Gần đến tối, Lục Miểu Miểu không dám kéo Phong Nghiêm đi vào những con đường hẻo lánh. Hai người họ ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu, mà lúc này trị an cũng chẳng tốt như mười mấy năm sau, nếu thật sự gặp phải đám lưu manh tham tiền, có khi sẽ bị ép phải nộp cái gọi là phí bảo vệ.
Đi đường lớn an toàn hơn nhiều. Lúc chạng vạng, sau giờ tan tầm, người đi đường và xe cộ đều thưa thớt. Phong Nghiêm cũng không phản kháng gì đặc biệt, ngoài một hai lần có người đi ngang qua thì anh vô thức siết chặt tay Lục Miểu Miểu, nhưng cũng không làm gì quá khích.
Hai bàn tay nhỏ vốn đã nắm rất chặt, thêm vào những người qua lại vội vã khiến Phong Nghiêm cảm thấy áp lực vô hình, lòng bàn tay anh đã rịn mồ hôi, nhớp nháp, khó chịu.
Nhưng Lục Miểu Miểu không dám gỡ tay ra, ngược lại còn nắm chặt hơn, như để nói với anh rằng cô luôn ở bên. Nếu làm vậy có thể giúp anh dần dần xua tan bất an và áp lực trong lòng, học cách chấp nhận thế giới bên ngoài, vậy thì cũng đáng để thử.
Lục Miểu Miểu không ngờ đi đường lớn mà từ nhà họ Lục đến toà nhà nhỏ đó lại xa đến thế. Mới đi được nửa đường mà cô đã thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.
Phong Nghiêm thì hoàn toàn bình thản, người khô ráo sạch sẽ không thấy một giọt mồ hôi, hơi thở cũng đều đặn như lúc vừa mới xuất phát.
Lục Miểu Miểu âm thầm thở dài: Anh ấy không mệt sao?!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT