnh tượng sinh động ngay trước mắt này lại khiến cậu càng ý thức rõ, mình và người nhà đều là những sự tồn tại chân thật.

Cơm nước xong, Sầm Tễ giúp thu dọn bát đũa.

Sầm Cảnh Diệu không cho cậu động tay, nói để ông làm là được.

Sầm Tễ lại đi giúp mẹ sắp xếp lại phòng trà, ba người ngồi trò chuyện thêm một lát.

Thấy cũng muộn rồi, cậu chào ngủ ngon, lên lầu rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.

Cậu xưa nay làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, huống hồ sáng mai còn phải dậy sớm đi làm.

Chỉ là trước khi ngủ, cậu vẫn còn đau lòng vì buổi biểu diễn bị lỡ mất, bèn bò dậy lướt một vòng diễn đàn, xem có nhặt được vé nào giá hời không.

Cậu lại để ý mấy tin rao vé, hy vọng còn kịp xem buổi biểu diễn.

Xong xuôi hết thảy, cậu mới yên tâm nằm xuống.

Sáng hôm sau, 6 giờ rưỡi, chuông báo thức đúng giờ vang lên.

Làm công ăn lương, Sầm Tễ lại bắt đầu một ngày làm việc mới.

Hạ thị tập đoàn quy định giờ làm là 9 giờ sáng, nhưng Hạ tổng thích đến sớm, nên cậu, trợ lý sát bên tất nhiên phải tới còn sớm hơn cả nhân viên khác.

Sầm Tễ như thường lệ chỉnh tề mặc tây trang, cẩn thận chỉnh lại từ đầu đến chân cho đúng chuẩn hình tượng tổng tài yêu cầu rồi mới xuống lầu.

Sầm Cảnh Diệu cũng đã dậy từ sớm, bắt đầu một ngày mới ở Vân Cảnh Tiểu Trúc.

Hướng Vân đang gọi hai nhóc ham ngủ dậy, lát nữa bà phải đưa tụi nhỏ đến nhà trẻ.

Đây chính là cuộc sống thường ngày bình dị, ngăn nắp của nhà họ Sầm.

Sầm Tễ ăn sáng xong, liền lái xe đến công ty.

Giờ cao điểm buổi sớm vẫn đông nghẹt như mọi khi.

Cậu chậm rãi xoay tay lái, bám theo hàng xe dài ngoằng phía trước.

Có điều, thời gian chờ đợi đã sớm được cậu tính toán kỹ lưỡng qua từng ngày đi làm, nên lúc tới công ty, thậm chí còn sớm hơn mọi khi mấy phút.

Hôm nay trời trong xanh rạng rỡ.

Sau trận mưa to gột rửa, bầu không khí trong vắt như một tấm thủy tinh lam khổng lồ.

Toà nhà tổng bộ tập đoàn Hạ Thị cứ thế sừng sững dưới nền trời xanh biếc, trở thành dấu ấn kiến trúc nổi bật nhất giữa khu thương mại phồn hoa bậc nhất Kinh Thị.

Sầm Tễ đi thang máy lên tầng 65, quả nhiên lại là cậu đến sớm nhất.

Cậu trước tiên bật hết đèn trong văn phòng, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trung tâm về mức 26 độ dễ chịu.

Sau đó đi đến phòng làm việc của Tổng giám đốc Hạ, kiểm tra xem bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ chưa, mọi thứ có ngay ngắn đúng quy định không.

Cũng giống như đa số tổng tài trong tiểu thuyết cẩu huyết đều có ít nhiều tính nết cổ quái, cấp trên trực tiếp của Sầm Tễ, Hạ tổng cũng có mấy điểm khó chiều đặc biệt.

Tỉ như thích mọi thứ phải ngăn nắp rành mạch, tỷ lệ hoàn hảo, tựa như một công thức toán học đầy lý tính và mỹ cảm.

Những điểm này, chỉ nhìn cách văn phòng được phân khu rõ ràng, trật tự chuẩn chỉnh theo phong cách Plato lập thể cũng đủ thấy.

Hồ sơ cần trình lên bàn làm việc để ký phải được đặt ngay sát mép bàn, các góc thẳng hàng.

Trên bàn tuyệt đối không được xuất hiện bất kỳ món đồ dư thừa nào ngoài dụng cụ làm việc.

Ngay cả khu tiếp khách cạnh đó, ghế sô pha bọc da, sau khi khách rời đi, gối tựa trên ghế cũng phải lập tức xếp ngay ngắn, khoảng cách bảo trì hoàn toàn đồng nhất.

Ngoài ra còn có một số yêu cầu sinh hoạt tỉ mỉ.

Như nước pha cho Hạ tổng phải vừa đủ độ ấm, không được quá nóng cũng không được quá nguội.

Cà phê phải do tự tay cậu pha, hơn nữa kỹ thuật phải chuẩn xác, nắm vững từng bước chi tiết.

Bất luận là lượng nước hay thời gian ủ đều phải khống chế nghiêm ngặt, đúng theo tiêu chuẩn khẩu vị của Hạ tổng.

Vì những yêu cầu như vậy, không ít trợ lý được tuyển trước đây chẳng mấy chốc đều hoặc bị sa thải, hoặc tự thấy không chịu nổi mà xin nghỉ.

Chỉ có Sầm Tễ nhờ tính kiên nhẫn đặc biệt, lại tỉ mỉ cẩn trọng, mới được giữ lại.

Từ một nhân viên trợ lý sơ cấp mới vào công ty, cậu từng bước làm đến vị trí trợ thủ đắc lực không thể thiếu bên cạnh Hạ tổng như bây giờ.

Mà động lực duy nhất để Sầm Tễ kiên trì được đến hôm nay, cũng chỉ là một lý do rất thực tế, công ty trả cho cậu mức lương thật sự quá mê người.

Huống hồ, có thể được làm việc ở tập đoàn Hạ thị, một trong những ông lớn đầu ngành chính là cơ hội mà không biết bao nhiêu sinh viên xuất sắc tranh nhau muốn giành lấy.

Sau khi kiểm tra khắp mọi ngóc ngách trong văn phòng tổng giám đốc, chắc chắn không có vấn đề, Sầm Tễ mới trở về chỗ làm việc của mình.

Bởi vì cần tùy thời chờ Hạ tổng sai bảo, chỗ làm việc của cậu được tách riêng với khu vực của thư ký, đặt độc lập ngay bên ngoài văn phòng tổng giám đốc.

Cậu có dung mạo xuất chúng, khí chất cũng rất đặc biệt.

Trên người không chỉ giữ được nét thuần khiết của một người vừa mới rời khỏi tháp ngà, lại thêm sự thành thục và cẩn thận do nhiều năm rèn luyện dưới tay Hạ tổng.

Hai loại khí chất đan xen cùng một chỗ, khiến chỉ cần cậu đứng ở đó đã là một cảnh tượng làm người ta vừa thấy đã sinh thiện cảm và tín nhiệm.

Sầm Tễ khởi động máy tính làm việc, sắp xếp lại lịch trình hôm nay.

Tiếp đó, cậu đi đến phòng pha trà để pha cà phê.

Một ly cà phê được pha chế nghiêm ngặt theo đúng khẩu vị cấp trên, sau khi mang đến phòng tổng giám đốc, thì bóng dáng quen thuộc cũng vừa đúng lúc xuất hiện trong tầm mắt.

Hạ Sùng Lẫm từ trước mặt cậu đi qua, rồi ngồi xuống vị trí làm việc.

Đầu mũi thoáng ngửi thấy mùi cà phê đậm đà tinh khiết, hòa cùng dư âm mát lạnh nhẹ nhàng của tuyết tùng.

Bất kể sau lưng có bao nhiêu người âm thầm suy đoán hay phê bình, đều không thể phủ nhận rằng, khi gạt bỏ hết những tính nết cầu kỳ và sở thích vụn vặt ấy, Hạ Sùng Lẫm chính là một người đàn ông gần như hoàn mỹ.

Anh tuấn đến mức khó diễn tả.

Lông mày thẳng tắp, sống mũi cao, đôi mắt thâm trầm lạnh nhạt.

Nếu nói Hạ Vân Dực là dung mạo do trời ban, đẹp đẽ đến cực điểm, thì Hạ Sùng Lẫm lại giống như kiệt tác được nhà điêu khắc tỉ mỉ khắc thành từng nét, ngũ quan rõ ràng sắc sảo khiến người ta khó quên.

Toàn thân toát ra hơi thở kiêu ngạo sâu kín, tựa như đỉnh băng tuyết cao vời vợi.

Năm nay anh 29 tuổi, đã là một vị đại lão có tiếng nói rất nặng ký trong giới kinh doanh.

Một người đàn ông như vậy, tất nhiên không thiếu kẻ ngưỡng mộ theo đuổi.

Nhưng tính tình anh lãnh đạm, khuôn mặt nhiều năm như phủ sương tuyết tĩnh lặng.

Quanh người luôn tỏa ra một loại uy áp bẩm sinh của kẻ đứng trên, khiến người đối diện chỉ muốn lùi bước, không dám tùy tiện đến gần.

Sầm Tễ bưng cà phê đặt ngay ngắn trước mặt anh, đúng vào vị trí cố định trên bàn làm việc.

Hạ Sùng Lẫm vẫn như một cỗ máy tinh chuẩn, trước tiên lật xem bảng công tác và văn kiện.

Tay còn lại cầm lấy ly cà phê, ngón tay thon dài trắng lạnh khẽ chạm vào thành ly sứ men xanh.

Anh không cần ngẩng đầu, bởi tất cả đã được Sầm Tễ sắp xếp chu đáo đến hoàn hảo.

Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, anh khẽ mở miệng, giọng nói trầm thấp từ tính: “Ngày hôm qua vất vả.”

Sầm Tễ hơi khựng lại một chút, rồi mới phản ứng kịp rằng anh đang nói chuyện hôm qua mình đi đón thật thiếu gia Lục Dã trở về, bèn gật đầu: “Đều là việc tôi nên làm.”

Sau đó, cậu bắt đầu báo cáo lịch trình hôm nay.

“Buổi sáng 10 giờ có cuộc họp đại hội cấp cao.”

“Buổi trưa cần cùng Tân Duyệt Khoa Học Kỹ Thuật bàn chuyện hợp tác và ăn cơm.”

“Còn hạng mục khai trương Bắc Thành Quốc Tế đã chuẩn bị xong, buổi chiều 3 giờ mời anh qua thị sát.”

Hạ Sùng Lẫm gật nhẹ: “Được, chuẩn bị mọi thứ, buổi chiều cùng tôi qua đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play