Hạ Minh Liệt nhất thời trông như một con thú nhỏ bị giẫm trúng đuôi, biểu cảm trên mặt biến đổi có thể nói vô cùng đặc sắc.

Nhưng rất nhanh, anh lại ngửa người dựa lên sô pha, bộ dạng lười biếng bày ra tư thế bất cần.

“Còn có gì để nói nữa? Dù sao bồi thường tôi cũng sẽ bồi, đã thành ra thế này, các người còn muốn thế nào?”

“Nhưng cậu vẫn còn thiếu cậu ấy một lời xin lỗi.”

Nhìn thấy anh ta không biết xấu hổ như vậy, Sầm Tễ cũng chỉ biết thầm nghĩ: Khó trách chỉ có Hạ tổng mới trị được vị đại thiếu gia này, cái tính tình này thật sự không dễ chiều chút nào.

Hạ Minh Liệt lập tức nổi giận: “Vậy anh ta cũng đánh tôi, mắng tôi! Tại sao anh không bắt anh ta phải xin lỗi tôi?!”

Sầm Tễ bất đắc dĩ đưa tay day trán: “Nhưng chẳng phải là do cậu khơi mào trước sao?”

Trong không khí nhất thời căng lên mùi thuốc súng.

Hạ Minh Liệt bật dậy, hung dữ trừng mắt nhìn Sầm Tễ, ánh mắt kia như thể muốn khoét thủng mặt cậu.

Anh bực nhất chính là nếu không phải sau lưng cậu có anh trai mình chống lưng, ai dám nói chuyện với anh ta như thế? Đổi lại người khác, anh đã sớm dạy cho một trận rồi.

Trịnh Thành đứng bên cạnh nhìn mà toát mồ hôi lạnh.

Sợ sự việc lại thành to chuyện, không thể dàn xếp êm xuôi, anh vội vàng vòng qua, ghé sát tai Hạ Minh Liệt thấp giọng khuyên: “Thiếu gia, cậu nhịn một chút đi, dù sao cũng chỉ là một câu nói thôi, đối với chúng ta không có gì tổn thất. Nhưng nếu để Hạ tổng biết chuyện này tôi sợ sau này cậu sẽ không dễ sống yên đâu, phu nhân cũng sẽ lo lắng đau lòng.”

Hạ Minh Liệt khoanh tay, nổi giận đùng đùng không nói tiếng nào.

Nhưng lời khuyên ấy không phải hoàn toàn vô dụng.

Nó nhắc nhở anh nhớ lại, lần trước, anh trai đã nói rất rõ ràng, nếu còn tái phạm gây chuyện, nhất định sẽ nghiêm trị không nương tay.

Thiếu gia trẻ tuổi nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết muỗi.

Nhưng cuối cùng, sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh miễn cưỡng từ kẽ răng nghiến ra ba chữ xin lỗi, giọng lạnh băng, nghe không có chút thành ý nào.

Hạ tam thiếu gia hiếm hoi chịu cúi đầu, tuy lời nói không mấy thành thật, nhưng ít nhất cũng coi như cho mọi chuyện một bậc thang để bước xuống.

Lục Dã mặt không đổi sắc ừ một tiếng, xem như miễn cưỡng chấp nhận.

Một màn náo kịch cuối cùng cũng kết thúc.

Hạ Minh Liệt mặt đen như đáy nồi, sải bước ra khỏi văn phòng giáo vụ, biểu cảm trên mặt như thể muốn ăn thịt người.

Trịnh Thành vội vàng kéo Sầm Tễ ra một góc, gượng cười nhờ vả cậu ngàn vạn lần đừng đem chuyện này nói cho Hạ tổng.

Nhận được cam đoan chắc chắn, anh mới nhẹ nhõm, cảm kích ra mặt, rồi lập tức đi tìm thầy Trần để bàn bạc chuyện bồi thường tiếp theo.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, Sầm Tễ không nhịn được thở dài.

Rõ ràng cậu chỉ là một trợ lý bình thường, làm tròn chức trách công việc của mình, vậy mà ở trong mắt nhóm Hạ Minh Liệt và Trịnh Thành, cậu cứ như một kẻ chuyên đi méc tội, thổi gió gièm pha trước mặt Hạ tổng, hễ xuất hiện là mọi người cảnh giác như gặp kẻ địch.

Sầm Tễ bất đắc dĩ bật cười, rồi xoay người rời khỏi văn phòng giáo vụ.

Đi tới khúc ngoặt hành lang, cậu liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lục Dã đứng tựa lưng lên tường, hai tay bỏ túi quần.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ rọi xuống, nửa người anh chìm trong bóng tối, nửa người nhuộm trong sắc vàng rực rỡ.

Hình ảnh ấy tựa như một bức tranh thu hút ánh nhìn.

“Sao không về đi?”

Sầm Tễ bước tới, nhẹ giọng hỏi.

Lục Dã nâng mắt nhìn cậu, đôi mắt đen trắng rõ rệt, giọng nói vẫn lạnh nhạt quen thuộc: “Đợi anh.”

“Đợi tôi?”

Sầm Tễ hơi sững lại.

Một lúc sau mới hiểu, liền nở nụ cười dịu dàng: “Cậu là nói chuyện trường học gọi tôi tới sao?”

Dưới ánh sáng vàng nhạt, gương mặt lạnh lùng sắc nét của thiếu niên thoáng hiện lên một chút biểu cảm vi diệu, đó là vẻ lúng túng khi bị người ta nói trúng tâm tư.

Anh cụp mắt, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên: “Tôi không biết phải điền liên hệ của ai khác… Xin lỗi, lại làm phiền anh.”

Hơn nữa, Lục Dã cũng không ngờ Sầm Tễ thật sự sẽ đến.

“Không sao.”

Sầm Tễ vốn không phải người hay chấp nhặt mấy chuyện như vậy.

Tuy hơi bất ngờ, và chuyến đi này cũng không nằm trong lịch trình công việc hôm nay, nhưng người trước mặt là em ruột Hạ tổng, coi như giúp anh xử lý rắc rối cũng là một phần trong công việc của mình.

Hai người cùng đi xuống cầu thang.

Chuyện Lục Dã làm thêm ở tiệm trà sữa rồi xảy ra xung đột với đám con nhà giàu cách vách đã sớm lan truyền khắp Thanh Đại.

Ngay từ lúc anh bước vào phòng giáo vụ, đã có không ít người lo lắng chờ ngoài hành lang.

Giờ thấy anh bình an vô sự đi ra, dường như mọi việc đã giải quyết ổn thỏa, bọn họ đều khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, khí chất xuất chúng bên cạnh anh, không ít ánh mắt tò mò bắt đầu dõi theo, thấp giọng bàn tán đoán xem cậu là ai.

Lục Dã từ trước đến nay luôn độc lai độc vãng.

Nhập học gần một tháng, chưa từng thấy anh đi cùng ai.

Anh đối xử với tất cả mọi người đều lạnh nhạt như nhau, như trên mặt phủ một tầng sương mỏng.

Nhưng lúc này đây, bọn họ lại nhìn thấy trên người anh thoáng lộ ra vẻ dè dặt khó nhận ra.

Chắc chỉ là ảo giác thôi?

“Muốn ghé qua phòng y tế kiểm tra một chút không?”

Sầm Tễ cũng để ý thấy ánh mắt xung quanh, nhưng cậu quy kết tất cả là do ánh hào quang vai chính trên người Lục Dã.

Lục Dã lắc đầu: “Không cần, thuốc lần trước anh mua cho tôi vẫn còn.”

Sầm Tễ khẽ nghiêng mặt, có chút bất ngờ.

Nhưng rất nhanh, cậu hơi cong đuôi mắt, lại nở nụ cười dịu dàng: “Vậy nhớ về bôi thuốc cẩn thận.”

Đây chính là gương mặt sẽ khiến vô số thiếu nữ mê đắm sau này, không thể để lại sẹo được.

Lục Dã nhìn cậu cười dưới ánh mặt trời vụn vỡ, trong giọng nói lãnh đạm khẽ tràn ra một chữ nhẹ như gió: “Ừ.”

Lúc này đang đầu thu, trong không khí vẫn còn vương chút hơi thở cuối hạ.

Nhưng bầu trời lam biếc đến chói mắt, từng đóa mây trắng tựa kẹo bông mềm mại lơ lửng trôi.

Hai người sóng vai đi dưới tán ngô đồng rợp bóng.

Một người thanh lệ nho nhã, một người trên mặt còn vết thương nhưng khuôn mặt vẫn anh tuấn khó che giấu.

Cảnh tượng ấy quả thật là một bữa tiệc thị giác đối với người qua đường.

Hạ Minh Liệt còn chưa ra khỏi cổng Thanh Đại, từ xa đã trông thấy hai bóng dáng quen thuộc ấy.

Một người anh ghét cay ghét đắng.

Người còn lại — lại càng khiến anh chán ghét hơn!

“ Anh Liệt, sao trợ lý Sầm lại đi chung với tên tiểu bạch kiểm trà sữa kia?”

Tống Tử Sở từ lần trước ở quán bar đã gặp Sầm Tễ một lần, ấn tượng vẫn còn rất sâu.

Cậu chưa từng thấy ai có thể mặc âu phục và sơ mi trắng đẹp đến vậy… thậm chí còn có một khí chất đặc biệt khó nói thành lời.

“Đúng đó, Trịnh Thành thúc chẳng phải bảo chuyện đã giải quyết rồi sao, sao trợ lý Sầm vẫn còn ở đây?”

Hứa Chiêu Châm khẽ bĩu môi.

Tô Văn Dục cau mày trừng cậu một cái: “Còn không phải vì cậu à? Nếu không phải cậu cứ khăng khăng đòi đến tận nơi xem nữ thần của cậu thích ai, rồi cố tình tìm chuyện gây rối, sao có thể lôi ra cả đống rắc rối này?”

Trong đám người này, ngoại trừ Tô Văn Dục biết chút ít về chuyện trong Hạ gia, hiểu Lục Dã có quan hệ với anh Liệt bọn họ, những kẻ khác đều không rõ ràng.

Hạ Minh Liệt vốn đã không thích cái kẻ nửa đường xen ngang vào gia đình này.

Chính vì anh ta, không khí trong nhà gần đây luôn quái dị khó tả.

Dù đầu óc thô kệch như Hạ Minh Liệt, anh cũng nhận ra anh hai mình lo sợ bất an.

Huống hồ, rõ ràng trong nhà đã cho Lục Dã điều kiện tốt nhất, để cậu thoát khỏi cuộc sống nghèo khó trước kia, thế mà cậu ta vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo, lãnh đạm, như tất cả những gì gia đình họ làm đều là chuyện đương nhiên.

Đã vậy, còn cố ý dọn ra ngoài ký túc xá, bây giờ lại mất mặt xấu hổ đi làm thêm ở tiệm trà sữa.

Như thể bọn họ đang mắc nợ cậu ta vậy!

Đương nhiên, những điều này Tô Văn Dục không biết.

Cậu vẫn tưởng anh Liệt ra tay dạy dỗ Lục Dã chỉ là để thay anh em hả giận, vì tên kia đã cướp sạch sự chú ý người trong lòng của cậu.

Còn câu nói kia — “A, bỏ tiền ra là có thể học đại học à?” — đã đánh trúng lòng tự trọng của bọn họ đau điếng.

Hứa Chiêu Châm khẽ ấm ức: “Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc tôi và người Nghiên Nghiên thích khác nhau ở chỗ nào.”

“Còn nữa —” cậu nhỏ giọng lầm bầm, “Đừng tưởng lần trước ở quán bar các người đổ hết tội lên đầu tôi mà tôi không biết.”

Tô Văn Dục bị nghẹn lời.

Hai người lập tức bắt đầu cãi nhau chí chóe.

Tống Tử Sở đứng bên nhìn trái nhìn phải, thầm phán đoán tình hình.

Dựa theo tính khí gần đây của anh Liệt, bình thường đến lúc này anh đã mất kiên nhẫn, đá một phát cho cả thế giới yên tĩnh.

Nhưng hôm nay, Hạ Minh Liệt chỉ lặng im, ánh mắt như dán chặt vào phương hướng Sầm Tễ và Lục Dã rời đi.

Tống Tử Sở giờ đã biết, vị tam thiếu gia này chán ghét nhất chính là trợ lý bên cạnh anh cả.

Mỗi lần nhìn thấy anh, ánh mắt cậu như muốn lột da người ta.

Hạ Minh Liệt lúc này đúng là đang nghĩ như vậy.

Chỉ có điều, cậu không muốn lột da, mà là — lột xuống gương mặt luôn tươi cười dịu dàng kia.

Trợ lý Sầm lúc nào cũng như thế, đối ai cũng cười ấm áp, ôn hòa.

Giống như bây giờ, dưới tán cây lốm đốm nắng, anh hơi nghiêng mặt, nở nụ cười với kẻ mà cậu ghét cay ghét đắng.

Nụ cười ấy chói mắt như ánh mặt trời.

Khoảnh khắc đó, Hạ Minh Liệt bỗng nảy sinh một ý nghĩ âm u.

Cậu không nhịn được nghĩ, trợ lý Sầm, ngoài gương mặt ấy, còn có biểu cảm nào khác không?

Nếu xé bỏ lớp mặt nạ ấy, trợ lý Sầm sẽ trông thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play