Lần này sau khi cho mèo ăn xong, lá gan của Lục Miểu Miểu dường như lớn hơn một chút, cô còn tiện đường qua thăm bà ngoại của Phong Nghiêm.
Nhưng sau đó, khi Phong Nghiêm đến thăm, bà ngoại anh lại lo lắng anh gặp cô bé lạ sẽ dễ bị kích động cảm xúc. Thêm vào đó, con đường nhỏ nối giữa sân nhà bà và nhà cô đang sửa, nếu Lục Miểu Miểu muốn qua phải đi đường vòng, bà nhìn mà xót, liền dặn cô không cần ngày nào cũng đến nữa, đợi khi nào đường làm xong rồi tính.
Ai mà ngờ, bà vừa bảo người ta đừng tới thì thằng cháu ngoại nhỏ của bà liền ngày nào cũng đứng bên cửa sổ ngóng cô bé cho mèo ăn?
Bà ngoại Phong cười mắt híp lại, nhìn Phong Nghiêm đang áp mặt lên kính. Đây là lần đầu tiên thằng bé có phản ứng cảm xúc tích cực với người ngoài gia đình. Tốt, tốt quá! Biết đâu chẳng bao lâu nữa cháu trai bà sẽ có bạn nhỏ cùng tuổi chơi cùng rồi.
Lục Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn trời, mây đen thấp nặng, không khí oi bức rõ ràng là dấu hiệu trời sắp đổ mưa lớn. Cô không nán lại lâu, xoa đầu mấy chú mèo rồi đứng dậy: “Sắp mưa rồi, mau ăn xong đi trốn mưa nhé. Mai chị lại đến cho mấy đứa ăn, ngoan nha.”
Phong Nghiêm vô thức dõi theo bóng dáng cô bé rời đi, mãi đến khi bóng cô biến mất sau góc khuất, cái cảm giác sống động và rộn ràng từ cô dần rút đi từng chút một, anh lại trở về với dáng vẻ yên tĩnh, không chút sức sống như trước.
Quả nhiên, mưa lớn như trút nước ập xuống, rào rào đập lên mặt kính nghe âm âm trầm đục. Màn mưa phủ lấy khung cảnh bên ngoài, thật giả lẫn lộn, mờ mờ ảo ảo không rõ ràng. Mèo và người trong sân đều đã rời đi, khung cảnh lại trở nên yên tĩnh như cũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT