Tại sao lại nói là “lén lút”? Vì việc Phong Nghiêm giấu cô trong phòng và lén lút nuôi dưỡng mà chẳng ai phát hiện ra đến giờ nghĩ lại, thật sự không hiểu nổi khi đó anh ta vẫn chỉ là một đứa trẻ mà đã có thể làm được như vậy.

Giờ nhìn lại, chỉ số thông minh của anh ta thời điểm đó đã sớm lộ rõ.

Dù gì Lục Miểu Miểu cũng là con gái nhà họ Lục, cho dù Trương Chi Dung có xem thường cô, cho dù Lục Quân không có chút tình cha con nào với cô, thì việc một bé gái sống sờ sờ giữa ban ngày bỗng nhiên biến mất vẫn đủ khiến giới thượng lưu chấn động.

Nhà họ Lục cũng đi tìm cô. Sau khi báo cảnh sát, họ cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Ban đầu ai cũng nghĩ là vụ bắt cóc tống tiền thời ấy xã hội còn chưa yên ổn, kẻ tham tiền cái gì cũng dám làm.

Nhưng mấy ngày trôi qua vẫn không thấy có tin đòi tiền chuộc, thế là bắt đầu thấy lạ chẳng lẽ là bị buôn người bắt đi?

Lục Miểu Miểu: Thật sự là bị tên buôn người Phong Nghiêm bắt đi rồi.

Cô bị anh ta giấu trong phòng suốt mấy ngày liền.

Căn nhà rộng lớn trống trải, ngày thường ngoài Phong Nghiêm ra cô không hề cảm nhận được sự hiện diện của bất kỳ ai khác. Dĩ nhiên, Phong Nghiêm cũng chưa bao giờ cho cô cơ hội bước ra khỏi cửa phòng.

Anh ta dường như chẳng có việc gì phải làm, cũng không có sở thích gì cả.

Việc duy nhất mà anh làm mỗi ngày là ôm Lục Miểu Miểu trong lòng, nhẹ nhàng đung đưa tay ru cô, miệng hát mấy bài hát kỳ quái, chẳng theo giai điệu nào.

Đến giờ ăn, anh ta sẽ ra ngoài một chút, sau đó mang cơm nước lên lại phòng.

Phong Nghiêm không có khái niệm ba bữa một ngày. Chỉ khi cảm thấy dạ dày trống rỗng mới tùy tiện ăn chút gì đó để lấp đầy.

Với anh, ăn uống không phải là nhu cầu thiết yếu mỗi ngày, mà chỉ là việc cần thiết để duy trì sự sống. Có khi nhịn đói vài ngày liền cũng chẳng hề gì.

Lúc đó, người giúp việc còn thắc mắc, sao thiếu gia lại đột nhiên ăn uống đúng giờ thế nhỉ?

Không ai ngờ, là vì anh đang giấu một cô bé mềm mại đáng yêu trong phòng.

“Miêu Miêu , ăn cơm nào.”

Phong Nghiêm ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn cô bé đang ngồi trên giường, múc một thìa canh đưa tới bên miệng cô.

Ánh mắt của anh dõi theo từng động tác của cô, trong mắt như đang chơi một trò rất thú vị.

Tiếc là người chơi còn lại lại không hợp tác.

Lục Miểu Miểu mặt lạnh tanh, quay đầu đi chỗ khác, kiên quyết từ chối sự cho ăn của cậu thiếu niên kỳ quặc này.

Thấy cô không chịu há miệng, lông mày Phong Nghiêm từ từ nhíu lại, môi mím chặt, khóe miệng cụp xuống, sắc mặt âm u thấy rõ.

Tay cầm muỗng siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Lục Miểu Miểu nhạy bén nhận ra sự thay đổi của anh ta, tim đập loạn, sợ hãi nhìn lén một cái.

Đúng lúc bắt gặp ánh mắt lấp ló sự e dè đó, Phong Nghiêm như bị đâm trúng chỗ đau.

Anh đột ngột đứng phắt dậy, sắc mặt tối sầm, bát canh nóng hắt ra, bắn lên cổ tay và tay áo trắng tinh, da thịt non mềm lập tức đỏ ửng vì bị bỏng.

Nhưng Phong Nghiêm như thể không có dây thần kinh cảm giác, chẳng mảy may để tâm đến vết bỏng, bước từng bước chậm rãi tiến lại gần Lục Miểu Miểu.

Ánh mắt anh sâu thăm thẳm như hồ nước không đáy, trong đó dường như ẩn giấu một xoáy nước nguy hiểm.

Lục Miểu Miểu chống tay lùi về sau, Phong Nghiêm không nói một lời, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng luồng nguy hiểm đang ập đến.

Cổ chân trắng nõn của cô bị anh ta một tay giữ chặt, ngăn cô lùi bước.

Trên gương mặt trắng bệch của thiếu niên dần hiện lên một nụ cười, khóe môi nhếch lên, để lộ hàm răng trắng.

Nhưng đôi mắt thì trống rỗng, lạnh lẽo như băng tuyết vạn năm không tan.

Nụ cười đó hoàn toàn không chạm tới đáy mắt, cứng ngắc như thể chỉ là một chiếc mặt nạ da người giả tạo.

Anh vui vẻ nói: “Không được chạy đâu, tiểu miêu.”

Nụ cười trên khuôn mặt ngày càng rõ ràng, nhưng lại kỳ dị đến rợn người, khiến người ta lạnh sống lưng.

Lục Miểu Miểu cũng bị dọa sợ. Vì vậy khi Phong Nghiêm một lần nữa đưa thìa canh đến bên miệng, cô mặc kệ nó còn hơi nóng, run rẩy mở miệng nuốt xuống.

Thấy cô cuối cùng cũng chịu ăn, trong mắt Phong Nghiêm thoáng qua một tia thỏa mãn, anh ta cúi đầu dụi nhẹ vào vành tai trắng mịn nhỏ xíu của cô bé. Cảm xúc yêu thích kỳ quái sắp tràn ra ngoài như muốn nhấn chìm cả người cô.

Phong Nghiêm nói nhẹ nhàng: “Ngoan quá.”

Anh ta dịu dàng vuốt từng lọn tóc mềm mại của cô, tâm trạng lúc này vô cùng tốt.

Lục Miểu Miểu bị ép ăn đến mức ợ hơi, ôm cái bụng tròn vo, khóc không ra nước mắt, không bị dọa chết thì cũng bị ăn no đến chết mất thôi…

Cô còn phải ở lại với tên kỳ quái này đến bao giờ nữa đây?

Cơ hội đến rất nhanh, tối hôm đó, Phong Nghiêm như thường lệ xuống lầu lấy cơm.

Người giúp việc xách đồ lau dọn lên tầng. Bình thường bà ta không lên lầu, chỉ nấu ăn xong là rời đi, còn thiếu gia muốn ăn hay không, ăn khi nào thì không liên quan gì đến bà.

Dọn dẹp cũng chỉ ba ngày một lần, dạo gần đây thư ký Lý không đến, bà đã lười biếng mấy hôm rồi. Biết thư ký sắp đến kiểm tra tình trạng của Phong Nghiêm, bà mới quyết định làm cho có hình thức, tiện thể quét dọn chút ít.

Không ngờ vừa lên đến lầu thì nghe thấy tiếng một bé gái???

Bác giúp việc sững sờ nhìn Phong Nghiêm còn đang dưới lầu, rồi quay đầu nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín của anh ta.

Thử mở cửa ra xem thì lập tức choáng váng trên giường rõ ràng là một bé gái mặc váy công chúa đang ngoan ngoãn ngồi đó, làn da trắng mịn như bánh gạo nếp.

Lục Miểu Miểu còn tưởng Phong Nghiêm trở lại, cô lắc chân, nhàm chán quay đầu nhìn về phía cửa.

Khi phát hiện người vào là một bác gái xa lạ, cô cũng ngẩn ra một chút, nhưng phản ứng rất nhanh lập tức nhảy khỏi giường, chạy đến bên bác.

Trong mắt cô lúc này, bác gái xuất hiện chẳng khác nào vị cứu tinh duy nhất trong thế giới u tối này.

“Bác ơi, bác có thể đưa cháu ra ngoài không ạ? Ba cháu có tiền, có thể cho bác rất nhiều tiền!” Ánh mắt Lục Miểu Miểu nhìn đầy mong đợi.

Người giúp việc còn đang trong trạng thái hoảng hốt, lại nhớ ra dạo trước nghe bạn bè nhắc đến chuyện con gái nhỏ nhà họ Lục tự dưng mất tích.

Những người làm thuê cho nhà giàu như họ cũng có vòng giao lưu riêng, chuyện lớn hay bí mật gì cũng có thể lan truyền trong nhóm của họ.

Bà lập tức đoán được, cô bé trước mặt có thể chính là tiểu thư nhà họ Lục đang mất tích!

“Tôi đã bảo bác lên đây chưa?” Người giúp việc còn chưa kịp lên tiếng, Phong Nghiêm đã như hồn ma xuất hiện chặn ngay lối cầu thang.

Anh ta lặng lẽ đứng đó, bưng khay đồ ăn, ánh mắt đầy đe dọa nhìn chằm chằm vào bàn tay của Lục Miểu Miểu đang bám lấy góc áo người giúp việc.

Ánh mắt u ám đó như có nhiệt độ, khiến Lục Miểu Miểu cảm thấy mu bàn tay mình bị thiêu rát.

Cô theo phản xạ buông tay, giấu vội ra sau lưng, cúi đầu nhìn mũi chân, không dám nhìn anh.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của anh ta, người giúp việc đờ đẫn đi xuống cầu thang trong ánh mắt cầu cứu vô vọng của Lục Miểu Miểu, không dám nói thêm gì.

Mãi đến khi người giúp việc rời đi, cửa lớn đóng chặt lại, khí thế căng thẳng trên người Phong Nghiêm mới dần buông lỏng.

Anh ta thu lại dáng vẻ hung tợn ban nãy, thay bằng ánh nhìn dịu dàng cưng chiều, như đang nhìn một chú mèo nhỏ nghịch ngợm trốn ra ngoài:

“Được rồi, tiểu miêu đừng sợ, chỉ còn hai chúng ta thôi.”

Lục Miểu Miểu mặt mày cứng đờ, bĩu môi: Cứu mạng… ai muốn ở lại với tên kỳ quặc như anh chứ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play