“Ha ha ha ha ha ha ha ha…” Tiếng cười trong trẻo của cô bé vang lên không ngừng từ dưới lầu.
Rõ ràng là cô bé không nhìn thấy mình, cũng không biết sự tồn tại của mình, thế nhưng thiếu niên đang ẩn mình trong bóng tối vẫn không thể kiềm chế được sự căng thẳng, đến mức không có dũng khí xuất hiện trước mặt cô bé, chỉ có thể trốn sau cánh cửa, lặng lẽ nhìn cô bé qua khe cửa, thấy cô cười đến mức ngã lăn ra ghế sofa.
“Tiểu Nghiêm, sao không xuống dưới? Miểu Miểu tới rồi kìa, con không muốn xem tivi với con bé sao?” Bà ngoại Phong nhân lúc Lục Miểu Miểu không chú ý liền nhẹ nhàng bước vào phòng Phong Nghiêm, cười híp mắt dụ dỗ.
Quả nhiên, Phong Nghiêm lập tức quay mặt đi, chớp mắt liên tục, hai ngón tay không ngừng xoắn vào nhau, vừa lúng túng vừa hồi hộp, lại có chút mong chờ.
Bà ngoại Phong không muốn ép buộc cháu mình, bà càng mong Phong Nghiêm có thể chủ động bước ra khỏi căn phòng này. “Bà xuống lầu đây, nếu Tiểu Nghiêm muốn nói chuyện với Miểu Miểu, còn nhớ điều bà dặn hôm qua không? Phải chào hỏi thân thiện một chút, đừng làm con bé sợ nhé.”
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, tiếp đó là tiếng bước chân bà ngoại đi xuống lầu.
Trong căn phòng ánh đèn vàng nhạt, bầu không khí yên tĩnh. Một vài âm thanh ngắt quãng vang lên, là thiếu niên vừa nãy im thin thít giờ đang khó khăn lắp bắp nói từng chữ không mấy trôi chảy: “Tôi, tôi là Phong… Nghiêm…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT