Nhân lúc Lục Dã thu dọn hành lý, Sầm Tễ tranh thủ báo cáo tình hình cho Hạ tổng.
Tiếp theo, cậu chỉ cần đưa thiếu gia thật trở về Hạ gia chủ trạch là có thể kết thúc công việc hôm nay.
Buổi biểu diễn kỷ niệm mười năm thành lập của BlackStorm (Cơn Bão Đen) tối nay 9 giờ sẽ bắt đầu.
Sầm Tễ tính toán thời gian, vẫn còn rất dư dả.
Nghĩ đến cuối tuần này có thể được tận mắt nhìn thấy thành viên ban nhạc mình yêu thích nhất trên sân khấu rực rỡ, tận hưởng buổi tiệc âm nhạc khó có được, khóe môi cậu không kìm được khẽ nhếch lên.
Lục Dã từ trong phòng bước ra liền nhìn thấy dáng vẻ Sầm trợ lý đang mỉm cười nhạt.
Trên đỉnh đầu, mây đen vẫn chưa tan hết, tích tụ thành một tầng nặng nề.
Nhưng có tia nắng len qua khe mây, phía sau lưng như khắc lên một đường viền vàng nhạt, ánh sáng vỡ vụn rơi trên người thanh niên, khiến dáng vẻ hắn càng thêm tươi sáng, tốt đẹp.
Sầm Tễ nhận ra ánh mắt Lục Dã đang nhìn chằm chằm mình, ý thức được bản thân thất thố, vội vàng thu lại nụ cười, khôi phục vẻ ôn hòa, điềm đạm của một nhân viên chuyên nghiệp.
Thấy đối phương chỉ xách theo một chiếc ba lô đơn giản, cậu hỏi: “Đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?”
Lục Dã khẽ gật đầu: “Ừ.”
Sầm Tễ cười nhẹ: “Vậy tốt, nếu thiếu gì thì sau này bổ sung thêm, có thể nói với quản gia hoặc báo với tôi.”
Lục Dã không trả lời.
Sầm Tễ biết trong sách anh vốn là kiểu người trầm mặc ít lời, nên cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ dẫn anh rời khỏi nơi đã tra tấn, vây khốn gần như trọn vẹn tuổi thanh xuân của anh.
Tài xế tiểu Trịnh đợi ngoài đầu ngõ đã rất lâu, vốn tưởng lần này cũng phải quay về tay không, không ngờ trợ lý Sầm thật sự đưa người đến.
Anh là tài xế chuyên trách của Hạ tổng, mỗi lần ra ngoài cũng thường phối hợp công việc cùng trợ lý Sầm.
Trợ lý Sầm dáng vẻ đẹp đẽ, tính cách ôn hòa, điều quan trọng nhất là năng lực xuất sắc, mỗi khi có nhiệm vụ khó nhằn, Hạ tổng đều giao cho cậu, mà Sầm trợ lý chưa từng khiến anh thất vọng, luôn có thể xử lý mọi việc gọn gàng, đẹp đẽ.
Khó trách chỉ mất ba năm sau khi vào làm, cậu đã trở thành người không thể thiếu bên cạnh Hạ tổng.
Tiểu Trịnh lén đưa ánh mắt khâm phục về phía Sầm Tễ, rồi lại qua gương chiếu hậu kín đáo đánh giá vị thiếu gia thật trông như bước ra từ một bộ phim cẩu huyết hoàng kim nào đó.
Nghĩ đến đám người Hạ gia khó hầu hạ kia, trong lòng anh âm thầm cảm thán: chắc chắn sắp có kịch hay để xem rồi.
Như đoán được anh đang nghĩ gì, Sầm Tễ khẽ ho một tiếng, nhắc nhở tiểu Trịnh tập trung lái xe.
Tiểu Trịnh cười cười, lập tức chuyên chú nhìn tình hình giao thông phía trước.
Xe vòng qua mấy con phố, rẽ vào đường chính.
Nhà chính của Hạ gia nằm ở lưng chừng núi, từ góc phố rách nát này đi qua, phải băng qua hơn nửa thành phố.
Từ lúc lên xe, Lục Dã vẫn trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong cảnh ven đường liên tục thay đổi trong đáy mắt đen nhánh của anh, nhưng trên gương mặt lại không có chút biểu cảm nào.
Mãi đến khi xe chạy ngang một hiệu thuốc, Sầm Tễ bảo tài xế tấp xe vào lề, chờ mình vài phút.
Thanh niên đẩy cửa xe bước xuống, một lát sau quay trở lại, xách theo một chiếc túi nhỏ màu xanh in chữ cái.
“Cầm lấy, xử lý miệng vết thương trên tay đi.” Sầm Tễ đưa cho Lục Dã gói povidone sát trùng, băng gạc, tăm bông cùng mấy loại thuốc trị thương khác.
Lục Dã khẽ ngẩn ra.
Cánh tay trái của anh vừa rồi bị xô đẩy nên trầy một vết dài. Vì đã quá quen với đau đớn, anh không để tâm, lúc thu dọn hành lý chỉ tiện tay xối sơ qua nước, giống như những lần trước mặc kệ để nó tự lành và đóng vảy.
Sâu trong đáy mắt anh vụt qua một tia cảm xúc khó nói rõ.
Lục Dã mím chặt môi mỏng, nhận lấy túi thuốc, giọng khẽ khàng gần như không nghe thấy nói cảm ơn.
Sầm Tễ đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa, rồi trở về ghế phụ ngồi xuống.
Chiều tà dần buông, bầu trời cuối cùng ló ra một vệt sáng le lói, nhưng mây đen lại tụ về, có dấu hiệu mưa gió sẽ trở lại.
Sầm Tễ nhớ đến vé vào cửa buổi biểu diễn, liền khẽ giục tiểu Trịnh lái xe nhanh hơn một chút.
Nhưng không biết có phải vì trời vừa mưa, lại trùng thời điểm tan tầm cao điểm hay không, đường phố tắc nghẽn, xe nhích từng chút một.
Chờ đến khi xe dừng trước cổng nhà chính Hạ gia, đã là một tiếng sau.
Lúc này, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Nhưng dù là ở lưng chừng núi, tòa nhà họ Hạ mỗi lần lọt vào tầm mắt Sầm Tễ vẫn luôn đèn đuốc sáng rực.
Đó là một công trình kiến trúc kiểu phương Tây, được cây cối xanh um quanh núi bao bọc, dưới bầu trời xám xịt càng thêm nguy nga rộng lớn.
Hoa viên được quy hoạch chỉnh tề, những bụi tuyết lam và cỏ chuông gió theo gió khẽ lay động, tiếng suối phun róc rách êm tai, cột nước phản chiếu ánh sáng rực rỡ, cảnh tượng vừa lộng lẫy vừa quý giá.
Tài xế dừng xe lại.
Quản gia Lưu thúc đã nhận được tin nhắn của Sầm Tễ, dẫn theo mấy người hầu ra đón.
Sầm Tễ làm việc cho Hạ tổng, mà Hạ tổng hiện là người đứng đầu tập đoàn Hạ thị, ở nhà hay trong công ty đều có quyền lực tối cao, nên trên dưới tòa nhà họ Hạ đối với vị trợ lý đắc lực bên cạnh ông ấy cũng tỏ ra cung kính mấy phần.
Huống chi tính cách Sầm Tễ hòa nhã, xử sự tinh tế chu đáo, làm người khéo léo thân thiện, ai cũng quý mến.
Chú Lưu nói một câu “Sầm trợ lý vất vả rồi”, sau đó nhìn về phía Lục Dã: “Đây là…”
Ông nhất thời lúng túng, không biết nên xưng hô thế nào với vị thiếu gia thật vừa được tìm về.
Từ nhỏ đã bị ôm nhầm, mà vị Hạ nhị thiếu gia kia vẫn còn ở đây, xem ý của lão gia, cũng không định đưa cậu ta đi, vậy tên vốn thuộc về thiếu gia thật…
Lục Dã nhìn ông chau mày, ánh mắt bình thản không gợn sóng: “Gọi tôi là Lục Dã là được.”
“Được được, Lục Dã thiếu gia.” Quản gia Lưu lúc này mới giãn nét mặt, cười đưa bọn họ vào nhà.
Đại sảnh bên trong hoa lệ phô trương không khác bên ngoài, chỉ là giữa sảnh lớn như vậy, ngoài mấy người hầu, chẳng có một người nhà họ Hạ.
Quản gia Lưu giải thích: “Lão gia đang câu cá ở sau núi, chắc quên mất thời gian. Phu nhân ra ngoài đánh bài, nói sẽ về ngay. Tiểu thiếu gia đi dự tiệc tốt nghiệp, tôi vừa gọi điện cho cậu ấy rồi. Vân Dực thiếu gia mấy hôm nay không khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng…”
Nói xong, bầu không khí liền lan ra một tầng xấu hổ khó tả.
Ngay cả đám người hầu xung quanh cũng cảm nhận rõ thái độ không mấy coi trọng của nhà họ Hạ với vị thiếu gia thật vừa tìm được.
Sầm Tễ trầm ngâm chốc lát, mọi chuyện trước mắt lại lần nữa khớp với cốt truyện trong sách.
Trong sách, đúng là ngày đầu thiếu gia thật trở về, không ai đặc biệt để tâm. Người nhà họ Hạ ai cũng bận rộn chuyện riêng, mãi đến vài hôm sau mới miễn cưỡng tụ họp đủ cả, để phòng bếp chuẩn bị một bữa tối chính thức gọi là hoan nghênh thiếu gia trở về.
Nhưng bữa tối hôm đó lại ngập tràn không khí gượng gạo. Mọi người trò chuyện thì câu nào cũng đầy ẩn ý, lời nói như có dao, âm dương quái khí, cuối cùng chẳng ai ăn được yên ổn.
Sầm Tễ nghĩ, sở dĩ như vậy, có lẽ là do gia thế phức tạp của nhà họ Hạ.
Vì là trợ lý thân cận của Hạ tổng, Sầm Tễ thường xuyên ra vào nhà họ Hạ, cũng biết rõ ba anh em nhà họ Hạ là con của ba người vợ khác nhau mà chủ cũ Hạ Viễn Sâm lần lượt cưới.
Người vợ đầu đã ly hôn.
Người vợ thứ hai mất vì bệnh.
Người vợ hiện tại cũng chính là phu nhân vừa rồi Lưu thúc nhắc đang đi đánh bài, là người vợ thứ ba.
Còn Lục Dã, chính là con ruột của người vợ thứ hai đã mất.
Gia đình phức tạp, mẹ ruột lại không còn, nhiều năm qua cũng chưa từng sống chung, tất nhiên không thể nói là có chút tình cảm nào.
Sầm Tễ âm thầm thở dài trong lòng. Bảo sao thiếu gia thật vừa trở về đã gặp cảnh trớ trêu thế này.
Nhưng đây cũng chẳng phải việc một trợ lý như cậu nên lo nghĩ, càng không đến lượt mình bàn tán chuyện riêng của ông chủ.
Sầm Tễ đưa tay nhìn đồng hồ.
7 giờ 50. Từ nhà họ Hạ về đến nhà cậu mất khoảng 40 phút, vẫn còn kịp tranh vé biểu diễn.
Cậu nói vớ chú Lưu: “Quản gia Lưu, trước tiên đưa Lục Dã thiếu gia đi xem phòng một chút đi.”
Quản gia Lưu như được giải thoát khỏi cảnh lúng túng vừa rồi, vội gật đầu: “Được, chuyện của Lục Dã thiếu gia giao cho tôi. Trợ lý Sầm cũng tranh thủ về nghỉ sớm đi.”
Sầm Tễ mỉm cười, dặn dò thêm mấy câu, ý chính là làm phiền ông quan tâm và để mắt đến anh nhiều hơn.
Dù sao người cũng là cậu đưa về. Mặc kệ sau này cốt truyện có liên quan đến mình hay không, thì ít nhất trong phạm vi công việc, cậu hy vọng mình không để xảy ra sai sót gì.
Lục Dã theo quản gia Lưu lên lầu.
Phòng anh được sắp xếp ở tầng cao nhất, tầm nhìn rất thoáng đãng.
Căn phòng sáng sủa rộng rãi, chừng một trăm mét vuông, so với căn nhà ngói chật hẹp ở xóm nghèo trước kia của anh, quả thực chẳng khác gì cung điện trên thiên đường.
Quản gia Lưu đứng bên cạnh tỉ mỉ giới thiệu: “Nơi này là phòng tắm, chỗ này là phòng thay đồ…”
Lục Dã đặt ba lô xuống, chỉ lơ đãng nghe.
Đi đến trước cửa sổ, ánh mắt khẽ lướt qua lớp kính nhìn ra khu vườn rậm hoa lá um tùm bên dưới.
Chiếc xe đưa anh đến vẫn đỗ yên ở bãi xe, chưa thấy bóng người rời đi.
Sầm Tễ vốn định rời đi, trong lòng chỉ mong mau chóng tan ca, nhưng mới bước được mấy bước, liền nghe thấy một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu gọi lại.
“Anh tiểu Sầm.”
Sầm Tễ quay người, đưa mắt nhìn về phía trước.
Dưới ánh đèn lờ mờ, nhị thiếu gia Hạ Vân Dực đang ngồi trên xe lăn, cúi mắt nhìn cậu.
Đây chính là người từng bị đem ra đối chiếu với Lục Dã, cậu thiếu gia giả từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, năm mười sáu tuổi lại gặp tai nạn xe khiến chân bị thương, từ đó phải dựa vào xe lăn để sinh hoạt.
Cũng chính vì thế, người nhà họ Hạ đối với cậu đặc biệt thương yêu, luôn cẩn thận quan tâm đến cảm xúc và lòng tự trọng của cậu.
Người vừa ngoan ngoãn, tinh xảo, tính cách lại dễ chịu hòa nhã.
Sầm Tễ từng được xem qua ảnh cậu hồi nhỏ, một cậu bé trắng trẻo như búp bê sứ, ngồi trong nhà kính đầy hoa, trông chẳng khác nào tiểu vương tử được nuôi dưỡng trong lâu đài.
Giờ lớn lên, gương mặt càng thêm trời ban tuấn mỹ, đẹp đẽ xuất chúng.
Chỉ là trên làn da quanh năm mang vẻ tái nhợt bệnh tật, khiến cậu giống như một pho tượng nghệ thuật tinh xảo dễ vỡ, dường như chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ tan nát.
Sầm Tễ không rõ nhị thiếu gia gọi mình có việc gì, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng tan ca.
Nhưng đây dẫu sao cũng là em trai của cấp trên, cho dù đã chứng thực không hề có quan hệ huyết thống, Sầm Tễ vẫn không dám chậm trễ.
Cậu bước lên lầu hai.
Hạ Vân Dực vì chân không tiện, lại thích yên tĩnh nên đã sắp xếp phòng ở trên tầng, có riêng thang máy để sử dụng.
Sầm Tễ cung kính hỏi: “Nhị thiếu gia gọi tôi có chuyện gì sao?”
Hạ Vân Dực cụp mắt, không trả lời, chỉ xoay xe lăn lặng lẽ vào trong phòng.
Sầm Tễ đành bước theo sau.
Cửa sổ trong phòng Hạ Vân Dực không đóng, gió thổi vào khắp nơi.
Vài tấm rèm voan trắng kiểu Pháp bị gió hất tung rối loạn, mang theo một vẻ hỗn độn mà đẹp mắt.
Sầm Tễ nghe được từng hạt mưa lộp độp rơi lên bệ cửa sổ.
Hạ Vân Dực cứ thế nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt xinh đẹp phủ lên một tầng u buồn sâu thẳm.
“Anh tiểu Sầm, anh nói xem sau này em có còn nhà không?”
Sầm Tễ đang mải suy nghĩ chuyện khác, nghe vậy khẽ sững người: “Sao nhị thiếu gia lại nói vậy?”
“Vừa rồi chính là anh ấy trở về.” Giọng Hạ Vân Dực rất khẽ. “Anh ấy trở về rồi, em còn tư cách gì ở lại đây chứ. Ba nhất định sẽ đuổi em đi.”
“Không đâu.” Sầm Tễ cuối cùng cũng hiểu vì sao người vẫn luôn được nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay này giờ phút này lại ưu sầu đầy ắp như vậy.
Nghĩ đến lời chú Lưu nói cậu mấy ngày nay sức khỏe không tốt, xem ra việc thiếu gia thật trở về quả thực đã mang đến cho cậu đả kích không nhỏ.
Khác với Lục Dã từ đáy vực từng bước trèo lên đỉnh cao cuộc đời, Hạ Vân Dực trước đây được muôn người yêu thương che chở, sau này lại càng thê thảm.
Tất cả những người từng yêu thương cậu cuối cùng đều quay lưng, sự chênh lệch quá lớn ấy đủ để bức người phát điên, trở nên cực đoan, bất chấp thủ đoạn để níu giữ những thứ từng có, như thiên sứ rơi xuống địa ngục.
Quả thật, Sầm Tễ khó mà đem cậu thiếu niên bệnh tật ngoan ngoãn trước mặt liên hệ với hình ảnh một kẻ điên cuồng trong tương lai.
Sầm Tễ chỉ dịu giọng an ủi: “Hạ tiên sinh và phu nhân đều rất thương cậu, Hạ tổng cũng vậy. Mọi người đều nhìn cậu khôn lớn, sẽ không xảy ra chuyện như cậu lo lắng đâu. Nhị thiếu gia yên tâm, giữ gìn sức khỏe mới quan trọng.”
Phải nói rằng, Sầm Tễ rất có một loại năng lực đặc biệt khi an ủi người khác.
Giọng cậu trầm thấp, ôn hòa, tốc độ nói không nhanh không chậm, như một lớp sa mềm lướt qua bên tai.
Hơn nữa mỗi lần cậu nhìn người ta, ánh mắt đều bình tĩnh và nghiêm túc, trong đôi mắt trong trẻo ánh lên những đốm sáng vụn, dễ khiến người ta vô thức chìm vào thế giới của cậu, tự nhiên cảm thấy yên lòng.
Hạ Vân Dực cũng dần bình tĩnh hơn, ngẩng mặt lên nói nhỏ: “Cảm ơn anh, anh tiểu Sầm. Mấy ngày nay trong lòng em rối bời, cũng không biết phải nói với ai.”
“Nhị thiếu gia khách khí quá.” Sầm Tễ khẽ mỉm cười, trong lòng nghĩ không biết rốt cuộc mình có thể tan ca chưa.
Một tia chớp lóe lên ngoài cửa sổ, ngay sau đó là tiếng sấm bất ngờ vang lên, xé màn đêm đen đặc thành từng vệt sáng lam nhợt nhạt.
Gan lớn như Sầm Tễ cũng bị tiếng sấm ấy làm giật mình.
Cậu cúi đầu nhìn, phát hiện bên hông mình bây giờ đang có một cái đầu lông mềm mềm dụi vào.
Hạ Vân Dực hai tay ôm chặt eo cậu, trông hệt như vừa bị dọa cho hoảng sợ.
Cả Hạ gia đều biết Hạ Vân Dực rất sợ sấm sét, từ bé đã được nuông chiều, cứ hễ trời mưa sấm chớp là phải có người bên cạnh mới yên tâm.
Lần này cậu ở trong phòng một mình, vừa lúc đuổi người hầu ra ngoài, kết quả Sầm Tễ lại thành chỗ dựa tạm thời.
Sầm Tễ hơi lúng túng, cũng có chút bất đắc dĩ.
Bị người ôm eo thế này, cậu đẩy ra thì không phải, mà không đẩy cũng không xong.
Tóc Hạ Vân Dực rất mềm, khẽ khàng cọ lên bụng cậu.
Hơi thở ấm áp qua lớp sơ mi mỏng lướt trên da, khiến phần eo vốn mẫn cảm của cậu không nhịn được khẽ run lên một trận ngứa ngáy.
Nhưng chuyện này không phải trọng điểm. Trọng điểm là cậu vừa liếc đồng hồ xem giờ —
Không biết từ lúc nào đã qua mất mười lăm phút, bên ngoài lại đổ mưa to, trừ khi cậu có thể dịch chuyển tức thời về nhà, nếu không thì đừng mong giành được vé buổi biểu diễn.
May mà Hạ Vân Dực rất nhanh đã hoàn hồn sau cơn hoảng, ngẩng mặt lên, trên gương mặt tinh xảo đẹp đẽ nổi lên vệt đỏ xấu hổ.
“Xin lỗi anh tiểu Sầm, vừa rồi em hơi thất thố.”
Sầm Tễ trong lòng chua xót, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười đúng mực của một người làm công. Để giảm bớt bầu không khí lúng túng, anh đi tới cửa sổ sát đất:
“Bên ngoài gió lớn, tôi giúp nhị thiếu gia đóng cửa sổ lại, kẻo lạnh.”
Hạ Vân Dực khẽ run hàng mi, khẽ gật đầu.
Sau đó, cuối cùng Sầm Tễ cũng có thể tan ca.
Hạ Vân Dực nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, ánh mắt dừng lại thật lâu.
Cậu nghĩ, mặc kệ những người khác thay đổi ra sao, ít nhất anh tiểu Sầm vẫn luôn ôn hòa, chu đáo với mình.
Còn có… eo của anh tiểu Sầm mềm thật đấy.