“Hừm? Đây là đâu?” Cảnh vật dưới màn sương mờ ảo, lờ mờ như thể thế giới bị che phủ bởi một tấm màn bí ẩn.
Lục Miểu Miểu đứng giữa khung cảnh ấy, tầm nhìn trở nên mờ ảo, cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ,như thể thế giới bị che phủ bởi một tấm màn bí ẩn.
Một giọng nói vang lên từ những tòa nhà mờ ảo.
“Ê nhóc, đã biết quy củ ở đây chưa hả? Đi lối này phải nộp bảo kê đấy!”
Nhóm côn đồ với mái tóc đủ màu sắc buông thõng xuất hiện, đung đưa chiếc gậy bóng chày như đe dọa.
Nhưng trước mặt họ, Phong Nghiêm hoàn toàn không hiểu những gương mặt hung tợn kia ám chỉ điều gì, cũng chẳng biết quy củ là gì. Anh chỉ nhìn những tên lưu manh chắn đường với ánh mắt ngơ ngác, không hiểu vì sao mình không thể bước tiếp.
Phong Nghiêm lúc này vừa mới đến đây, anh mặc một bộ quần áo sạch sẽ tinh xảo, thêu logo nổi bật mà bọn chúng chỉ từng thấy trên ti vi. Thấy đường bị chặn, Phong Nghiêm nhẹ nhàng lách người qua bên hông định bước tiếp.
“Này, không nghe lời hả?” Một tên tóc xanh cáu kỉnh vì bị phớt lờ, nhắc đến việc bọn học sinh nơi đây đều đã nộp bảo kê, thế mà lần đầu có người công khai phớt lờ hắn. Hắn giơ tay chặn đường, đẩy Phong Nghiêm về góc tường.
Phong Nghiêm hơi chao người, cúi gằm nhìn chỗ tay hắn vừa đụng tới rất lâu, nét mặt lạnh lùng dần trở nên u ám. Khi anh ngẩng lên, ánh mắt lóe lên vẻ giận dữ.
Bọn côn đồ giật mình, dù vẫn ra vẻ bình tĩnh để giữ thể diện, cổ họng vẫn khô khốc nuốt khan. Nói thật, đông người mà vẫn sợ một mình anh thôi. Bởi họ biết, đối thủ nguy hiểm nhất chính là người không còn gì để mất, sẵn sàng liều mạng. Ánh mắt không một chút nhân tính kia toát ra vẻ như anh có thể rút dao lao vào bất cứ lúc nào.
Lục Miểu Miểu đứng đó chăm chú quan sát, thầm nghĩ: “Đây chẳng phải là lần đầu tiên mình nhìn thấy Phong Nghiêm. "
Quả nhiên, đúng lúc cô ý nghĩ vậy, một cô bé mặc váy hoa đeo ba lô dễ thương nhảy lạch bạch tiến đến.
Lúc đó cô bé đã làm gì? Kí ức hơi xa xôi, Lục Miểu Miểu cố gắng nhớ lại.
Ồ, nhớ ra rồi.
Cô bé lúc ấy miệng mải miết lẩm bẩm “Bát vinh bát nhục,” “Học tập theo gương Lê-nin, làm theo tấm gương tốt.” Hạ quyết tâm trở thành đội viên ưu tú, làm sao cho khăn quàng đỏ trên ngực thêm phần tươi thắm.
Khi thấy cảnh bắt nạt, tinh thần Lê-nin trong cô trỗi dậy, dù không biết đối phương đông hay ít, cô vẫn vung tay xông tới, hùng hồn mắng mỏ: “Bắt nạt người khác là xấu xa! Các người như vậy không thể trở thành con cháu ưu tú của chủ nghĩa cộng sản!”
Lúc đó cô còn nhỏ, không biết nhìn sắc mặt người khác, cứ tưởng mình trực tiếp dẹp bọn côn đồ, nào ngờ bọn chúng đã sợ hãi trước ánh mắt của Phong Nghiêm, cô đến chỉ là để mọi chuyện có cái cớ tốt mà chạy trốn.
Bọn chúng hớt hải bỏ chạy, cô bé tự cho là mình đã cảm hóa được lũ hư hỏng. Trong lòng hãnh diện vô cùng.
Quả nhiên, sức mạnh của linh hồn đỏ vĩ đại là thần thánh, và những thiếu niên lầm đường lạc lối đều bị cô ảnh hưởng!
Nghĩ lại hội chứng năm hai của mình, Lục Miểu Miểu cảm thấy hồi nhỏ tuy cũng có chút dễ thương, nhưng thật sự là… khá xấu hổ. Không, phải nói là rất xấu hổ mới đúng!
Thế nên cô chột dạ quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào màn hành động sắp sửa xảy ra tiếp theo của chính mình trong ký ức.
Nhưng đợi mãi mà vẫn không nghe thấy giọng trẻ con cao vút, đầy chính nghĩa của mình hét lên mấy chữ người kế thừa chủ nghĩa cộng sản.
Hả? Cô nghi ngờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Miểu Miểu đang đứng cách con hẻm không xa, mắt nhìn chằm chằm về một hướng, bước chân không nhấc nổi.
“Cún con à? Cún con đáng yêu quá đi!” Chỉ thấy cô bé mặt mày đỏ bừng vì phấn khích, lập tức quay người đuổi theo chú cún con đang chạy, mà hướng đi lại hoàn toàn ngược lại với phía của Phong Nghiêm.
Lục Miểu Miểu: Hả??? Sao lại thế này? Rõ ràng lúc đó cô không hề đuổi theo chó mà!?
Cô vội quay đầu nhìn về phía Phong Nghiêm, dù không có Tiểu Miểu Miểu xuất hiện giúp bọn du côn tìm bậc thang bước xuống, bọn chúng cũng chẳng dám dây dưa đòi tiền bảo kê nữa, chỉ lầm bầm buông vài câu đe dọa rồi chen chúc nhau tìm cớ rút lui.
Lục Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mà mình không xen vào cũng không làm thay đổi diễn biến sự việc, nếu không lỡ thật sự để Phong Nghiêm bị bắt nạt thì…
Chỉ là… nếu không có lần giao thoa tình cờ này, liệu Phong Nghiêm còn nhầm lẫn một cách khó hiểu mà xem cô là mèo con không?
Hai người họ quen biết nhau chỉ vì một sự hiểu lầm dở khóc dở cười.
Lần đầu nhìn thấy cô, ánh mắt Phong Nghiêm mông lung, miệng khẽ gọi: “Miêu Miêu.”
“Miêu Miêu ” và “Miểu Miểu” thật sự phát âm khá giống.
“Hử?” Khi đó cô còn tưởng anh đang gọi mình, nên theo phản xạ liền đáp lại.
Phong Nghiêm thấy cô trả lời, khóe môi cong lên nụ cười cứng đờ, chậm rãi nói: “Cuối cùng cũng tìm được em rồi.”
Anh run rẩy vì phấn khích, giọng nói vốn nhẹ nhàng giờ như ngấm đầy bùn đen bẩn thỉu, u ám, khiến cô nổi da gà.
Tiểu Miểu Miểu rùng mình. Người anh này trông có chút kỳ lạ, hơi đáng sợ…
Cô siết chặt quai cặp, cảnh giác liếc Phong Nghiêm một cái rồi xoay người rời đi.
Chỉ còn Phong Nghiêm đứng lại nơi ngõ vắng, chút ánh nắng cuối cùng nơi đầu hẻm bị bóng tối nuốt trọn, anh như bị màn đêm bao phủ, khuôn mặt tái nhợt tựa một con ma cà rồng gầy yếu từ thế kỷ trước.
Lọ Lem bỏ chạy để lại chiếc giày thủy tinh. Còn tiểu miêu của anh khi bỏ chạy đã đánh rơi một chiếc kẹp tóc xinh xắn.
Phong Nghiêm cúi người nhặt chiếc kẹp lấp lánh kia lên, nhẹ nhàng phủi bụi như bảo vật, rồi giấu kỹ trong ngực nơi gần trái tim nhất.
Sau đó… cô liền bị Phong Nghiêm trộm về nuôi như một chú mèo con..
Đúng vậy, là trộm, không phải dắt về, không phải mang về, mà là thật sự lén lút trộm về.
Lục Miểu Miểu nhớ lại chuyện Phong Nghiêm không biết dùng cách gì khiến cô bất tỉnh rồi đưa đi, chỉ cảm thấy nhức đầu.
Chỉ nhớ khi cô tỉnh lại, bên cạnh chỉ có Phong Nghiêm đang ngồi xổm bên mép giường, trong mắt anh là thứ ánh nhìn cô không sao hiểu nổi một thứ say mê quái dị.
Anh vừa nhẹ nhàng vuốt tóc cô, vừa lẩm bẩm: “Miêu Miêu , tiểu Miêu của anh.”
Tiểu Miểu Miểu: Mẹ ơi, có biến thái!
Cô nhớ rõ mình đã khóc ngay tại chỗ, căn phòng tối om, thiếu niên kỳ lạ, bản thân thì yếu ớt chẳng có sức chống cự lúc ấy cô còn là một đứa bé, không khóc mới lạ!
Tiếng khóc của cô không thể dùng xé ruột xé gan để miêu tả, mà phải gọi là thảm không nỡ nhìn.
Gương mặt đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy, miệng há lớn, hơi thở gấp gáp không ổn định, cả người run rẩy.
Âm thanh the thé chói tai khiến Phong Nghiêm vô thức nhíu mày đầy đau đớn.
Anh kháng cự tiếng ồn khó chịu ấy, nhưng khi nhận ra người tạo ra âm thanh đó là tiểu miêu của mình, thì sự khó chịu kia bỗng biến thành lúng túng và luống cuống.
Không biết học được từ đâu, anh vụng về dùng tư thế kỳ lạ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, miệng khe khẽ ngân nga những giai điệu kỳ quặc chẳng ai hiểu, cố gắng dỗ dành:
“Ngoan nào, tiểu miêu đừng khóc…”
Mặc cho Lục Miểu Miểu giãy giụa, anh vẫn cứng rắn ôm cô vào lòng.
Trong mắt anh, những cú đánh yếu ớt và vùng vẫy của cô chỉ như đang chơi đùa thân thiết.
Thế là anh càng ôm chặt tiểu miêu hơn, nhẹ nhàng đong đưa cô trong lòng, gương mặt tràn đầy yêu chiều như một người chủ đang dỗ dành thú cưng bướng bỉnh mà mình yêu quý.