“Đến đây thôi.”

Đi hết con đường lớn rợp bóng ngô đồng, Sầm Tễ dừng bước.

“Lần sau nếu có chuyện, có thể trực tiếp tìm tôi. Đừng cảm thấy phiền phức.”

Giọng nói ấy, cách nói ấy — giống như đã rất quen thuộc.

Trước kia khi nghe những lời này, trong lòng Lục Dã chưa từng gợn lên chút dao động nào.

Nhưng hôm nay không biết là vì chút hơi ấm cuối mùa hạ còn đọng lại hay vì điều gì khác.

Ngực anh khẽ nóng lên.

Từ cổng Thanh Đại bước ra, Sầm Tễ quay về công ty. Cậu vào phòng làm việc, báo cáo lại cho Hạ tổng quá trình xử lý sự việc.

Đương nhiên, cậu đã giấu đi chi tiết người khơi mào xung đột thật ra là tam thiếu gia nhà họ Hạ, chỉ nói đó là một vụ tranh cãi giữa đám sinh viên trẻ tuổi bốc đồng.

Việc làm như vậy, không chỉ đơn giản vì đã hứa với Trịnh Thành, cũng không phải vì Sầm Tễ cố ý thiên vị bên nào, mà thuần túy vì cậu không muốn tự rước lấy thị phi.

Một đám nhân vật chính, nhân vật phụ trong trò chơi này, cậu không cần thiết phải dây dưa quá sâu.

Hạ Sùng Lẫm cũng không hỏi thêm, chỉ nhàn nhạt đáp một câu: “Cậu làm việc, tôi yên tâm.”

Tối hôm đó, Hạ Sùng Lẫm phải tham dự một buổi tiệc thương nghiệp.

Như thường lệ, Sầm Tễ đi cùng.

Điều này có nghĩa tối nay cậu lại phải tăng ca.

Cậu gửi tin nhắn vào nhóm chat “Tương thân tương ái một nhà”, bảo rằng tối nay sẽ về muộn, không cần chừa cơm tối cho mình.

Rất nhanh, Sầm Cảnh Diệu đáp lại: [Lại tăng ca à?]

Sầm Tễ: [Đi cùng lãnh đạo xã giao thôi.]

Hướng Vân: [Sao lại xã giao nữa? Vậy con nhớ uống ít rượu, đừng để lãnh đạo bảo gì cũng nghe, ngốc nghếch chịu khổ.]

Sầm Tễ: [Con không uống, còn phải lái xe. Với lại, Hạ tổng không phải người như vậy đâu, đừng lo.]

Người chị gái luôn bận rộn làm ăn ít khi xuất hiện, Sầm Bồng cũng hiếm hoi lên tiếng: [Hay là để chị giới thiệu cho em công ty khác đi, chỗ nào tốt hơn. Cứ tùy tiện gọi là đến, có khi cả một ngày nghỉ tử tế cũng không có.]

Sầm Tễ gửi một icon mặt cười bất đắc dĩ: [Để sau này, khi nào em thật sự muốn đổi chỗ ăn cơm, sẽ nhờ chị giúp.]

Tạm thời, ngoài việc lặt vặt hơi nhiều và quỹ thời gian cá nhân đôi lúc bị chi phối, công việc này nhìn chung không có khuyết điểm gì quá lớn.

Buổi tối, bữa tiệc được tổ chức trong một toà lâu đài kiểu Âu.

Nghe nói là một thương nhân giàu có từ nước ngoài đứng ra làm cầu nối, mời các doanh nhân, chính khách nổi tiếng khắp thế giới cùng tụ họp.

Những dịp thế này Sầm Tễ đã đi không ít, so với hồi đầu còn bỡ ngỡ căng thẳng, giờ cậu đã bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều.

Đẩy cánh cửa lớn lộng lẫy bước vào, đèn sáng rực rỡ, bàn tiệc bày biện xa hoa.

Tuy nơi đây toàn những nhân vật cầm trịch một phương, nhưng khi Hạ Sùng Lẫm xuất hiện, tầm mắt mọi người vẫn không hẹn mà cùng dừng lại.

Anh dường như bẩm sinh có năng lực khiến mọi thứ xung quanh trở nên nhạt nhòa.

Như mọi lần, chỉ sau chốc lát, bên cạnh Hạ Sùng Lẫm đã vây quanh không ít người.

Anh xuất thân hiển hách, năng lực xuất chúng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn có gương mặt anh tuấn gần như hoàn mỹ.

Ngoài những người đến bắt chuyện vì làm ăn hay xã giao, còn không ít ánh nhìn nóng rực xen lẫn ái mộ từ khắp nơi đổ về.

Có điều, tất cả đều hiểu rõ, Hạ Sùng Lẫm xưa nay không hề động lòng vì những thứ đó.

Tần gia đại tiểu thư yêu anh đến mức oanh liệt ai cũng biết, mà anh vẫn lạnh nhạt không động nửa phần tâm ý.

Huống hồ, một người ở tầng lớp của anh, lại chẳng hề có lấy chút tin đồn tình ái.

Khiến không ít người vừa nghi hoặc vừa tiếc nuối.

Cũng vì vậy mà –

Khi anh đang bận xã giao, ở một góc đại sảnh, quanh Sầm Tễ cũng tụ tập không ít người.

Cả nam lẫn nữ đều có, đa phần tìm cậu hỏi han khách sáo.

Hạ tổng thích mẫu người thế nào?

Hạ tổng rốt cuộc có tình nhân chưa?

Hạ tổng có phải tính tình lãnh đạm? Nghe nói anh ấy là vô tính luyến?

Thậm chí có người, ánh mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

Nhìn cậu dáng người cao thon, làn da trắng mịn, gương mặt thanh tú xinh đẹp, so với những minh tinh nổi tiếng được mời đêm nay cũng chẳng kém cạnh chút nào.

Một số người bắt đầu nhỏ giọng suy đoán.

Có người to gan hỏi thẳng: “Hạ tổng… có phải thích đàn ông?”

Sầm Tễ thoáng khựng lại: “Sao có thể.”

“Vậy cậu với anh ấy… là quan hệ gì?”

Đầu óc cậu nhất thời chưa kịp xoay chuyển, đáp rất tự nhiên: “Tôi là trợ lý của anh ấy mà.”

Có lẽ ánh mắt cậu quá trong trẻo bình tĩnh, khiến người đặt câu hỏi bất giác cảm thấy chính mình nghĩ xấu hổ, liền vội cười lảng sang chuyện khác.

Tất nhiên, cũng có nhiều người e ngại nếu đồn đoán lung tung về Hạ Sùng Lẫm sẽ tự chuốc phiền toái, nên nhanh chóng rời đi.

Sầm Tễ không nghĩ nhiều, tiếp tục kiên nhẫn giải thích.

Cậu cũng không biết Hạ tổng thích mẫu người con gái nào, nhưng có một điều chắc chắn Hạ tổng bận công việc đến nỗi không có thời gian mà nuôi tình nhân.

Còn về việc có phải vô tính luyến hay không, cậu cũng không dám nói bừa.

Sau một hồi, đám người khách sáo tản bớt.

Sầm Tễ thở phào, cầm ly champagne đưa lên môi.

Nghĩ tới lát nữa còn phải lái xe, mà tửu lượng mình lại kém không tả nổi, cậu đành đặt ly xuống, đổi qua một cốc đồ uống lạnh.

Đúng lúc này, một bóng người bước đến, tay cầm ly vang đỏ, dưới ánh đèn cười khẽ, phong thái nho nhã mê hoặc: “Tôi nói rồi mà, Hạ tổng vốn khiến người ta chú ý, bên cạnh anh ấy, trợ lý như cậu cũng được hoan nghênh chẳng kém.”

Sầm Tễ ngoảnh nhìn, nhận ra là Thiệu tổng, tổng giám đốc Tân Duệ liền hơi gật đầu: “Thiệu tổng nói đùa rồi.”

Thiệu Thành Ngật vẫn mỉm cười, ánh mắt không giấu giếm dừng trên mặt cậu, rồi cố ý lướt qua bên môi.

Cánh môi đỏ nhạt vừa chạm qua lớp đá lạnh, thoáng bóng nước óng ánh dưới ánh đèn rực rỡ, khiến tim gã ta ngứa ran khó chịu.

“Làm trợ lý cho Hạ Sùng Lẫm chắc không dễ dàng nhỉ?”

Sầm Tễ hơi nghi hoặc ngước lên.

Thiệu Thành Ngật cười, giọng nhẹ tênh: “Xem cậu kìa, không chỉ phải luôn túc trực bên cạnh, còn phải giúp anh ta xử lý đủ thứ chuyện lặt vặt, trông mệt quá.”

Sầm Tễ bình thản đáp: “Đó là công việc của tôi.”

“Cậu có muốn cân nhắc về làm ở công ty chúng tôi không?”

Thiệu Thành Ngật khẽ lắc ly rượu, mắt hơi híp lại.

“Tân Duệ tuy không thể so với Hạ thị, nhưng nếu cậu đồng ý, tôi sẽ đưa ra điều kiện khiến cậu hài lòng. Cũng sẽ không để cậu vất vả thế này.”

Sầm Tễ thoáng bất ngờ, đôi mắt thanh nhuận khẽ dõi nhìn, dường như muốn phân biệt xem anh đang đùa hay có hàm ý gì khác.

Chính ánh mắt dò xét ấy lại khiến một luồng nhiệt lặng lẽ dâng lên đáy lòng Thiệu Thành Ngật.

Gã vốn đã nổi danh háo sắc, ngay lần đầu nhìn thấy trợ lý bên cạnh Hạ Sùng Lẫm, trong đầu đã nảy ý nghĩ muốn kéo áo vest kia xuống, gỡ từng chiếc cúc sơ mi trắng, xem thử bên trong là dáng vẻ thế nào.

Một vòng eo thon gọn như vậy, vừa nhìn đã thấy rất vừa tay.

Hơn nữa, gã không tài nào kìm được dục vọng với kiểu mỹ nhân ôn nhuận khoác trên mình bộ âu phục chỉnh tề thế này.

Chỉ nghĩ tới việc phá vỡ lớp bình tĩnh trên gương mặt kia, nhìn cậu từng chút từng chút không kìm nổi, đuôi mắt nhiễm đỏ, gã đã thấy tim nóng rẫy.

“Cảm ơn Thiệu tổng đã có lòng, tôi tạm thời chưa có ý định đổi công việc.”

Sầm Tễ bị ánh mắt gã nhìn chằm chằm đến hơi khó chịu, khéo léo từ chối, trong lòng thầm buồn bực, hôm nay làm sao hết người này đến người khác khuyên cậu đổi chỗ ăn cơm.

Chị gái lo cậu vất vả thì còn dễ hiểu, nhưng vị Thiệu tổng này rốt cuộc đang nghĩ gì, thật sự không đoán nổi.

Thiệu Thành Ngật nghe vậy cũng không bất ngờ, chỉ khẽ thở dài: “Vậy thì tiếc thật. Nhưng nếu một ngày nào đó cậu muốn đổi khẩu vị, chỗ tôi bất cứ lúc nào cũng rộng cửa chào đón.”

Gã vừa dứt lời, sau lưng lập tức ùa đến một luồng lạnh lẽo.

Hạ Sùng Lẫm không biết từ khi nào đã đi tới gần.

Sầm Tễ trong khoảnh khắc hơi hoảng hốt, cánh tay không cẩn thận cọ vào cạnh bàn dài bên cạnh, khiến mấy chiếc ly trên mặt bàn khẽ va vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo rất nhỏ.

Cậu không hiểu vì sao mình lại sinh ra cảm giác như bị bao vây, không thể trốn tránh.

Ngược lại, Thiệu Thành Ngật chẳng có chút tự giác nào, còn mặt dày cười nói: “Xong rồi, bị bắt quả tang đang đào nhân viên của người ta. Nhưng Hạ tổng yên tâm, tôi vừa giúp anh kiểm chứng rồi, trợ lý của anh rất trung thành, tôi không thể lung lay được.”

Hạ Sùng Lẫm không nói gì, chỉ hơi rũ mắt xuống, ánh nhìn nhàn nhạt lạnh lẽo.

Giữa đôi mày vẫn là vẻ lạnh lùng như tuyết, không để lộ chút cảm xúc nào.

Nhưng môi mỏng khẽ mím thành một đường cong sắc bén, rõ ràng cho thấy lúc này tâm trạng anh rất không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play