Mặc dù người giúp việc không dám trực tiếp cứu Lục Miểu Miểu khỏi nước sôi lửa bỏng, nhưng cũng ý thức được chuyện này không hề đơn giản, liền vội vàng gọi điện báo cho thư ký Lý.

Trước khi thư ký Lý đến, cô bé lại tiếp tục bị ép làm tiểu miêu thêm mấy ngày nữa.

May mà Phong Nghiêm cũng nhận ra không thể cứ nhốt cô mãi trong căn phòng nhỏ kia. Anh ta rất hào phón mở rộng phạm vi hoạt động của cô, ví dụ như lúc ăn cơm bây giờ, cô có thể rời phòng trong thời gian ngắn, được Phong Nghiêm bế xuống lầu đến bàn ăn.

Tất nhiên, vẫn là Phong Nghiêm tự tay bón từng thìa cho cô ăn.

Lục Miểu Miểu ngồi ăn với vẻ mặt như mất hết sức sống, máy móc há miệng ra như một chương trình được cài đặt sẵn, mặc cho Phong Nghiêm đútf.ffm

Anh ta hoàn toàn không nhận thức được chuyện phải gắp thức ăn, chỉ đều đều đút cháo trắng.

Lục Miểu Miểu làm mèo mấy ngày nay, miệng nhạt đến mức như thể ăn xong có thể bay luôn theo gió.

Ngày nào cũng chỉ cháo với canh thật sự nếu là mèo thật thì cũng bị anh ta nuôi chết từ lâu rồi.

“Ợ~” Cô bé ợ một tiếng, đưa tay che miệng ra hiệu với Phong Nghiêm là mình thật sự không ăn nổi nữa. Khuôn mặt tròn trĩnh như bánh bao nhỏ đầy vẻ phản kháng.

May mà bát cháo cũng gần hết, Phong Nghiêm dừng tay, cầm khăn sạch trên bàn nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô.

Những chi tiết nhỏ nhặt như thế, anh ta chăm sóc vô cùng tỉ mỉ đến mức đôi lúc khiến người ta chẳng thể nhận ra anh ta có vấn đề gì.

Động tác lau quá nhẹ nhàng, khăn mềm chạm vào khóe môi khiến cô nhột nhột như có kiến bò, Lục Miểu Miểu nghiêng đầu né tránh cảm giác tê tê đó, rồi tự lấy mu bàn tay lau bừa một cái.

Phong Nghiêm không tức giận, ngược lại đôi mắt anh ta sáng rực như vừa phát hiện ra điều gì thú vị.

Có lẽ trong mắt anh ta, hành động đó của Lục Miểu Miểu chẳng khác gì một chú mèo con đang liếm chân mình.

Anh ta khẽ cười, lồng ngực hơi rung lên, khiến Lục Miểu Miểu đang ngồi trong lòng anh cảm nhận rõ nhịp tim vang vang trong ngực.

Giọng nói của Phong Nghiêm ngọt ngào, dính dính như được vắt ra từ cổ họng: “Ngoan.”

Đuôi âm nhẹ nhàng kéo dài, thể hiện tâm trạng cực kỳ tốt của người chủ.

Mèo con biết tự lau miệng, thông minh thật.

Giọng điệu này khác hẳn lúc anh nói chuyện với người giúp việc, nếu không hiểu rõ anh ta, chỉ cần nghe tiếng ngoan đó thôi cũng đủ tưởng đây là một người cực kỳ dịu dàng.

Giọng nói của Phong Nghiêm nhẹ nhàng ấm áp, như cơn gió xuân khẽ lướt qua bên tai.

Từng âm tiết đều được anh ta nhả ra thật chậm rãi, như thể muốn khiến mỗi chữ đều mềm mại đến tột cùng.

Lục Miểu Miểu bị tiếng ngoan dịu dàng đến khó tin đó làm đỏ ửng cả tai. Hồi nhỏ trong nhà cũng ít ai gọi cô thân thiết như thế rồi…

Hở… cái người kỳ quặc này ngọt ngào quá mức rồi đó!

Ngay lúc Lục Miểu Miểu đang suy nghĩ xem rốt cuộc anh ta khen cô ngoan, hay là đang gọi cô là ngoan, thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Thư ký Lý bước vào, trong nháy mắt sửng sốt khi thấy cô bé như một con búp bê đáng thương đang ngồi trong lòng Phong Nghiêm, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh.

Nghe người giúp việc nói tên điên này không biết từ đâu ôm về một bé gái, giấu trong phòng nuôi không ngờ lại là thật.

Thư ký Lý không quan tâm tại sao Phong Nghiêm lại chọn cô bé này, chỉ cần anh ta chịu ngoan ngoãn, không thỉnh thoảng phát điên làm loạn lên tốn thời gian của cô, thì cô cầu còn không được.

Tách tách tách tiếng giày cao gót giẫm trên nền gạch men vang lên lanh lảnh.

Phong Nghiêm bị âm thanh bất ngờ này làm phiền, động tác khựng lại, giữa hàng lông mày dần hiện lên vẻ bực bội quen thuộc, mà thư ký Lý không lạ gì, đó chính là dấu hiệu báo trước cơn điên sắp đến.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, sắc mặt Phong Nghiêm lập tức tái xanh, ánh mắt bốc hỏa.

Ngón tay siết chặt lấy khăn trải bàn trắng tinh, mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ cả lên. Chỉ nhìn nếp gấp nơi khăn cũng có thể thấy anh ta đang dùng bao nhiêu sức.

Chiếc bàn ăn vô tội lập tức trở thành nơi trút giận.

Anh ta giật mạnh khăn trải bàn, chén bát đổ ào xuống đất, phát ra tiếng vỡ loảng xoảng chói tai.

Thức ăn văng tứ tung, mùi nồng nặc tràn ngập khắp căn phòng.

Ánh mắt Phong Nghiêm không ngừng lướt khắp xung quanh như đang tìm gì đó, cuối cùng dừng lại dưới chân thư ký Lý, nơi phát ra tiếng ồn khiến anh tức giận.

Lục Miểu Miểu bị tình huống bất ngờ này dọa cho co rúm người, rụt lại trong lòng Phong Nghiêm, không dám ho he nửa lời.

Lúc này Phong Nghiêm mới chợt ý thức được trong lòng mình vẫn còn đang ôm mèo nhỏ của mình.

Cô mèo con của anh đang run rẩy, rõ ràng là đang sợ.

Đôi mắt tròn xoe long lanh nước sợ hãi nhìn anh, bàn tay nhỏ vẫn siết chặt lấy vạt áo trước ngực không chịu buông. Tim Phong Nghiêm mềm nhũn.

“Ngoan nào, tiểu miêu đừng sợ.” Anh siết chặt vòng tay, ôm cô bé càng chặt hơn.

Lồng ngực gầy gò kia, với cô, không rõ là chốn ẩn náu hay là một nhà tù khóa kín.

Anh ta lại khe khẽ ngân nga giai điệu kỳ lạ quen thuộc khiến Lục Miểu Miểu nổi da gà.

Thư ký Lý im lặng quan sát sự thay đổi của Phong Nghiêm, ánh mắt đánh giá lạnh lùng quét qua cô bé bị nhốt trong lòng anh. Bà ta vốn nghĩ tên điên này sẽ nổi đóa, gào thét vào mặt mình, nhưng ngọn lửa phẫn nộ đó lại bị cô gái nhỏ làm tắt ngấm, như khẩu súng vừa giơ lên đã tịt ngòi.

Bà ta tiến lại gần hai người đang ôm nhau.

Cúi xuống sát mặt Lục Miểu Miểu, ánh mắt sắc lẻm như đang chọn lựa hàng hóa, sau cùng bật cười khinh miệt.

Đôi môi tô son đỏ sậm của bà ta, trong mắt Lục Miểu Miểu chẳng khác nào một con yêu quái đang há miệng đầy máu.

Thư ký Lý đưa tay véo lấy má bên mềm mịn của cô bé, giọng nói đầy giễu cợt:

“Mày là con mèo của thằng điên này à? Vậy thì ngoan ngoãn làm thú cưng của mày đi.”

Nói xong còn lắc lắc má cô như thể đang đùa giỡn một món đồ chơi rẻ tiền.

Phong Nghiêm không hề phản ứng với việc bà ta lại gần, cũng chẳng để tâm đến cái từ thằng điên đầy chán ghét kia. Anh chỉ tập trung nghiêm túc dùng ngón tay vuốt tóc Lục Miểu Miểu.

Cô bé bị véo đau đến mức bật ra một tiếng rên khẽ.

“Chát!” Một tiếng giòn tan. 

Thư ký Lý không thể tin nổi nhìn vào mu bàn tay đang đỏ ửng của mình, cảm giác bỏng rát chậm rãi lan ra từ chỗ đó đủ để thấy Phong Nghiêm đã ra tay mạnh đến thế nào.

Má Lục Miểu Miểu được giải cứu, cô ôm lấy bên mặt bị véo đỏ, lí nhí r*n rỉ, đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm thư ký Lý:

Căn phòng này ngoài mình ra thì không có người bình thường à?!

Phong Nghiêm cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên của cô mèo nhỏ, trong lòng bất chợt dâng lên một cảm xúc lạ lẫm vừa chua xót vừa nghẹn ứ.

Bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng xoa má cô, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đáng sợ, khiến người ta liên tưởng đến đáy biển sâu hàng chục trượng tĩnh lặng, vô cảm.

Chính là ánh mắt ngày xưa của Phong Nghiêm.

Nhưng bây giờ, trong đôi mắt ấy lại bập bùng những đốm lửa giận, nhìn chằm chằm vào thư ký Lý. Giọng nói trầm khàn, đè nén đến đáng sợ, từng âm tiết như được ép ra từ lồng ngực.

“Cô dọa đến mèo con của tôi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play