Cơn bùng nổ cảm xúc khiến Phong Nghiêm giống như một chiếc đồng hồ đã cạn pin, cho dù không cam lòng mà cố gắng quay thêm vài vòng kim giây, cuối cùng vẫn chỉ có thể dần dần lặng lại.

Ngay cả trong giấc ngủ, anh cũng vô cùng bất an  mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại thốt ra vài câu nói mơ.

Lục Miểu Miểu ghé tai lắng nghe, mới nhận ra anh đang gọi tên mình.

Môi mỏng hơi hé mở, giọng nói khô khốc như tan vào những lời gọi mãi không có hồi đáp. Âm thanh mang theo một chút nghẹn ngào, trầm thấp, như vọng lại từ tận sâu trong màn đêm mịt mờ.

Lục Miểu Miểu cẩn thận nhìn vết thương, may mắn là nó đã được ngăn lại kịp thời, chỉ là một vết răng cắn, giờ máu đã ngừng chảy.

Thứ khiến cô thực sự đau đầu lại là những vết thương nhỏ chi chít trên người anh.

Lục Miểu Miểu nhẹ nhàng đi đến bên giường, kéo tấm chăn xuống. Với chiều cao và sức lực hiện tại, việc bế một thiếu niên đã lớn như Phong Nghiêm lên giường là điều bất khả thi, đành phải để anh nằm tạm ở đó nghỉ ngơi.

Căn nhà nhỏ này ngoài những vật dụng sinh hoạt cần thiết ra thì không có gì cả. Phong Vĩ Văn nói, cho hay là đưa anh đến đây tĩnh dưỡng, nhưng ai cũng biết đó chỉ là cái cớ. Khi ông ta hoàn toàn chiếm được Phong thị, Phong Nghiêm sẽ bị vứt bỏ, để mặc sống chết.

Nơi này chỉ có một người giúp việc thỉnh thoảng tới dọn dẹp và nấu ăn, còn lại không ai lui tới. Nhưng nghĩ đến cái dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của bà giúp việc đó, cô không mong gì sẽ được mang thuốc đến.

May mà cô còn nhớ gần đây có một tiệm thuốc.

Nghĩ một chút, cô viết lại một mảnh giấy để ở chỗ dễ thấy nhất, thu dọn sạch những mảnh vỡ sắc nhọn, bao gồm cả con dao lúc trước cô đã đá vào góc phòng, rồi mới yên tâm bước ra khỏi nhà.

“Miểu Miểu… đừng đi…” Phong Nghiêm cuộn mình trong chăn, hai tay ôm chặt đầu gối, co rúm người lại. 

Câu nói sắc bén của cô bé vẫn cứ tua đi tua lại trong đầu anh, như một chiếc băng ghi âm hỏng. “Anh thật đáng ghét! Tránh xa tôi ra!”

Anh muốn lắc đầu, muốn phủ nhận, nhưng sức lực trong người như bị rút cạn, chỉ có thể bất lực nhìn Lục Miểu Miểu chạy ra khỏi phòng.

Căn phòng ngột ngạt quay lại với sự im lặng như mộ địa, chỉ còn mình anh bị mắc kẹt ở đó.

“Tiểu miêu!”

Anh choàng tỉnh khỏi ác mộng, không phân rõ được đâu là thật, đâu là mộng, chỉ biết rằng cả hai đều không có bóng dáng Lục Miểu Miểu.

Đôi mắt run rẩy nhìn quanh, xác nhận đi xác nhận lại. Cô… lại bỏ rơi anh nữa rồi sao?

Ngực anh trống rỗng, như đang gom góp một cơn đông buốt giá.

Phong Nghiêm hất chăn, chân trần chạy xuống tầng, mở cửa nhìn ra đường phố mờ mờ ánh đèn. Anh đứng đó thất thần, dưới ánh đèn đường, bóng dáng đơn độc bị kéo dài lê thê…

Lục Miểu Miểu vừa rẽ vào góc đường thì đã thấy bóng dáng hoảng hốt đó đứng giữa ngã tư đường.

Anh như chẳng hề thấy dòng xe qua lại, loạng choạng bước về phía làn xe đang chạy.

Trái tim cô thót lên tận cổ cô không ngờ Phong Nghiêm lại tỉnh nhanh đến vậy.

Thế giới của anh ta dường như không liên quan gì đến thế giới họ. Anh ta hoàn toàn không biết đến những quy tắc thông thường nhất trên thế giới này, cũng như anh ta không hề biết dừng lại khi đèn đỏ bật sáng.

Phong Nghiêm bối rối đứng giữa đường, ngơ ngác tiến bước, bên cạnh là những chiếc xe vụt qua như xé gió.

Quá ồn ào, quá hỗn loạn. Tiếng động như muốn xé rách màng nhĩ.nhĩ

Phong Nghiêm ngồi xổm tại chỗ, đầu đâu như búa bổ, sắc mặt tái mét.

Lục Miểu Miểu thấy vậy cũng chẳng còn để ý đến mấy chục giây đèn đỏ nữa, bây giờ anh ta đang co người lại ngồi chồm hổm giữa đường, rất dễ rơi vào điểm mù của các tài xế, chỉ cần sơ sẩy chút thôi là có thể bị những chiếc xe đang chạy nhanh tông trúng.

Cô vừa vẫy tay ra hiệu với những chiếc xe đang chạy, vừa nhanh chóng tránh né, di chuyển đến giữa đường. “Phong Nghiêm!”

Âm thanh ấy ngày càng đến gần anh, những tiếng động nhỏ ồn rần rút đi như thủy triều, Phong Nghiêm mơ hồ ngẩng đầu lên, thấy chú mèo nhỏ với gương mặt lo lắng đang chạy về phía mình. Anh cố gắng vươn tay về phía cô.

Khoảnh khắc hai bàn tay nắm lấy nhau, như thể có một tiếng chuông cổ vang vọng trong cơ thể anh, dư âm theo mạch máu, theo từng tấc kinh mạch lan khắp toàn thân.

Đúng lúc đèn xanh vừa bật, Lục Miểu Miểu liền tranh thủ khi xe còn chưa chạy, nhanh chóng kéo anh đến một nơi an toàn bên đường.

May mắn là Phong Nghiêm tuy trông có vẻ khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn, chỉ là nắm chặt lấy tay cô, lặng lẽ đi theo phía sau.

“Vừa rồi nguy hiểm lắm, anh có biết không!” Lục Miểu Miểu cố nén giận, giọng nhỏ trong trẻo lúc này lại đầy nghiêm túc và tức giận.

Phong Nghiêm cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị cô hất ra, nhìn trong hai giây, rồi lại từng chút từng chút dịch người sát lại gần cô, cứng rắn nhét tay mình vào lòng bàn tay bé nhỏ ấy, ép cô phải nắm lấy tay mình.

Anh thích mèo nhỏ chủ động lại gần mình, như thế anh có thể sinh ra ảo giác rằng… cô không ghét bỏ anh.

Giọng nói nhẹ đến mức một cơn gió cũng có thể cuốn bay: “Muốn đến tìm Miêu Miêu, tôi tỉnh dậy mà không thấy mèo nhỏ.”

Lời nói vô lý khó hiểu, đây là đặc điểm thường thấy ở những người nằm trong phổ tự kỷ.

Trước đây mỗi lần nghe anh nói những câu vô nghĩa như thế, cô đều thấy phiền, chưa từng có lần nào thật sự cố gắng hiểu xem anh muốn nói gì.

Nhưng lần này, Lục Miểu Miểu đã ghép lại được những mảnh vụn ấy và hiểu ra điều anh muốn nói. Những lời trách móc cứ thế nghẹn lại, chẳng thể thốt ra.

Người bình thường có thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật, nhưng Phong Nghiêm thì không mộng và thực hòa làm một, anh cứ ngỡ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

“Về thôi. Sau này không được như vậy nữa.” Cô thở dài, đối với người như anh, cô thật sự chẳng biết phải làm sao.

Phong Nghiêm vừa nghe vậy, viền mắt lập tức đỏ lên, nỗi thất vọng và bất an dâng tràn trong tim, bàn tay vẫn cố chấp nhét vào lòng bàn tay cô lạnh như băng, như một bức tượng đá. Anh nghĩ cô đang muốn đuổi mình đi.

“Không muốn…”

Lục Miểu Miểu còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng đôi môi tái nhợt của Phong Nghiêm thực sự đang mấp máy, lặp đi lặp lại hai chữ đó: “Không muốn…”

Lần này, giọng nói rõ ràng và kiên định hơn chút.

Anh thì thầm: “Tiểu Miêu ở với tôi.” Anh không muốn lại một mình quay về nơi ấy nữa.

Ánh mắt Phong Nghiêm dịu lại, chất chứa đầy van nài và không nỡ rời xa. Hắn sợ mèo nhỏ… lại trở về thành người lạnh lùng như trước kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play