Rời khỏi xưởng rượu, lúc này đã rất muộn.

Trên bầu trời đêm treo lơ lửng vài ngôi sao, gió nhẹ lướt qua, làm bóng cây ven đường khẽ đong đưa.

Trong xe, bầu không khí yên lặng đến mức hơi ngột ngạt.

Sầm Tễ lái xe ra đường lớn, chủ động phá vỡ sự im lặng:

“Đêm nay anh muốn về nhà chính sao?”

“Đi Nam Hồ.”

Giọng Hạ Sùng Lẫm lạnh nhạt, không rõ là vì tối nay xã giao quá nhiều hay vì đã uống ít rượu, trong giọng nói pha chút khàn khàn thấp trầm.

Sầm Tễ đổi hướng lái xe.

Hạ tổng ở Nam Hồ có một căn biệt thự độc lập, nhưng thường ngày hầu như không qua đó.

Hạ gia rất coi trọng sự quần tụ của cả nhà, Hạ Sùng Lẫm làm gia chủ hiện tại, thường thì hoặc về nhà chính, hoặc ở công ty, nơi có một phòng nghỉ riêng chuẩn bị cho anh.

Thực tế, phần lớn thời gian anh đều ở lại công ty.

Sầm Tễ lái xe vững vàng tới khu biệt thự Nam Hồ.

Đây là một khu biệt thự yên tĩnh xây dọc theo hồ, cảnh trí thanh u, là nơi ở của không ít phú hào kín tiếng.

Biệt thự của Hạ Sùng Lẫm do kiến trúc sư nổi tiếng quốc tế An Đức Ốc tự tay thiết kế theo sở thích riêng của anh.

Tổng thể vuông vức rõ nét, bề ngoài giản lược sạch sẽ, không thừa thãi bất kỳ trang trí nào.

Chỉ có những khung cửa sổ lớn nhìn thẳng ra mặt hồ tĩnh lặng mênh mông, toát ra một vẻ lạnh lẽo và kín đáo như chính chủ nhân nơi này, khiến người ta càng muốn tìm hiểu sâu hơn.

Sầm Tễ bật đèn biệt thự.

Vì Hạ tổng rất ít tới đây, căn nhà rộng lớn càng hiện ra vẻ vắng lặng, lạnh lẽo.

Cũng may định kỳ có người đến quét dọn bảo trì, nên ngoài việc thiếu hơi người, những thứ khác vẫn ngăn nắp như một căn nhà đang ở bình thường.

Hạ Sùng Lẫm vừa vào cửa đã ngả người lên sô pha.

Tối nay anh uống hơi nhiều, khi ở yến hội còn không thấy gì, giờ men say mới chậm rãi dâng lên, khiến thần sắc có chút mệt mỏi.

Sầm Tễ thấy anh đưa tay nới lỏng cà vạt.

Ngón tay xương khớp rõ ràng, làn da trắng lạnh, dưới ánh đèn phủ một tầng sáng dịu, trông như tác phẩm điêu khắc bằng ngọc.

Mà động tác thong thả lười biếng ấy, phảng phất như từng khung phim quay chậm, vô thức kéo ánh mắt người ta dõi theo.

Trong khoảnh khắc, tựa hồ lớp băng quanh anh tan đi.

Gương mặt lạnh lùng như tuyết bỗng trở nên mềm mại, khó phân tỏ rõ.

Theo lý mà nói, đưa cấp trên về đến nhà, công việc của Sầm Tễ hôm nay cũng coi như kết thúc.

Huống hồ buổi tối cùng đi dự tiệc, tăng ca đến giờ này đã là rất muộn.

Nhưng nhìn bóng lưng nhiễm hơi say của Hạ Sùng Lẫm, ngồi giữa khung cửa sổ lớn càng lộ vẻ cô quạnh khó nói, Sầm Tễ ma xui quỷ khiến mở miệng: “Có cần tôi pha ít trà giải rượu cho anh không?”

Nói ra rồi mới hơi hối hận.

Cậu tự dưng đi tìm việc làm gì, làm công thì tan ca một giây cũng chẳng muốn ở lại thêm.

Hơn nữa chỗ này chắc chắn trong tủ lạnh không có sẵn đồ để nấu trà giải rượu.

Sầm Tễ âm thầm mong Hạ tổng sẽ như mọi khi lắc đầu từ chối, để cậu nhanh chóng tan ca về nhà. Dù sao ở chốn công sở, ai mà chẳng nói vài câu khách sáo cho phải phép.

Sẽ chẳng có ai thực sự nhận lời.

Nhưng Hạ Sùng Lẫm lại khẽ ừ một tiếng, giọng nói hơi khàn, mang theo chút từ tính mê người.

“Vất vả cho cậu.”

Sầm Tễ: “…”

Đều do chính mình lắm miệng.

Cậu đành phải đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong quả nhiên trống trơn.

Nhìn thấy trước cổng khu biệt thự có cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn, cậu vội chạy sang, may mà cửa tiệm chưa đóng, hàng hóa cũng đầy đủ.

Sầm Tễ mua ít chanh, táo, thêm một hũ mật ong nhỏ.

Nghĩ đến trưa nay Hạ tổng gần như không ăn gì, buổi tối lại bận tiếp khách xã giao, chắc cũng chưa được lót dạ, cậu bèn tiện tay mua thêm ít rau và đậu phụ.

Trở về biệt thự, cậu rửa táo sạch sẽ, cắt miếng cho vào nồi đun sôi, rồi thả thêm chút mật ong cùng lát chanh, pha thành trà giải rượu mang ra.

Trong lúc Hạ Sùng Lẫm uống trà, Sầm Tễ lại dùng cải thìa và đậu phụ chuẩn bị nấu canh.

Đậu phụ cắt miếng, tỏi băm phi thơm, rồi cho đậu phụ, cà chua, rau xanh đã chuẩn bị sẵn vào nấu cùng.

Không lâu sau, phòng bếp tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Những việc này đều do Sầm Cảnh Diệu dạy cậu.

Sầm Cảnh Diệu rất chiều vợ, nên luôn dạy con trai trong nhà nhất định phải biết làm việc nhà, biết nấu ăn, nếu không sau này khó tìm được bạn gái.

Thật ra, lúc Sầm Tễ làm những việc này cũng chẳng nghĩ nhiều.

Chỉ coi như trà đã pha xong, tiện tay nấu thêm chén canh giúp Hạ tổng ấm bụng, coi như xong một ngày dài tăng ca.

Biết đâu đến lúc đó, Hạ tổng cao hứng cảm thấy cậu chu đáo, lại tăng lương cho cậu cũng nên.

Cậu thầm mong vậy.

Nhưng không ngờ Hạ Sùng Lẫm lại im lặng nhìn về phía phòng bếp, ánh mắt sâu thẳm, bỗng lên tiếng: “Loại người như Thiệu Thành Ngật, cậu nên ít qua lại thì hơn.”

Sầm Tễ hơi sững người.

Quay lại nhìn.

Phòng bếp thiết kế mở, nên vừa xoay người, ánh mắt cậu liền chạm thẳng vào Hạ Sùng Lẫm đang ngồi giữa phòng khách.

Trong yến hội, lúc Thiệu tổng của Tân Duệ mở miệng mời cậu sang làm việc, Hạ Sùng Lẫm vừa hay xuất hiện.

Sầm Tễ vốn tưởng đó chỉ là một chuyện nhỏ xen ngang, đã qua rồi thì thôi, không đáng để nhắc lại.

Không ngờ Hạ tổng sẽ bất chợt nhắc đến lần nữa.

Là vì cảm thấy bị khiêu khích thể diện sao?

Dù sao ngay trước mặt người khác mà có kẻ công khai đào nhân viên của mình, dù chỉ nói đùa, cũng không được coi là lễ phép.

Hơn nữa còn dễ khiến người ngoài sinh nghi, cho rằng cậu có ý hai lòng, đang ngầm tìm đường lui khác.

Nhưng giây kế tiếp, Hạ tổng lại nói ra một câu nằm ngoài dự đoán của cậu.

“Anh ta chơi bời quen rồi, đặc biệt là với nam nhân.”

Sầm Tễ thoáng sửng sốt.

Mất vài giây mới tiêu hóa hết ý trong lời nhắc nhở đó.

“À… Tôi chỉ là khách sáo trò chuyện vài câu với anh ta thôi, không có ý gì khác.”

Cậu nghĩ một chút, cảm thấy Hạ tổng hẳn là sợ nhân viên của mình bị người ta mê hoặc lừa gạt, nên mới nhắc nhở như vậy.

Vì để tỏ rõ lập trường, Sầm Tễ lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu:

“Tôi không thích nam giới, mong Hạ tổng yên tâm.”

Đêm đó về đến nhà, quả nhiên đã rất muộn.

Sầm Tễ thu dọn sơ qua rồi nhanh chóng lên giường ngủ.

Nhưng đến nửa đêm, người xưa nay ngủ rất ngon như cậu bỗng dưng mở bừng mắt.

Vì sao khi ở biệt thự Nam Hồ, sau khi cậu bày tỏ rõ lập trường với Hạ tổng, anh lại dùng ánh mắt sâu thẳm lạnh đến thấu xương như thế, nhìn cậu thật lâu không nói gì?

Chẳng lẽ cậu đã lỡ lời chỗ nào sao?

Hay là những lời Thiệu Thành Ngật nói, rốt cuộc vẫn gieo một hạt nghi ngờ trong lòng anh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play