Thật dễ chịu, bàn tay của Miêu Miêu mềm quá.
Phong Nghiêm nhắm hờ mắt, khóe môi mím lại mang theo nụ cười bình thản dịu dàng, ngồi trên giường để mặc Lục Miểu Miểu dùng khăn khô lau tóc cho anh.
So với dáng vẻ lý trí sụp đổ lúc trước, giờ đây con người anh dịu dàng đến mức khó tin.
Lục Miểu Miểu vừa lau tóc anh vừa thẫn thờ suy nghĩ. Thật ra cô không hiểu rõ lắm về bệnh của Phong Nghiêm, chú Phong cũng chưa từng chủ động nhắc đến bệnh tình của anh, có lẽ là sợ cô biết rồi sẽ càng thêm xa cách.
Chỉ có một lần, cô vô tình nghe được đoạn anh nói chuyện với bác sĩ tâm lý trong thư phòng. Đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cụm từ “rối loạn phổ tự kỷ”.
Phong Nghiêm không phải kiểu bệnh nhân tự kỷ truyền thống. Thời thơ ấu, khi ba mẹ Phong còn sống, anh chỉ hơi ít nói, chứ không có gì kỳ quái. Nói một cách chính xác, anh giống người mắc hội chứng Asperger với chức năng cao hơn.
Lục Miểu Miểu cố nhớ lại những kiến thức tâm lý ít ỏi mình từng học, rồi đem so với Phong Nghiêm, khó khăn trong giao tiếp xã hội, hạn chế về ngôn ngữ và giao tiếp, hành vi lặp đi lặp lại cứng nhắc…
Những người thuộc nhóm này thường có khả năng tự chăm sóc bản thân, nhưng lại gặp vấn đề trong giao tiếp xã hội và biểu đạt cảm xúc. Quan trọng hơn cả, họ thường thể hiện trình độ trí tuệ tương đối cao.
Lục Miểu Miểu nhớ đến kiếp trước, vị Phong tiên sinh từng đoạt vô số giải thưởng Hóa học, quả thật là người có trí tuệ xuất chúng.
Sự đam mê hóa học của anh chính là cây cầu kết nối giữa anh và xã hội, cũng là thứ khiến người khác kính nể anh.
Người Trung Quốc vốn có một sự tôn kính sâu sắc với người học rộng tài cao, Lục Miểu Miểu vẫn nhớ, ban đầu các báo cáo tài chính lớn đều huênh hoang dự đoán rằng, người thừa kế duy nhất của cựu Chủ tịch Phong mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, rất có thể sẽ gây ảnh hưởng lớn đến giá cổ phiếu của tập đoàn Phong thị.
Nhưng kể từ khi Phong Nghiêm giành giải thưởng, cổ phiếu của Phong thị lại không ngừng tăng vọt, còn vượt qua một bậc thang mới.
“Mèo, tắm.” Phong Nghiêm đột nhiên nắm tay cô, mở miệng nói.
Lục Miểu Miểu bừng tỉnh, sờ lên tóc anh đã gần khô liền để mặc anh kéo tay mình: “Em tắm rồi, không cần nữa.”
Giờ phải nhanh chóng bôi thuốc cho anh rồi đi ngủ mới đúng. Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi độ tuổi cơ thể hiện tại, giờ cô đã buồn ngủ đến mức sắp không mở mắt nổi.
Phong Nghiêm cũng vậy. Vừa nãy lúc cô lau tóc cho anh, đầu anh mấy lần cứ lắc lư dựa vào người cô, bây giờ cũng chỉ cố chống mí mắt mà nói chuyện với cô. Nghe cô bảo không tắm, sắc mặt anh lập tức trông khó xử, cố chấp lặp lại: “Mèo, tắm.”
Một khi anh đã chấp nhận việc gì đó hoặc thứ gì đó, thì độ cố chấp của anh thực sự khiến người khác đau đầu. Lục Miểu Miểu liền đổi cách: “Mèo không thể tắm mỗi ngày đâu, nếu không lông sẽ bị khô và dễ bị bệnh nữa.”
Bình thường nói lý lẽ không hiệu quả, vậy thì cô thử dùng lý lẽ của chính anh xem sao.
Quả nhiên, vừa nghe đến chuyện bị bệnh, sắc mặt Phong Nghiêm lập tức trắng bệch, đồng tử co lại, như thể tưởng tượng ra cảnh cô bị bệnh và khó chịu, liền lo lắng nói: “Không được, Miêu Miêu bệnh mất.”
“Được rồi, em không bệnh đâu. Bây giờ nghe lời, bôi thuốc đi.” Cô dỗ anh rất thành thạo, lấy lọ thuốc sát trùng vừa mua ra.
“Ừm.” Phong Nghiêm khẽ đáp một tiếng, ngoan ngoãn. Miêu Miêu không bệnh là tốt rồi. Anh trịnh trọng ôm lấy gối ngồi trên giường, cổ áo rộng trong lúc cử động trượt xuống khỏi vai, để lộ bờ vai trắng trẻo mảnh mai của thiếu niên.
Lần đầu tiên Lục Miểu Miểu cảm thấy Phong Nghiêm thật dễ nói chuyện, có lẽ là vì lần này khi cô mới đến bên anh, sự phản kháng và cự tuyệt mà cô thể hiện ra không mạnh mẽ như kiếp trước, nên anh cũng không bị dồn ép đến mức mất kiểm soát như trước.
Đối với cả hai mà nói, đây là một khởi đầu tốt, phải không? Biết đâu lần này họ sẽ có một kết cục khác. Lục Miểu Miểu nghĩ thầm với tâm trạng khá tốt.
“Ưm hừm…” Nước sát trùng mát lạnh vừa chạm vào, Phong Nghiêm khẽ rên lên một tiếng, không kiềm được né tránh một chút, rồi lại sợ cô giận nên ngoan ngoãn dịch người trở về chỗ cũ, ánh mắt dịu dàng như đang ra hiệu: anh đang nghe lời, đang bôi thuốc mà.
Lục Miểu Miểu không để ý đến hành động nhỏ đó của anh, toàn bộ sự chú ý đều bị những vết thương dày đặc trên người anh thu hút. Tuy những vết thương này không chí mạng, nhưng chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ê răng, nằm rải rác trên làn da trắng như tuyết của anh, nổi bật đến chói mắt.
Đây chính là một thói quen cực kỳ xấu cứ động tí là lại tự làm tổn thương bản thân. Nếu tiếp diễn thì có thể phát triển thành hành vi tự hủy hoại nghiêm trọng, thậm chí là tự sát. Huống hồ, Phong Nghiêm hiện tại đã mơ hồ có khuynh hướng như vậy.
Nếu cô nhớ không nhầm thì chính từ lần này trở đi, Phong Nghiêm bắt đầu có hành vi cắt cổ tay.
Kiếp trước, anh suýt nữa đã tự sát thành công. Lục Miểu Miểu bị thư ký Lý đang nổi cơn thịnh nộ lôi về từ nhà họ Lục, vô tình lại tạo cho Phong Nghiêm một tín hiệu sai lầm: chỉ cần anh không ngừng làm tổn thương bản thân, thì sẽ có thể giữ cô mãi mãi ở bên cạnh.
Còn bây giờ, cô đã quay lại trước khi Phong Nghiêm kịp làm hại chính mình. Nếu dẫn dắt đúng cách, biết đâu có thể làm giảm khuynh hướng tự hủy trong anh?
Lục Miểu Miểu không chắc lắm. Kiến thức chuyên ngành của cô so với bác sĩ tâm lý chẳng đáng là bao.
Ở thời đại này, nhất là tại một thành phố nhỏ lạc hậu như vậy, kiến thức phổ thông về chứng tự kỷ gần như chưa được phổ cập. Người ta chỉ gộp chung kiểu bệnh này lại, gọi là tâm thần, rồi dùng những lời mắng chửi để phản ứng trước hành vi kỳ quặc và lời nói vô nghĩa của họ.
Có thể các cơ sở tư vấn tâm lý hàng đầu ở thành phố lớn sẽ hiểu biết đôi chút nhờ có sự giao lưu với nước ngoài, nhưng còn lâu lắm mới đến lúc Phong Vệ Văn trở về nước và đưa Phong Nghiêm về thành phố G. Cô chẳng thể nào ngồi yên mặc kệ bệnh tình của anh được.
“Có thể nói cho em biết… tại sao lại tự làm mình bị thương không?” Cô mở lời dò xét. Dù không đoán được suy nghĩ trong lòng anh, thì chi bằng cứ hỏi thẳng ra còn hơn.
“Ừm? Miêu Miêu ngoan… ngủ đi…” Trải qua một ngày đầy biến động, lại thêm bên cạnh có hơi thở khiến bản thân thấy an tâm, cơn buồn ngủ lập tức bao trùm lấy Phong Nghiêm. Anh cố gắng mở mắt, nhưng ý thức đã bắt đầu mơ hồ.
Nghe thấy tiếng Lục Miểu Miểu, anh chỉ phản xạ có điều kiện mà dịu dàng dỗ dành cô ngủ, một tay còn nhẹ nhàng xoa lưng cô như đang… vuốt lông mèo?
Có những lúc, anh thật sự xem cô như một bé mèo con mà chăm sóc.
“…Được rồi, ngủ đi.” Nhìn anh buồn ngủ đến mức sắp không mở mắt ra nổi, Lục Miểu Miểu không vội hỏi thêm. Thuốc cũng bôi gần xong rồi, cô để anh yên tâm ngủ.
Phong Nghiêm dựa vào eo cô, vùi đầu vào chiếc gối mềm cùng vùng bụng dưới của cô, một tay khác lại ngoan cố nắm lấy ngón trỏ của cô.
Hành động này trông hơi buồn cười. Giờ anh là một thiếu niên đang tuổi lớn, bàn tay đương nhiên to hơn cô rất nhiều.
Anh không nắm cả bàn tay cô, mà chỉ dám nắm lấy mỗi ngón trỏ ngắn ngủn ấy, như một đứa bé mới tập đi níu lấy người lớn mình dựa vào.
Hiện tại Phong Nghiêm đang thở đều và sâu, cơ mặt thả lỏng, mí mắt khẽ khép lại. Dù đang ngủ, khóe môi anh vẫn theo thói quen hơi mím lại, nhưng toàn thân lại toát ra vẻ yên bình, tĩnh tại.
Yên bình? Lục Miểu Miểu suy nghĩ một lát, rồi lại thấy đúng là chỉ có từ này mới tả nổi dáng vẻ hiện giờ của anh.
Cô cúi người định kéo chăn cho anh, vừa động đậy một chút, Phong Nghiêm lập tức run lên như bị giật mình, vội mở mắt: “Miêu Miêu ?”
“Em ở đây, ngủ đi.” Lục Miểu Miểu kéo chăn lên rồi nhanh chóng quay lại vị trí cũ. Rõ ràng lúc nãy anh ngủ rất say, vậy mà cô chỉ hơi nhúc nhích đã làm anh thức dậy?
Nghe được câu trả lời, sống lưng căng cứng của Phong Nghiêm mới từ từ thả lỏng. Anh mệt mỏi rúc lại gần cô, trong hơi thở của cô lại một lần nữa thiếp đi.
Lục Miểu Miểu đôi lúc cũng thấy khó hiểu. Cô rốt cuộc có gì đặc biệt mà lại có thể mang đến cho anh thứ cảm giác an toàn chưa từng có đó? Trong ký ức của cô, phần lớn thời gian cô đều là người phản kháng lại anh cơ mà.
Cô cuộn mình trong chăn, cũng ngáp một cái. Thật ra cô có chút không dám ngủ, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ hoang đường trước khi đầu thai. Nhưng nghe tiếng thở đều đều của Phong Nghiêm bên cạnh, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến.