Ánh mắt Lục Miểu Miểu khẽ động, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt yếu ớt của tên điên nhỏ hai giây. Anh mím môi, ánh mắt bướng bỉnh cố chấp, hoàn toàn không có ý định lùi bước.

Cô đành ngửa tay nắm lấy tay anh, bất đắc dĩ lắc nhẹ một cái: “Được rồi, em đi với anh.”

So với việc quay về nhà họ Lục để nhìn đám người kia giả tạo, cô thà ở lại bên cạnh kẻ điên hiện giờ trông có chút khờ khạo này còn hơn.

Cô cúi đầu mới phát hiện Phong Nghiêm đang đi chân trần, quanh năm suốt tháng co mình trong phòng, da chân anh còn trắng hơn cả cô gái nhỏ như cô, vậy mà lúc này đã bị bụi đất trên đường nhuộm đỏ chỗ này, vàng chỗ kia.

Thấy Lục Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào chân mình, Phong Nghiêm xấu hổ co ngón chân lại, cố gắng tránh ánh nhìn có chút trêu chọc ấy.

Lục Miểu Miểu không khỏi nhớ đến dáng vẻ sạch sẽ kỹ tính của anh khi lớn lên bệnh sạch sẽ nặng đến mức khiến người ta phát điên.

Có một lần, dì giúp việc chỉ chạm nhẹ vào vạt áo, vậy mà anh liền vào phòng tắm kỳ cọ suốt nửa tiếng, đến mức da cũng bị ngâm đỏ.

Nhưng bây giờ thì sao… Vừa mới ra một thân mồ hôi lạnh, tóc dính bết thành từng lọn, quần áo thì loang lổ vết máu khô đậm màu, mặt mày bị thứ gì đó quệt qua, trắng trắng đen đen trông hệt như một kẻ ăn mày nhỏ.

“Đừng tránh nữa, đã biết bẩn khó chịu rồi sao còn không mang giày?” Lục Miểu Miểu nhìn dáng vẻ anh cố gắng co chân lên giấu vào ống quần, bực bội nói.

“Được rồi, về thôi.” Cô nắm tay cái người bẩn thỉu kia kéo đi.

Phong Nghiêm theo sát phía sau cô, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, lén cong khóe môi, đột nhiên thốt lên một câu không đầu không đuôi:

“Lần đầu tiên.”

“Hả?” Nghe anh mở miệng, Lục Miểu Miểu nhất thời phản ứng không kịp. Anh vẫn thường nói những câu chẳng đầu đuôi gì như thế, cô không hiểu, mà trước đây cũng chưa từng hỏi.

Trước kia, cô ở bên Phong Nghiêm, cho dù là ở bên thì cũng chỉ là thân xác ở bên, còn tâm trí thì hoàn toàn không kết nối, đó là một dạng đồng hành không có trái tim, một kiểu bị ép buộc.bị

Nếu bạn đi cùng anh ta bằng mắt mà không có trái tim, thì sẽ chẳng bao giờ nhận ra điều anh thật sự muốn nói.

Thật ra, những điều đó đều có mạch lạc riêng. Một khi đứt đi mạch đó, thì sẽ chẳng thể biết bắt đầu từ đâu, kết thúc ở đâu.

Phong Nghiêm không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt Lục Miểu Miểu, rồi khẽ gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô như đang trêu chọc.

Lần đầu tiên, mèo nhỏ chủ động nắm tay tôi: “Tôi rất vui.”

Anh lại nói thêm một câu, mắt nheo lại vì cười.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê tê nhột nhột, Lục Miểu Miểu nhìn thấy nụ cười tự nhiên trên mặt hắn, tâm trí khẽ run lên.

Cô không biết là vì kiếp trước mình chưa từng chăm chú nhìn anh, hay là vì anh thực sự chưa từng cười trước mặt cô, nhưng cô lại cảm thấy như đây là lần đầu tiên thấy anh ta thoải mái như vậy.

“Ừm.” Dù không biết anh đang nói cụ thể điều gì, nhưng Lục Miểu Miểu vẫn đáp lại một tiếng, cố gắng đừng để lời anh biến thành độc thoại.

Không hiểu vì sao, có lẽ là vì biết mình biết người, trăm trận trăm thắng, hay là vì muốn hiểu rõ hơn tâm tư của Phong Nghiêm, tóm lại là hồi đại học cô từng chọn học môn tâm lý học mà còn đúng vào chuyên đề về phổ tự kỷ.

Lúc đó cô mới biết, trong mắt họ, những lời đột ngột thốt ra của Phong Nghiêm nghe như vô nghĩa, nhưng trong thế giới của anh thì lại có căn cứ rõ ràng, anh đang cố gắng truyền đạt điều gì đó với thế giới bên ngoài, chỉ là người khác không hiểu mà thôi.

Giáo viên dạy cô từng nói, đối với những đứa trẻ trong phổ tự kỷ, có lúc bạn không cần hiểu hết ý nghĩa đằng sau từng hành động của chúng bạn chỉ cần kịp thời phản hồi, để chúng có thể kết nối được với thế giới bên ngoài là đủ rồi.

Lục Miểu Miểu nghĩ thầm, mấy kiến thức lý thuyết học được kia cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.

Khi quay về nhà họ Phong thì đã là đêm khuya. Căn nhà trống rỗng, im ắng không một bóng người, tường và đồ đạc cũ kỹ phủ đầy bụi, như thể thời gian đã ngừng trôi nơi đây từ lâu.

Đây là nhà của ông bà ngoại Phong Nghiêm. Hai cụ đã qua đời từ lâu. Khi Lục Miểu Miểu còn nhỏ, cô thường xuyên chạy đến đây chơi.

Khi đó, bố mẹ Phong Nghiêm vẫn chưa xảy ra chuyện, anh cũng chưa bị Phong Vĩ Văn vứt về nơi này. Đương nhiên cô cũng chưa từng gặp anh.

Trong ấn tượng, ông bà ngoại của anh là những người thầy giáo viên của thế hệ trước, cư xử rất nhẹ nhàng và lễ độ. Dù cô có nghịch ngợm như khỉ, trèo cây hái quả khắp vườn cũng chưa từng bị họ mắng, thậm chí còn thường dặn cô rảnh rỗi thì lại ghé chơi.

Mẹ của Phong Nghiêm là con một. Cô chưa từng tiếp xúc, nhưng đã thấy ảnh của bà đặt trên bàn của bà ngoại Phong.

Người phụ nữ có gương mặt dịu dàng đang ngồi bên cây đàn piano, đôi tay thon dài tựa như vẫn còn đang lướt nhẹ trên phím đàn, chỉ cần nhìn ảnh thôi cũng khiến người ta có cảm giác dễ chịu, như được tắm trong gió xuân. Chắc hẳn đó là một cô gái rất đỗi dịu dàng.

Vậy mà sao Phong Nghiêm lại thành ra như thế này…

Lục Miểu Miểu liếc nhìn thiếu niên đang lặng lẽ đi phía sau mình, mãi mê nghịch ngón tay cô, dòng suy nghĩ vụt qua trong đầu cô rồi dừng lại.

Nhìn từ góc độ này, người con trai đang cúi đầu ấy có ngũ quan quá đỗi tinh xảo, hàng mi dài rậm che khuất phần lớn ánh nhìn. Khi ánh trăng bạc dịu dàng phủ lên khuôn mặt thư thái của anh, dường như… anh thật sự có vài phần giống ông bà ngoại mình.

Cô không khỏi nghĩ, nếu như Phong Nghiêm không mắc bệnh, liệu anh có thể trở thành một nghệ sĩ piano dịu dàng như mẹ mình không?

Gió đêm thổi qua, càng về khuya càng lạnh, sương đêm bắt đầu đọng lại. Lục Miểu Miểu xoa hai tay vào cánh tay nổi đầy gai ốc, dẫn Phong Nghiêm vào nhà.

“Tách” một tiếng, đèn trong nhà sáng lên, ánh sáng vàng mờ nhạt tỏa ra. Phong Nghiêm có vẻ bị sự thay đổi đột ngột ấy làm giật mình, đồng tử co lại, nhưng sau khi nhận ra đây là nơi quen thuộc, cái lưng đang căng cứng cũng dần buông lỏng.

Lục Miểu Miểu nhìn quanh bốn phía thật ra tính ra, cô đã rời khỏi nơi này hơn mười năm rồi. Ở kiếp trước, sau khi Phong Nghiêm bị Phong Vĩ Văn đón đi, cô cũng bị dẫn rời khỏi đây.

Quả nhiên, chẳng thể trông mong gì vào bà dì kia sẽ tử tế mà dọn dẹp. Lục Miểu Miểu nhìn đĩa thức ăn trên bàn đã nguội lạnh, lạnh mặt cười khẽ một tiếng. Cô còn chưa kịp cau mày thì đã bị một ngón tay lạnh như băng chạm nhẹ vào giữa hai hàng lông mày.

Là Phong Nghiêm.

Anh nghiêm túc từng chút một vuốt phẳng dấu nhăn giữa mày cô.

Đừng nhíu mày, mỗi lần cô nhíu mày xong sẽ khóc, rồi đòi tránh xa anh. Phong Nghiêm sợ lắm, anh thật sự sợ nhìn thấy biểu cảm đó.

Chỉ cần Miêu Miêu không nhíu mày, thì sẽ không khóc. Anh nghiêm túc nghĩ vậy.

Lục Miểu Miểu hơi sững người, tưởng rằng Phong Nghiêm đang an ủi mình, bảo cô đừng tức giận, chắc là có lòng tốt nhưng anh vốn không kiểm soát được lực đạo. Lúc này cô đã bắt đầu cảm thấy da giữa lông mày bị anh xoa đến sắp rách rồi.

Anh không cố ý, anh thật sự không cố ý!

Người nằm trong phổ tự kỷ thường kèm theo rối loạn phát triển vận động và cảm giác, việc không kiểm soát được các cơ quan hay lực tay là chuyện hết sức bình thường.

Vì không muốn làm anh tổn thương, Lục Miểu Miểu không phàn nàn gì, chỉ hơi nghiêng đầu tránh tay anh rồi nói:

“Được rồi, cảm ơn anh, tôi không tức giận đâu.”

Cô nở nụ cười, chấp nhận ý tốt của anh.

Mặt Phong Nghiêm bất chợt đỏ bừng, như thể một người phấn khích đến tột độ mới có thể xuất hiện loại phản ứng này.

Thấy chưa, chỉ cần mình tốt với mèo nhỏ, mèo nhỏ sẽ không ghét mình, còn cười với mình nữa.

Chuyện của bà dì để mai tính. Giờ quan trọng là xử lý vết thương của anh trước đã, Lục Miểu Miểu liền dẫn anh lên lầu hai.

Căn nhà nhỏ này không lớn, có vài phòng dùng để cất giữ giáo cụ mà ông bà anh từng dùng khi còn đi dạy, còn phòng ngủ thì chỉ có mấy cái.

Nhưng những căn phòng đó không ai dọn dẹp đã lâu, đầy bụi bặm, chưa nói đến chuyện sạch sẽ hay không, mà vừa rồi Phong Nghiêm đã đập phá sạch đồ đạc trong đó một mớ hỗn độn, không thể ở nổi. Ngay cả phòng của anh cũng thế, Lục Miểu Miểu vừa rồi đã thấy thảm cảnh ấy.

Sau khi tỉnh táo lại, dường như Phong Nghiêm cũng biết mình đã làm sai, cúi đầu đi theo sau cô từng bước một. Thấy cô không nói gì, anh bắt đầu luống cuống.

Anh không hiểu vì sao mình lại làm vậy. Chỉ là lúc nhìn vào mấy món đồ kia, trong đầu anh hiện lên vô số gương mặt méo mó kinh dị, không ngừng gào thét bắt anh phá hoại, trút giận.

Lục Miểu Miểu thở dài dạy tiểu điên này trở nên bình thường đúng là một nhiệm vụ gian nan.

Sức phá hoại của anh ta thậm chí còn vượt cả tên điên lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play