Lục Miểu Miểu đẩy cửa phòng mình ra, chân mày khẽ nhướn lên ngạc nhiên. So với cảnh tượng tan hoang như vừa bị bão quét qua ở các phòng khác, phòng của cô lại sạch sẽ gọn gàng, nó thật sự còn nguyên vẹn dưới tay Phong Nghiêm sao?
“Của Miêu Miêu, là thứ tốt.”
Phong Nghiêm nói bằng giọng có phần lấy lòng. Anh nghĩ, phải chuẩn bị một nơi ở ấm áp thoải mái cho mèo nhỏ, thì nó mới bằng lòng ở lại.
“Vậy chắc nó còn phải cảm ơn anh vì đã nương tay nhỉ?”
Lục Miểu Miểu nhìn vẻ mặt có chút tự đắc của anh, vừa buồn cười vừa bất lực nói.
Phong Nghiêm lại tưởng thật, dường như cho rằng cô đang khen mình, trên mặt hiếm hoi lộ ra chút ngượng ngùng: “Không cần cảm ơn.”
Lục Miểu Miểu nghẹn lời, suýt quên mất đầu óc anh chậm hiểu, chẳng phân biệt nổi người ta đang nói nghiêm túc hay chỉ đùa cợt.
Nhưng nói gì thì nói, căn phòng còn nguyên vẹn này cũng giúp hai người có được chỗ ở.
Lục Miểu Miểu ấn anh ngồi xuống chiếc giường nhỏ màu hồng thương lượng:
“Tắm rửa trước đi, được không? Người dính nhớp như thế khó chịu lắm.”
Thấy anh vẫn không phản ứng, cô tiếp tục: “Nếu không tắm thì anh phải ngủ một mình dưới nền nhà lạnh đấy, em sẽ không cho ngủ trên giường đâu.”
Vừa nghe vậy, Phong Nghiêm lập tức hoảng hốt, miệng mấp máy định nói gì đó nhưng càng gấp lại càng không nói được, cuối cùng tức đến mức cắn mạnh môi dưới một cái.
Lục Miểu Miểu vội vươn tay kéo môi anh ra, vừa mới cắn trúng lưỡi chưa khỏi, giờ lại muốn để cái miệng cũng bị thương luôn sao.
Cô nhẹ nhàng xoa lưng Phong Nghiêm an ủi: “Anh muốn nói gì thì từ từ nói, đừng vội.”
Môi dưới bị cắn đến sưng đỏ, anh ngẩng đầu lên nhìn cô đầy tủi thân, rất lâu sau mới lắp bắp từng chữ một:
“Không muốn… không muốn ở một mình…”
Anh lại dùng chiêu đó, nắm chặt gấu áo của Lục Miểu Miểu, như thể sợ cô bỏ lại anh.
“Được được được, không để anh một mình đâu. Anh ngoan ngoãn đi tắm nhé? Em sẽ đợi ở ngoài. Tắm xong sẽ giúp anh bôi thuốc.”
Lục Miểu Miểu nghĩ, phải từ từ mà đến, không thể ép được không thể mong chỉ vài câu nói là khiến anh thay đổi ngay được.
“Ừm…” Nghe cô hứa sẽ không bỏ lại mình, Phong Nghiêm mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Miểu Miểu đứng dậy vào phòng tắm xả nước vào bồn, thử nước thấy vừa đủ ấm liền kéo anh vào. Cô chỉ vào đống chai lọ trên sàn, nói:
“Cái này gội đầu, cái này là để tắm rửa, anh ngoan ngoãn tắm đi, em đợi ở ngoài.”
Phong Nghiêm nhìn rất nghiêm túc, ánh mắt di chuyển theo tay cô, cố gắng ghi nhớ lời cô dặn.
Ừm… cái này màu hồng, giống móng vuốt của Miêu Miêu, lại còn thơm thơm… Miêu Miêu cũng thơm thơm…
Cô nói xong nhưng mãi không thấy anh phản hồi, cũng không giục, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, đợi anh thoát khỏi thế giới riêng trong đầu mình.
Thấy Phong Nghiêm vẫn cứ nhìn chằm chằm mấy cái chai lọ, Lục Miểu Miểu lại thêm nước nóng vào bồn, đoán rằng có khi anh chưa tắm ngay được.
Khi cô vừa xoay người, Phong Nghiêm đột nhiên phản ứng lại, gọi một tiếng: “Miêu Miêu.”
“Ừ?” Lục Miểu Miểu quay đầu đáp lại, nhưng anh lại im bặt không nói thêm gì. Cô nghi hoặc ngẩng đầu thì thấy Phong Nghiêm căn bản không phải đang gọi cô, mà ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào chai sữa tắm màu hồng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
“Miêu Miêu.”
Nói xong còn ngẩng đầu nhìn cô, kiên trì chờ cô xác nhận.
Lục Miểu Miểu: ??? Từ khi nào cô lại biến thành sữa tắm vậy?
Phong Nghiêm vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, như thể nếu không nhận được phản hồi từ cô thì quyết không chịu thôi.
Lục Miểu Miểu đành chấp nhận số phận, gật đầu thừa nhận cái “thế thân khác loài” trùng tên với mình ấy:
“Được rồi, cái này cũng là Miêu Miêu… nên ngoan ngoãn để Miêu Miêu này… tắm cùng anh nhé?”
Tắm cùng anh…
Câu nói vừa buột ra, cô lập tức thấy có gì đó… sai sai? Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, Phong Nghiêm đã hài lòng thu tay lại, gật đầu rất ngoan: “Ừm!” Tắm với Miêu Miêu!
Anh bắt đầu cởi áo sơ mi trên người, hoàn toàn không để tâm đến việc Lục Miểu Miểu vẫn đang ở cạnh. Hoặc có lẽ, trong thế giới của anh, không hề tồn tại khái niệm xấu hổ?
Anh không có, nhưng Lục Miểu Miểu thì có! Cô hoảng hốt quay người, vội vã đóng cửa lại:
“Rồi, anh tự tắm đi nhé, em đi lấy quần áo cho anh!”
Còn chưa kịp bước được vài bước, bên trong đã vang lên tiếng nước cực lớn — “ÙM!” — như thể có thuỷ quái vừa nhảy khỏi mặt nước vậy.
Lục Miểu Miểu chẳng cần mở cửa cũng biết thủ phạm là ai, cô quát lên: “Đứng yên đấy!”
Phong Nghiêm lúc này vừa nghe thấy tiếng bước chân xa dần của cô thì cuống cả lên, người ướt nhẹp lao đến định mở cửa, nhưng câu nói của cô khiến anh giật mình, cánh tay đang đặt trên tay nắm cửa khựng lại, gương mặt bối rối.
Không nghe lời Miêu Miêu, cô ấy sẽ khóc…Nhưng mà, Miêu Miêu sắp rời khỏi mình rồi sao…?
Anh nắm chặt lấy tay nắm cửa, ánh mắt hoảng loạn đứng bất động tại chỗ.
Lục Miểu Miểu nào biết tên điên nhỏ này lại đang suy nghĩ lung tung. Cô chỉ định đi lấy quần áo cho anh:
“Em sẽ quay lại ngay. Anh đếm đến hai mươi là em sẽ quay lại.”
Cô không nghe thấy tiếng hắn trả lời, nhưng trong phòng tắm vang lên âm thanh gõ đều đặn như tiếng khớp ngón tay gõ nhẹ lên cửa.
Cô biết Phong Nghiêm đã bắt đầu đếm.
Liếc nhìn đồng hồ treo tường, nhịp gõ của anh đều đặn trùng khớp hoàn hảo với nhịp giây của đồng hồ.
Không dám chần chừ, Lục Miểu Miểu biết nếu cô không kịp quay lại sau hai mươi tiếng gõ, tên này thật sự có thể trần như nhộng xông ra tìm cô mất.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi, cô đã thấy… vì danh dự tương lai của Phong tiên sinh, phải cố mà chạy nhanh lên!
Bên trong, Phong Nghiêm thu mình trong bồn tắm, ngón trỏ co lại đều đặn gõ lên mép cửa. Khi thời gian trôi qua từng giây, ánh mắt anh cũng dần hiện lên vẻ buồn bã:
Mười bảy… mười tám…
Cuối cùng, khi anh đếm thầm đến mười chín, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và giọng Lục Miểu Miểu có phần thở gấp:
“Được rồi, em quay lại rồi đây!”
Động tác gõ của Phong Nghiêm khựng lại, đôi mắt vốn đang tối tăm chợt sáng rực, Miêu Miêu không lừa anh.
Anh đã rất nghiêm túc, rất nghiêm túc mà đếm đến hai mươi, và Miêu Miêu thật sự trở lại bên anh rồi.
“Anh tắm đến đâu rồi?” Lục Miểu Miểu ghé sát cửa hỏi.
Câu trả lời lại là một tiếng nũng nịu dính dính: “Miêu Miêu~”
“Ừ, là em đây.”
Lục Miểu Miểu gật đầu, rồi vội vàng nhắc lại khi chợt nhớ anh không thể thấy được mặt cô: “Em đứng ngoài cửa này, không đi đâu cả.”
Cô ôm quần áo đứng đợi, gọi vào trong: “Tắm xong thì nói một tiếng, em đưa đồ vào cho anh.”
Bên trong vang lên tiếng nước nhẹ nhàng. Phong Nghiêm không trả lời nữa.
⸻
Trong phòng tắm, Phong Nghiêm cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Vui quá…
Miêu Miêu đã quay lại bên anh, anh có Miêu Miêu ở cạnh rồi, không còn là một mình nữa.
Chân mày anh từ từ giãn ra, ánh mắt luôn u ám giờ đây sáng rực một cách lạ thường. Ngón tay không ngừng mâm mê gì đó trong miệng.
Một lúc sau, có lẽ vì không chịu nổi sự dâng trào cảm xúc quá mạnh, anh đột nhiên chìm cả người xuống nước.
Thế giới bỗng trở nên yên tĩnh tuyệt đối, chỉ còn lại tiếng tim đập dữ dội vì áp lực nước.
Một lúc lâu sau, anh trồi lên khỏi mặt nước, thử cất tiếng: “Miêu Miêu…?”
“Ừm?” Giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa, trái tim anh cuối cùng cũng trở lại nhịp đập bình thường.
⸻
Tiểu kịch :
Kẻ điên nhỏ sau khi tắm xong = Phong Nghiêm mang hương vị của Miêu Miêu 🛁✨