“Tiểu miêu…”

Giọng nam trầm khàn, mang theo sự lưu luyến không tan, từng chữ như gõ thẳng vào tai, khiến giấc mơ của Lục Miểu Miểu bị quấy rối đến không yên.

Cô bỗng dưng mở choàng mắt, ánh mắt vô thần dừng lại nơi trần nhà phía trên, bên tai chỉ còn tiếng máy móc lạnh lẽo vang lên đều đặn.

Không đúng… Cô đã rời xa người đó rồi. Giờ cô đang ở bệnh viện.

Lục Miểu Miểu chớp đôi mắt khô khốc, lê thân hình yếu ớt ngồi dậy khỏi giường, vùi đầu vào đầu gối, trong phòng bệnh im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của cô cùng tiếng kim giây đồng hồ tí tách trôi qua.

Từng nhịp, từng nhịp như thể thời gian đang rút cạn sinh mệnh của cô.

Bệnh nặng không thuốc chữa, cảm giác cô độc lại càng dày đặc bủa vây trong khoảnh khắc này. Cô khẽ thở dài, kéo chăn nằm xuống, ngẩn ngơ nhìn những vì sao ngoài cửa sổ.

“Sao tự nhiên lại nhớ tới anh ta chứ?” – Lục Miểu Miểu vò vò góc chăn, lẩm bẩm.

Mọi người đều nói, anh ta là một kẻ điên.

Những người trong giới thượng lưu thành phố G, những ai biết chút nội tình đều gọi anh ta như vậy sau lưng, chỉ là vì nể mặt nhà họ Phong, chẳng ai dám công khai biểu lộ sự khinh thường hay ghen tị.

Một kẻ điên, lại sở hữu trí thông minh và thiên phú mà bao người mơ không với tới, sao có thể không khiến người ta ghen ghét?

Họ ghen tị, đố kỵ, khinh bỉ, nhưng lại khát khao trở thành anh ta.

Vậy nên dù phía sau có nói gì, thì ở các yến tiệc lớn, vẫn phải cúi đầu nịnh nọt, cười cười kính rượu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Phong tiên sinh.”

Người kia luôn lạnh lùng thờ ơ, môi mím chặt, đôi mắt sâu hun hút như màn đêm không sao, dửng dưng trước mọi lời tâng bốc của thiên hạ. Anh ta đối xử với người ngoài luôn là như thế.

Thế nhưng trước mặt cô, Phong tiên sinh điềm tĩnh tự chủ, lại như phát cuồng, ôm chặt lấy cô, hít hà mùi hương ấm ấp trên người cô, đôi môi nóng ấm kề bên tai cô thì thầm không dứt:

“Tiểu miêu… Anh thích lắm.”

Cô đến giờ cũng không hiểu mình có chỗ nào giống mèo nhỏ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể trách tên đó bị bệnh! Lục Miểu Miểu tức tối kéo chăn trùm kín, cố bắt mình ngừng nhớ lại những chuyện xưa.

Sáng hôm sau, Hạ Minh Nguyệt xách cháo đến thăm, vừa thấy Lục Miểu Miểu với đôi quầng mắt đen như gấu trúc ngồi thẫn thờ bên giường, nở nụ cười yếu ớt chào, mà làm cô hoảng đến mức giọng run run:

“Sao vậy!? Bệnh nặng hơn à!?”  Cô vừa nói vừa định bấm chuông gọi bác sĩ.

Lục Miểu Miểu đưa tay cản lại, gương mặt tái nhợt lắc đầu: “Không đâu, chỉ là mơ thấy chuyện cũ, ngủ không ngon… Dù sao thì, bệnh có nặng hơn thì chắc tôi cũng chẳng còn ngồi đây nói chuyện được nữa.”

Tối qua không hiểu sao anh ta cứ xuất hiện liên tục trong giấc mơ cô, từng tiếng gọi “tiểu miêu”, “miêu miêu” dính lấy như ma chú, khiến cô bứt rứt khó chịu, không tài nào ngủ yên nổi. Cứ vậy lại nhớ tới đôi mắt trống rỗng và u tối của người đó.

Nghe cô nói vậy, Hạ Minh Nguyệt đỏ hoe mũi: “Đừng nói bậy, lo mà trị bệnh đi. Tớ có tiền, sẽ giúp cậu chữa trị.”

“Cậu khóc gì chứ? Nhìn xem, tớ vẫn ngồi đây cười được mà.” Lục Miểu Miểu vẫn có thể nở nụ cười, xem ra những chuyện rối ren trong nhà họ Lục cũng đã rèn giũa cho cô bản lĩnh không nhỏ.

“Ba cậu với mẹ kế có tới gây chuyện không? Còn cái tên họ Phong kia nữa?” Hạ Minh Nguyệt hỏi đầy lo lắng.

“Không, Lục Quân và Trương Chi Dung chỉ nhận cô con gái tên Lục Miểu Miểu mà thuộc về Phong Nghiêm, chứ không nhận tôi. Tôi sống chết thế nào, họ chẳng mấy bận tâm.” Lục Miểu Miểu nhún vai, tỏ vẻ không màng.

“Về phần Phong Nghiêm… hai năm nay, giữa chúng tôi đã không còn gì nữa rồi.” Giọng điệu của Lục Miểu Miểu bỗng trở nên lạnh lùng, nếu nghe kỹ, có thể nhận ra trong đó còn có chút oán giận.

“Thế thì tốt. Cậu cứ yên tâm mà điều trị, chờ cậu khỏe lại chúng mình đi vòng quanh thế giới! Quan tâm gì mấy đứa khốn đó làm gì!” Hạ Minh Nguyệt siết chặt nắm tay, nghiến răng căm phẫn.

Lục Miểu Miểu cười đáp lại: “Ừ.”

Dù cô có một người ba không xứng làm ba như Lục Quân, hay… từng gặp người đàn ông cố chấp đến đáng sợ đó, cô vẫn cho rằng do mình xui xẻo, nhưng ít ra còn may mắn vì chọn đúng bạn bè.

Chỉ tiếc rằng, nếu không có điều kỳ diệu xảy ra, cô sẽ không thể giữ được lời hứa đó. Nhớ lại lời bác sĩ hôm trước, Lục Miểu Miểu âm thầm thở dài trong lòng.

“Tình trạng không khả quan. Khối u nằm ở vị trí quá đặc biệt, không thể dễ dàng phẫu thuật. Lựa chọn duy nhất là thay tim, nhưng kết quả kiểm tra cho thấy chức năng đào thải của bệnh nhân quá mạn, tỷ lệ thành công của ca ghép tim sẽ giảm đáng kể .”

Không còn cách nào khác , cô chỉ có thể chờ đợi, chờ đến ngày khối u đó quyết định cướp lấy mạng sống của cô.

Cô không nói với Hạ Minh Nguyệt rằng mấy ngày gần đây ngực cô liên tục đau âm ỉ, hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Bác sĩ khuyên nên hóa trị, nhưng với cô, hóa trị chẳng khác gì kéo dài nỗi đau, mà cô thì không muốn.

Hạ Minh Nguyệt ở lại chơi với cô cả ngày, đến chiều mới rời đi.

Cô đang ở phòng bệnh VIP trên tầng cao với tầm nhìn rất đẹp. Ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa ở chân trời hòa với sắc nắng cuối ngày, rực rỡ như thiêu đốt.

“Hoàng hôn đẹp thật… Chỉ tiếc là cũng sắp tàn. Không biết mình còn được nhìn thấy bao nhiêu lần nữa.”

Lục Miểu Miểu ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm đắm trong suy nghĩ, thì cửa phòng bất ngờ bị mở ra lần nữa.

Cô nghĩ là y tá tới kiểm tra, nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai bước vào hay đóng cửa lại. Linh cảm có gì đó không đúng.

Hơn mười năm gắn bó như hình với bóng, dù cô có không muốn thừa nhận, mối liên kết giữa cô và người đó vẫn không thể xóa bỏ. Ngay khoảnh khắc có điều bất thường, cô đã đoán được người đến là ai.

Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng đã từng xuất hiện trong giấc mơ đêm qua, cả người cô chấn động.

Anh ta tìm được cô rồi, cô biết mà, anh ta sẽ không bao giờ buông tha cô.

Người thanh niên cao lớn ngoài cửa đeo khẩu trang trắng, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén, nhưng đôi mắt đó lại tràn đầy vẻ mệt mỏi và quầng thâm đen. Trông anh ta như một kẻ mất ngủ, ngủ không ngon, mang theo một vẻ đẹp quyến rũ.

Anh ta một tay giữ tay nắm cửa, tay kia buông lỏng bên người, anh ta chỉ đứng ở cửa, ánh mắt như dán chặt vào bóng lưng của Lục Miểu Miểu.

Rõ ràng mới đầu thu, thế mà anh ta lại mặc kín như cái xác ướp, chỉ để lộ hai bàn tay và nửa gương mặt. Do quanh năm sống kín đáo, làn da của anh ta trắng hơn cả phụ nữ, mờ mờ còn thấy gên xanh trên  cổ.

———————————

[Phân cảnh cảnh báo nội dung - Lưu ý cho độc giả]:

1. Nam chính bị bệnh (thật sự có bệnh!): chiếm hữu mạnh, không có Miểu Miểu sẽ phát điên, cắn người. Vừa điên cuồng vừa thấp kém, sống không nổi nếu không có cô.

2. Gạch chân highlight: Không vật hóa nữ chính! Nam chính bị rối loạn nhận thức, thật sự nghĩ Miểu Miểu là mèo nhỏ tu thành tinh.

3. Nhấn mạnh lại!!! Ở kiếp trước hai người hiểu lầm nhau, bị dì ghẻ và cha ruột phá hoại, Miểu Miểu không ghét Phong Khiêm, chỉ là cô sợ anh ta, sau khi trọng sinh sẽ dần hiểu lại “tên điên nhỏ” này.

4. Sách ngọt nhiều vô kể, không hợp thì bỏ, không thích thì hẹn ở truyện sau nhé. Đừng mắng nhân vật, tác giả sẽ tổn thương đó ꒦ິ^꒦

5. Nhấn mạnh lần cuối: Nam chính có bệnh thật!!! Đây là truyện viết về nam chính có vấn đề tâm lý. Đừng đánh giá thấp chỉ vì điểm này nhé~

Chúc bạn vừa xinh vừa tốt bụng tiền vô như nước!

Chúc bạn và OTP luôn yêu nhau cuồng nhiệt, couple ngọt ngào mãi mãi!

Idol bạn theo đuổi thành công rực rỡ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play