“Miêu Miêu?” Lại là tiếng gọi nghèn nghẹn của Phong Nghiêm vang lên từ trong phòng tắm.

“Em đây, Em đây.” Lục Miểu Miểu chẳng biết đã phải trả lời câu này bao nhiêu lần, bất đắc dĩ lại lên tiếng.

Anh dường như xem chuyện này như một trò chơi qua lại cách vài phút lại gọi một tiếng, nhận được hồi âm liền yên tâm tiếp tục nghịch nước.

Lục Miểu Miểu liếc nhìn đồng hồ, suýt nữa hốt hoảng nhảy dựng, vừa rồi cô ngồi xuống ghế, đầu óc thả lỏng rồi bất giác hồi tưởng lại những chuyện kiếp trước kết quả là quên bẵng thời gian trôi qua.

Tính ra thì Phong Nghiêm đã tắm suốt một tiếng đồng hồ? Nếu không phải thỉnh thoảng anh vẫn gọi cô, cô thật sự nghi ngờ liệu anh có bị nước nhấn chìm trong đó rồi không. Nước chắc cũng lạnh cả rồi.

Cô vội vàng gõ cửa: “Anh vẫn chưa tắm xong à?”

Phong Nghiêm lúc này đang co người trong bồn tắm, thích thú thổi bong bóng nước bụp bụp, hoàn toàn không thấy bẩn, ngược lại còn chơi rất vui vẻ.

Nghe thấy giọng Lục Miểu Miểu, anh lập tức đứng dậy.

Miêu Miêu gọi mình sao? Ừm… Miêu Miêu muốn anh đi theo à? Anh vui sướng nở nụ cười ngây ngô, vì sự chủ động thân thiết từ cô mà thấy hạnh phúc vô cùng.

Lục Miểu Miểu vểnh tai nghe động tĩnh bên trong cô gần như có thể đoán được điều gì sắp xảy ra. Phong Nghiêm chắc chắn sẽ vô tư mở cửa ra như thể chẳng có gì.

Quả nhiên, tay nắm cửa bắt đầu chuyển động, Lục Miểu Miểu phản ứng cực nhanh, lập tức giữ chặt tay nắm bên ngoài.

…? Phong Nghiêm khó hiểu nhìn cánh cửa bị khóa không mở được. Đôi mắt đen láy tò mò ghé sát vào khe cửa.

Khi phát hiện bên ngoài là Lục Miểu Miểu, anh thoáng sững người, sau đó gương mặt lập tức hiện lên ý cười cưng chiều, Miêu Miêu đang chơi với mình?

Phong Nghiêm nghĩ như vậy, rồi vô thức dùng thêm lực kéo mạnh cửa. Lục Miểu Miểu cảm thấy mình sắp không giữ nổi nữa.

Một tay cô chống lại sức mở cửa của anh, tay còn lại cực kỳ khó khăn mà… đẩy mạnh cái mặt đang chui ra ngoài của anh về lại bên trong. Còn nhìn nữa! Sắp lộ hết rồi đấy!!

Cô vớ lấy bộ quần áo đặt bên cạnh, nhét qua khe cửa: “Đừng đùa nữa, mặc quần áo vào mau, em sắp không trụ nổi rồi!”

Miêu Miêu mệt rồi? Phong Nghiêm buông tay, ôm lấy quần áo, ngơ ngác lo lắng nhìn bóng dáng bên ngoài, lại bị cô quát thêm một câu:

“Mặc vào đi, không thì sẽ bị cảm đấy!”

…Miêu Miêu hung dữ quá…Nhưng mà, anh lại thích cái vẻ hung dữ hiện giờ của Miêu Miêu.

Cuối cùng, sau một hồi lộn xộn, anh cũng chịu mặc quần áo tử tế. Cửa vừa mở ra, Phong Nghiêm đã như nam châm dính chặt lấy Lục Miểu Miểu, tay bám chặt lấy cô không chịu buông.

Tóc anh vẫn còn ướt sũng, những lọn mái cụp xuống trông cực kỳ ngoan ngoãn và vô hại.

Lục Miểu Miểu vào phòng tắm, sờ thử nhiệt độ nước, quả nhiên là lạnh, trong đêm khuya như thế này, cảm giác lạnh truyền tới khiến cô nổi hết da gà.

Phong Nghiêm lúc này vẫn để tóc nhỏ từng giọt nước, thỉnh thoảng còn bắn cả lên mặt cô lạnh đến phát run.

“Nước lạnh ngắt rồi, anh tắm lâu quá.” Cô quay đầu nhìn anh, lo lắng không biết liệu có cảm lạnh không.

Phong Nghiêm vốn đang đứng sau nghịch mấy lọn tóc cô, nghe vậy thì sững lại: “Nước lạnh? Không được tắm sao?”

“Đúng, sẽ bị cảm, bị bệnh đấy. Cho nên lần sau phải tắm xong trước khi nước lạnh, biết chưa?”

Lục Miểu Miểu giờ đây coi anh như một đứa trẻ không biết gì, từ ăn uống, mặc quần áo, ở nhà đến đi lại.

Phong Nghiêm nghe xong thì nghiêm túc gật đầu, ghi nhớ kỹ trong đầu: nước lạnh, không được tắm, Miêu Miêu sẽ bị bệnh.

Lục Miểu Miểu thấy anh nghe lọt tai thì cũng yên tâm gật đầu vẫn chưa ngốc đến hết thuốc chữa, còn có thể dạy được.

“Lại đây, em sấy tóc cho.” Cô lục trong ngăn tủ cạnh giường lấy ra máy sấy tóc, cắm điện.

Tiếng máy sấy “ù ù” vang lên trong căn phòng vốn yên tĩnh nghe thật chói tai. Lục Miểu Miểu vốn không thích dùng máy sấy, cảm thấy âm thanh ấy quá ồn ào, nhưng giờ đã khuya, Phong Nghiêm lại cần bôi thuốc, cô đành lôi nó ra.

Có vẻ vẫn còn dùng được, cô đưa tay thử gió, là gió nóng.

“Phong… Nghiêm?” Cô vốn định gọi anh lại, nhưng lúc này nét mặt Phong Nghiêm lại có gì đó rất không đúng.

Quá ồn…Cái cảm giác đau nhức quen thuộc lại ập tới, như có chiếc khoan điện “tút tút tút” chọc vào não, khiến anh phát điên, muốn đập phá tất cả nhưng không thể… sẽ làm Miêu Miêu sợ.

Phong Nghiêm cố gắng nhẫn nhịn cơn đau nhức trong đầu, sắc mặt anh lúc này đã trắng bệch đến mức đáng sợ.

Khó chịu quá… chỉ muốn ném cái thứ gây ồn kia ra khỏi thế giới của mình. Đừng ồn nữa! Đừng nữa mà! Đôi mắt đỏ bừng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, anh không ngừng đấm vào hai bên thái dương như thể có thể đuổi được tiếng ồn ra khỏi đầu.

Lục Miểu Miểu bị tình huống bất ngờ làm giật mình, cô hốt hoảng bước lên hai bước.

Chỉ hai bước ấy thôi đã khiến sự lý trí mong manh của Phong Nghiêm sụp đổ hoàn toàn.

Anh bước nhanh tới, giật lấy máy sấy tóc trong tay cô, dùng hết sức ném mạnh vào tường, máy sấy vỡ tan tành, căn phòng cũng trở lại yên tĩnh.

Lúc này, Lục Miểu Miểu mới hiểu ra chính tiếng máy sấy khiến anh phát điên. Trong không khí chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của Phong Nghiêm.

“Đỡ hơn chút chưa?” Cô hạ giọng, sợ sẽ làm kích thích người vẫn còn đứng ở bờ vực.

Nghe giọng cô, Phong Nghiêm giật mình, nhưng lần này anh không như mọi khi ngẩng đầu nhìn cô mà lẩn tránh ánh mắt, mười ngón tay xoắn vặn, xoay đi xoay lại một cách kỳ dị.

“Phong Nghiêm?” Thấy anh không trả lời, Lục Miểu Miểu lo lắng tiến lại gần hơn chút.

Không ngờ, Phong Nghiêm giống như con thú nhỏ bị kinh động, lùi một bước thật dài, quay lưng lại với cô, như thể muốn trốn chạy.

Anh không muốn để cô thấy bộ dạng đáng sợ và xấu xí của mình hiện tại. Xấu xí lắm, anh nghĩ vậy.

Lục Miểu Miểu biết anh nghe thấy mình, động tác tay xoắn vặn càng nhanh chứng tỏ tâm trạng chủ nhân đang rất kích động.

Cô ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Anh không nói gì, em sẽ sợ đó.”

Nghe đến câu này, lông mi Phong Nghiêm khẽ rung, như cánh bướm nhỏ lay động.

Anh vội vàng quay lại, trong mắt tràn đầy lo lắng, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ biết cúi đầu.

“Được rồi, nó sẽ không làm phiền anh nữa. Giờ còn thấy khó chịu không?”

Lục Miểu Miểu không bỏ lỡ vẻ mặt yếu ớt của anh, hóa ra anh không phải chỉ biết nổi điên, anh cũng biết tự trách.

“Anh không cố ý… Miêu Miêu đừng sợ anh…” Giọng anh mang theo sự khó chịu và khẩn cầu, cảm xúc mâu thuẫn hiện rõ: vừa cảm thấy tuyệt vọng vì mình khác người, lại vừa sợ cô sẽ chán ghét.

“Anh sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, đừng sợ anh, được không?” Đừng bỏ rơi anh lần nữa, được không? Anh muốn đưa tay nắm lấy tay cô, nhưng lại sợ cô không thích sự tiếp xúc ấy, nên đành ụp tay lại, thu về.

“Anh sẽ uống thuốc, anh sẽ uống, uống thuốc rồi sẽ ổn…” Để lời mình thêm đáng tin, anh lặp đi lặp lại như đang tự ám thị.

“Được, em biết rồi. Đều tại cái máy ấy ồn quá, em không sợ đâu.” Lục Miểu Miểu nhẹ nhàng đáp lại từng câu.

Phong Nghiêm nghe xong như thể được trao thẻ miễn tử, miệng không ngừng lặp lại câu cô vừa nói: “Đều tại nó ồn quá, tại nó.”

Anh lấy hết cam đảm đưa tay ra nắm lấy góc áo Lục Miểu Miểu, mà Lục Miểu Miểu lần này chỉ yên lặng đứng yên để anh kéo, không như trước kia phản kháng điên cuồng.

Đôi mắt Phong Nghiêm sáng lên, trái tim cuối cùng cũng bình yên trở lại.

Cô không sợ anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play