Nhờ sự cố gắng của Lục Miểu Miểu, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra. Cảnh tượng đập vào mắt khiến cô như thể máu trong người đông cứng lại, không kịp suy nghĩ gì mà thốt lên:
“Không được!”
Âm thanh non nớt mang giọng trẻ con kia vậy mà lại tựa như một sợi xích, kéo giữ lấy người đang trên bờ vực mất kiểm soát. Bàn tay đang cầm lưỡi dao của Phong Nghiêm khựng lại, ánh đèn chói chang từ cửa chiếu thẳng vào phòng khiến tầm mắt anh trong chốc lát trở nên trống rỗng.
Trương Chi Dung khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì sợ đến mức lùi lại hai bước, tay bịt chặt miệng, chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng của Phong Nghiêm đầy những vết máu dài ngoằn ngoèo, có vết đã khô, nhưng cũng có vết máu vẫn đang rỉ ra không ngừng.
Kịp rồi!
Lục Miểu Miểu thở dốc, tim đập thình thịch đầy hoảng hốt, nhưng vẫn cố giả bộ ngây thơ nói với Trương Chi Dung: “Vâng vâng, con sẽ dỗ anh trai. Anh nói… không thích người khác vào… mẹ… mẹ về trước đi ạ.”
Trương Chi Dung bị dọa cho tay cũng run rẩy, căn bản không nhận ra sự gượng gạo trong giọng nói của Lục Miểu Miểu khi gọi mình là mẹ, liền hấp tấp đáp: “Được được được, mẹ về trước. Con nhớ ngoan đó!”
Nói xong bà ta rời đi không hề do dự, cảnh tượng như vậy, dù là người lớn có chút lương tâm cũng sẽ không để hai đứa trẻ ở lại một mình. Nhưng bà ta thì đi thẳng, chẳng chút áy náy.
Căn phòng tối om bỗng trở nên tĩnh lặng, ngoài tiếng thở dồn dập đầy nặng nề của Phong Nghiêm, không còn gì khác, sự yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng hốt.
“Phong Nghiêm…” Lục Miểu Miểu khẽ gọi tên anh, trong tủ quần áo vang lên tiếng vải sột soạt, nhưng rất nhanh lại im bặt, như thể là ảo giác.
Bóng tối im lìm rốt cuộc cũng có chút hơi thở khi cô xuất hiện.
Cậu thiếu niên co rút nơi góc tủ, không biết đã bị giam cầm trong bóng đen này bao lâu, đôi mắt mang đầy cảm xúc vỡ vụn, hai tay ôm lấy đầu gối như tìm kiếm chút cảm giác an toàn, chỉ cần một âm thanh nhỏ cũng đủ khiến lý trí mong manh kia vỡ vụn.
Lục Miểu Miểu thấy con dao bị vứt dưới chân anh, lòng thắt lại. Cô nhanh chóng nhìn về phía cổ tay anh, may mắn thay, tuy có vài vết xước nhỏ, nhưng giống như bị mắc vào dây thép trong tủ quần áo hơn là cố tình cắt.
Cô nuốt nước bọt vì căng thẳng, đôi chân run rẩy bước tới. Ở kiếp trước, cô từng thấy Phong Nghiêm điên loạn bóp cổ thư ký Lý, cảnh tượng ấy vẫn còn in đậm trong đầu, nên giờ cô không chắc có thể khống chế được anh hay không.
Mà lần này, không có thư ký Lý, người bị bóp cổ nếu là cô thì… liệu có thoát nổi không?
Tai Phong Nghiêm động nhẹ, như bắt được hơi thở quen thuộc, anh ngẩng đầu lên trong dè dặt, khi thấy cô thật sự đứng đó, trong đôi mắt lập tức ánh lên vẻ mừng rỡ tột cùng.
Anh nháy mắt vài cái không thể tin nổi, như đang xác nhận liệu có phải là thật không.
Anh cụp mắt xuống, hàng mi dài ướt đẫm những giọt lệ lấp lánh, sau vài lần chớp mắt thì nước mắt rơi xuống, che mờ tầm nhìn, bóng hình người con gái trước mặt cũng mờ đi như được phủ một lớp sương.
Đôi môi tái nhợt của anh nở nụ cười nhạt, nhưng rất nhanh lại nghẹn ngào, âm thanh quái dị đầy uất ức phát ra từ sâu trong lồng ngực, làm Lục Miểu Miểu cũng giật mình.
Cô nhân cơ hội ấy, nhẹ bước tới đá văng con dao dưới đất ra xa.
Lưỡi dao trượt trên mặt sàn, phát ra âm thanh chói tai khiến Phong Nghiêm nhíu mày, thần kinh dường như bị kích thích.
Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn cô bé đang đứng rất gần mình, hốc mắt đỏ bừng.
Ánh mắt ấy khiến Lục Miểu Miểu không dám manh động. Những ấn tượng rập khuôn về Phong Nghiêm đã ăn sâu trong tâm trí cô, cô luôn sợ anh sẽ đột nhiên nổi giận.
Bàn tay to lớn ấy, trong tích tắc kéo mạnh cô gái nhỏ vào lòng.
Tay anh rõ ràng đang run rẩy, nhưng lại ôm chặt lấy cô đến mức không thể phớt lờ.
Là ấm áp, là mềm mại, là Tiểu Miêu thật sự…
Anh cảm thấy những vết thương trên người lại bắt đầu đau rát, nhưng lần này hắn lại bật cười khe khẽ. Đau quá, đây không phải mơ.
Lục Miểu Miểu hơi cựa quậy không quen, nhưng Phong Nghiễm lập tức như con mèo bị giẫm trúng đuôi, cả người như một sợi dây leo quấn chặt lấy cô, siết chặt đến mức như muốn hòa thành một thể với cô.
Đừng đi.
Đừng biến mất như trong mơ.
Lục Miểu Miểu không dám kích thích anh nữa, đành ngoan ngoãn làm gối ôm hình người. Hai người cứ thế ôm nhau yên lặng, thật lâu… lâu đến mức ánh sáng cuối cùng ngoài cửa sổ cũng bị đêm tối nuốt chửng, lâu đến mức cô bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Cổ cô bỗng ẩm ướt, kéo sự tỉnh táo của cô về lại vài phần. Tiếng nức nở, tiếng nghẹn ngào khẽ truyền đến bên tai.
Tiếp đó, cô nghe thấy người đang vùi đầu nơi cổ cô khàn giọng nói nhỏ: “Miêu Miêu đừng bỏ anh lại… Xin lỗi… Em đừng bỏ anh… Anh không cố ý…”
Anh càng nói càng nghẹn ngào, nhưng không thể kiềm chế nổi, như thể trong thân thể anh sống cùng một con quỷ, điều khiển hành động và cảm xúc của anh. Nhưng đó cũng không phải lý do để biện minh. Anh chỉ biết anh đã làm sai, anh đã làm tổn thương cô.
Là đang xin lỗi vì đã từng đẩy cô sao?
Kiếp trước, Lục Miểu Miểu không tự nguyện quay về bên anh. Lúc bị thư ký Lý ép buộc đưa về, Phong Nghiêm đã toàn thân đầy máu, gần như sụp đổ, làm gì còn lý trí để xin lỗi cô?
Lục Miểu Miểu khẽ sững người.
Cô chưa bao giờ thấy một Phong Nghiêm yếu đuối đến vậy.
Không được ngủ…Ngủ rồi, Tiểu Miêu lại biến mất… Không được ngủ…Thế nhưng, ý thức lại cứ mơ hồ như cố tình chống lại anh.
Phong Nghiêm không dám mở miệng cầu xin cô tha thứ, chỉ sợ buông tay là mất đi hơi ấm kia, nên anh cắn mạnh đầu lưỡi, như thể muốn dùng cơn đau để ép bản thân tỉnh táo.
Mùi máu tanh lập tức lan ra đầy khoang miệng, đến cả tiếng nói cũng bắt đầu trở nên mơ hồ,
“Tiểu Miêu…” Giọng đầy lưu luyến, như vọng ra từ sâu trong linh hồn.
Lục Miểu Miểu lập tức nhận ra không ổn, dùng hết sức mới thoát được nửa người ra khỏi vòng tay như gông xiềng. Vậy mà Phong Nghiêm đã mơ hồ bất tỉnh, vẫn một tay nắm chặt lấy góc áo cô không buông.
Cô vội đưa tay túm lấy mặt anh, cố ép anh mở miệng, lo lắng nói: “Phong Nghiêm, đừng cắn! Tỉnh lại đi! Nghe lời! Đừng cắn nữa được không!”
Anh cắn chặt răng như thể đang chuẩn bị chờ chết, không thể lay chuyển. Lục Miểu Miểu luống cuống, chẳng còn cách nào khác, liền mạnh tay đút ngón trỏ vào giữa răng anh để tách ra, bị cắn cô còn chịu được, chứ để anh ta cắn đứt lưỡi thì chết mất!
Không ngờ rằng, khi răng của Phong Nghiêm chạm vào ngón tay nhỏ của cô, anh như bị dọa sợ, lực đạo lập tức thả lỏng.
Cô liền dùng ngón tay lần mò trong miệng anh, ấn giữ đầu lưỡi bị thương, đầu lưỡi run rẩy của anh khẽ liếm lấy ngón tay cô, máu hòa cùng nước bọt chảy xuống, rồi ngoan ngoãn nuốt vào.
Hai chiếc răng nanh nhọn chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy ngón tay nhỏ của cô, mút mát nhẹ nhàng, ướt át, mềm mại, khiến cô cảm thấy nhột nhột.
Lục Miểu Miểu cảm nhận được lực đạo mờ nhạt như có như không, trong lòng thoáng chốc nghĩ: Có lẽ, Phong Nghiêm lúc này… vẫn còn cứu được.