Phía bên kia, những lời nói đầy ác ý vang lên nhưng lại bị Phong Nghiêm làm ngơ, anh không hề phản ứng. Thấy Lục Miểu Miểu vẫn chưa chịu rời đi, ánh mắt anh lại lặng lẽ dời về phía hàng ngũ màu đen chỉnh tề kia.
Tất cả những thứ có quy luật, có trật tự, tuân theo một quy tắc nào đó dù là hoa văn, hình ảnh hay âm nhạc, đều có thể khiến bộ óc hỗn loạn của anh tạm thời trở nên sáng suốt.
Lúc này, thấy bà Vương càng mắng càng quá đáng, dường như sắp chuyển sang công kích cá nhân, Lục Miểu Miểu không nhịn được lên tiếng ngắt lời:
“Dì ơi, Phong Nghiêm không đánh cô bé đâu ạ. Chỉ là cô ấy muốn chạm vào đồ của anh ấy nên bị đẩy ra một chút thôi. Cô bé không bị thương.”
Đây là kết luận cô ghép lại từ những câu nói đứt quãng không thành câu của Phong Nghiêm.
Khi ở trên lầu, cô đã hỏi anh vì sao lại đẩy cô bé kia, chứ không hề có ý trách móc. Cô chỉ muốn biết nguyên nhân khiến anh gần như phát cuồng lần này là gì, để lần sau còn tránh được.
Phong Nghiêm sờ ngực mình, cau mày, vẻ mặt vẫn còn hơi bực bội và tức giận, anh nghiêm túc nói từng chữ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play