Trên đường đến Đại học Thanh Đại, Sầm Tễ vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc Lục Dã đã gặp phải chuyện phiền toái gì, đến mức phòng giáo vụ phải gọi liên hệ khẩn cấp.
Nhưng đợi khi bước vào phòng giáo vụ, nhìn rõ người đang đứng bên cạnh Lục Dã —
Đôi mắt hạnh của Sầm Tễ hơi mở to lên, trên gương mặt vốn luôn bình tĩnh, ổn trọng, hiếm khi hiện ra biểu cảm kinh ngạc.
Mà biểu cảm tương tự cũng xuất hiện trên khuôn mặt kiêu ngạo kia, thậm chí cảm xúc càng mãnh liệt hơn.
“Sao lại là anh?!”
Hai người đồng thanh thốt ra.
Thầy Trần bên giáo vụ thoáng sững người: “Các cậu… quen nhau? Quen nhau thì tốt, quen nhau thì dễ giải quyết…”
Không tốt chút nào.
Đây chính là lời cảm thán từ tận đáy lòng của Trịnh Thành.
Trịnh Thành là người của Hạ phu nhân phái tới.
Ban nãy Hạ phu nhân nhận được điện thoại: con trai bà chạy sang trường bên cạnh đánh người.
Hạ tam thiếu gia này, mới hai tháng trước vừa bị Hạ tổng dạy dỗ một trận ra trò, nghỉ hè mất tích mấy ngày, lúc trở về thì thề thốt cam đoan sẽ an phận, không gây chuyện nữa. Vậy mà chưa nhập học được bao lâu đã lại làm ra phiền toái.
Hạ phu nhân sợ Hạ Sùng Lẫm biết chuyện này, con trai bảo bối lại bị phạt đến khóc không ra nước mắt, nên mới bảo người tin cậy tới xử lý, cố gắng giải quyết riêng, đừng để ầm ĩ ra ngoài.
Ai ngờ Trịnh Thành vừa tới, vừa nhìn rõ người bị đánh xém nữa hôn mê —
Người đó không phải ai khác mà chính là vị thật thiếu gia mới vừa tìm về không lâu.
Đúng là nước lũ tràn Long Vương Miếu, người nhà đánh người nhà.
Càng khiến anh muốn ngất hơn chính là ngay lúc này, trợ lý Sầm cũng có mặt.
Trợ lý Sầm là người của Hạ tổng.
Bọn họ ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn không tránh được tin tức truyền đến tai Hạ tổng.
Sầm Tễ kiên nhẫn nghe tình hình câu chuyện.
Hóa ra Lục Dã trong lúc đi làm thêm ở quán trà sữa trong trường thì bị nhóm của Hạ Minh Liệt bắt gặp. Không biết hai bên đã nói ra lời khó nghe gì, cãi vã một hồi, cuối cùng động tay.
Động tĩnh khá lớn, náo loạn đến mức bảo vệ và giáo vụ đều bị kinh động.
Chờ giáo vụ làm rõ mọi chuyện, mới phát hiện bên gây sự không phải ai khác mà là thiếu gia của Đại học Ryan ở đối diện, ngôi trường dành riêng cho con nhà giàu quyền thế, nghe nói bối cảnh gia đình cũng không dễ đụng vào.
Hơn nữa, bọn họ còn chẳng rõ quan hệ giữa hai người này, càng không hiểu tại sao cậu thiếu gia kia lại ngang nhiên đến tận trường người ta để gây chuyện. Vì thế bên giáo vụ đành gọi cả nhân viên Ryan tới phối hợp giải quyết.
Kết quả, bên Ryan vừa nhìn —
Đây chẳng phải tam thiếu gia đã từng quyên cho trường một khoản tiền xây ký túc xá sao?!
Thế là họ lập tức muốn thiên vị, tìm cách bao che.
Thanh Đại bên này không vui.
Dù sao bọn họ cũng là trường đại học danh tiếng top đầu cả nước, sinh viên của mình bị khi dễ ngay trong sân trường.
Mà xem qua camera giám sát, rõ ràng là bên đối phương trước buông lời xấc xược, khơi mào mâu thuẫn.
Vô luận thế nào, Thanh Đại cũng không thể qua loa bỏ qua chuyện này.
Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của phòng giáo vụ, Đại học Ryan buộc phải thừa nhận quản lý sinh viên không nghiêm, đồng ý bồi thường mọi thiệt hại.
Nhưng đến phiên Hạ Minh Liệt mở miệng xin lỗi, vị thiếu gia kiêu ngạo lại cứng cổ, sống chết không chịu cúi đầu.
Cố tình Lục Dã nhìn bề ngoài thì im lặng không nói, nhưng đến lúc thế này lại đặc biệt cứng rắn, đối phương không chịu xin lỗi thì nhất quyết không bỏ qua.
Hai bên cứ giằng co căng thẳng, vốn dĩ sự việc đã có thể giải quyết xong lại một lần nữa rơi vào bế tắc.
Không còn cách nào, hai giáo vụ đành phải gọi người giám hộ của bọn họ tới, để tự giải quyết riêng.
Lục Dã không có người giám hộ, chỉ có thể gọi cho số liên hệ khẩn cấp.
Sầm Tễ cảm thấy đầu hơi đau.
Trong trí nhớ, trong cốt truyện gốc, Hạ Minh Liệt và Lục Dã đúng là không hợp nhau.
Lục Dã trở về đã khiến vị trí anh hai vốn được Hạ Minh Liệt yêu thích nhất bị uy hiếp, suốt một thời gian dài anh ta cứ buồn bực khó chịu.
Hơn nữa, xung quanh còn không ít người lấy Lục Dã ra so sánh, nói Lục Dã không chỉ đẹp trai hơn mà còn ưu tú hơn hẳn.
Vậy nên Hạ Minh Liệt nhìn đâu cũng không vừa mắt Lục Dã, vẫn luôn không chịu thừa nhận hắn là anh hai ruột của mình.
Nhưng Sầm Tễ không nhớ trong truyện hai người đã sớm xảy ra xung đột như thế này.
Liếc nhìn vết bầm tím trên người cả hai, xem ra lúc ra tay đều chẳng nương nhẹ.
“Thầy, cô, phiền hai người cho chúng tôi được nói chuyện riêng một chút.”
Ở đây, bất kể là Hạ Minh Liệt hay Lục Dã, đều là những nhân vật rất khó đối phó.
Giáo vụ trường Ryan ước gì được đẩy quả bóng trách nhiệm này ra nhanh một chút, không nói hai lời lập tức rời đi.
Thầy Trần của Thanh Đại cũng theo sau, chỉ là ánh mắt vẫn đầy lo lắng.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Sầm Tễ mới xoay người lại, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa khó bắt bẻ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Minh Liệt và Lục Dã.
“Giờ không có người ngoài, hai người có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?”
Lục Dã im lặng, không lên tiếng.
Hạ Minh Liệt thì tự nhiên ngồi phịch xuống sô pha trong phòng giáo vụ, bộ dáng ngang ngược tuỳ tiện, cứ như thể đây là địa bàn của mình.
Anh ta dùng đôi mắt luôn mang vẻ khinh thường mà nheo lại nhìn Sầm Tễ, chỉ tiếc trên mặt còn đang bầm tím, nhìn qua lại có phần buồn cười. “Thế nào, anh muốn làm thẩm phán công lý chắc?”
“Minh Liệt thiếu gia nói đùa rồi, tôi không có ý đó,” Sầm Tễ vẫn bình tĩnh, giọng đều đều, “Chỉ là muốn nhắc anh, giờ anh đã là người trưởng thành, phải học cách có trách nhiệm với hành vi của mình.”
Phải nói rằng, đối mặt với Sầm trợ lý, cái miệng hay châm chọc của Hạ Minh Liệt lần nào cũng rơi xuống thế yếu.
Cái người luôn đi theo bên cạnh anh trai này, tựa như lúc nào cũng có một trăm cách để làm anh ta tức đến phát điên.
Rõ ràng nụ cười kia ôn hoà, giọng nói cũng không nặng nề, vậy mà lời nói ra lại chuẩn xác đâm trúng chỗ khiến anh ta khó chịu nhất.
Hạ Minh Liệt vốn còn hân hoan vì cuối cùng cũng trưởng thành, được thoát khỏi đủ loại quản chế ràng buộc, tự do làm theo ý mình.
Kết quả bây giờ, cái tự do ấy lại bị chính Sầm trợ lý biến thành vũ khí để mỉa mai anh.