Lúc này, dường như chứng sạch sẽ của anh ta vẫn chưa nghiêm trọng như kiếp trước. Lục Miểu Miểu nhìn tay áo trắng mà anh vừa dùng để lau mồ hôi cho mình, thầm nghĩ như vậy.
Không biết là ảo giác hay do tâm lý, sao cảm giác sau khi đến gần anh ta, cả làn gió thổi qua cũng mát mẻ hơn vài phần?
Cô bé cẩn thận chớp chớp đôi mi, sau khi xác định đôi mắt đã không còn cảm giác cay xè nữa mới dám hoàn toàn mở ra:
“Được rồi, không khó chịu nữa, đi về tiếp thôi.”
Đứng nghỉ một lúc cũng khiến cô hồi phục được chút thể lực.
Lời còn chưa dứt, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhấc bổng lên, hai chân cách mặt đất, theo bản năng tay đã ôm chặt lấy cổ Phong Nghiêm.
Cậu thiếu niên vừa mới nói cô là một con mèo nhỏ bẩn thỉu , lúc này lại chẳng có chút ghét bỏ nào, nhẹ nhàng ôm lấy hai chân cô, để cô ngồi gọn trong vòng tay mình. Vết thương nhỏ đã đóng vảy trên cánh tay anh lướt nhẹ qua làn da mịn màng đang tê dại nơi đùi cô.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play