Mèo con… vẫn chưa tới…
Phong Nghiêm ngồi thẳng tắp, ánh mắt cứng đầu dán chặt vào tiểu viện sau nhà. Dù bao lần mong đợi đều rơi vào khoảng không, anh vẫn không nỡ rời đi, dáng ngồi thẳng lưng như một cây dương nhỏ.
“Cốc cốc—” Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là giọng của bà ngoại Phong:
“Tiểu Nghiêm à? Bà ngoại vào được không?”
Nghe thấy giọng dịu dàng của bà ngoại, cảm giác cảnh giác vì bị xâm phạm lãnh địa trong lòng Phong Nghiêm dịu đi đôi chút. Anh thả lỏng phòng bị, tiếp tục yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, kiên nhẫn đợi cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu kia bước vào tầm mắt của mình.
Việc không nhận được phản hồi từ anh cũng chẳng khiến bà ngoại bất ngờ. Tính cách của đứa nhỏ này, cả nhà ai cũng hiểu rõ không lên tiếng, nghĩa là đồng ý. Thế là bà liền vặn tay nắm cửa, mở ra, quả nhiên thấy anh vẫn giữ nguyên tư thế như khi bà vừa rời khỏi phòng, thậm chí đến cả góc nghiêng của khuôn mặt cũng không thay đổi.
Nhìn dáng vẻ rõ ràng khác biệt với lũ trẻ cùng tuổi, bà ngoại Phong lại lo lắng, sợ rằng Phong Nghiêm đã di truyền cái gì đó từ cha nó – chứng Asperger. Nhưng con gái bà lại vỗ tay an ủi bà, bảo rằng bác sĩ đã kiểm tra rồi, Phong Nghiêm không bệnh, chỉ là ít nói một chút mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT