Trình Dã vừa đi, trong nhà tức khắc chỉ còn lại Giang Thời và Giang Tuyết.

Cơn gió lùa qua cánh cửa không khép chặt, tạo nên tiếng rít gào, bên cạnh là bếp than kêu lách tách khe khẽ. Cả hai đều không nói gì.

Cuối cùng, Giang Tuyết không nhịn được mà thở dài, bà kéo một chiếc ghế lại ngồi trước mặt Giang Thời. Ánh mắt bà lướt qua chân cậu, hỏi: “Chân có đau không?”

Giang Thời vô thức kéo ống quần đã xắn lên xuống, che kín mắt cá chân sưng tấy.

“Không đau, chỉ là trông đáng sợ thôi.”

Không khí lại chìm vào im lặng, những ngón tay của Giang Thời cứ mân mê đường may trên quần.

Ngượng ngùng quá, ai tới cứu cậu với.

Lách tách—

Bên tai lại vang lên tiếng than củi nổ lách tách, Giang Tuyết cất lời.

Giang Thời không hiểu tiếng địa phương ở đây, bà bèn học cách dùng tiếng phổ thông để giao tiếp với cậu. Thế nhưng bà chưa từng đi học, cũng chưa từng học tiếng phổ thông, nên vừa mở miệng đã mang chất giọng đặc sệt, nói năng nghe kỳ quặc.

“Mẹ biết hai ngày nay con không vui. Thật ra, ai gặp phải chuyện này cũng đều không vui cả. Rõ ràng người sai là chúng ta, cuối cùng lại để các con phải gánh chịu hậu quả.”

“Con có điều gì không hài lòng cứ nói với mẹ. Nếu thật sự không quen, muốn đi cũng có thể nói, nhưng đừng lấy sự an nguy của bản thân ra làm trò đùa. Trong núi không một bóng người, không chỉ có chó hoang mà có khi còn có cả sói nữa. Lỡ như hôm nay con không gặp được Trình Dã, xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Giang Thời miết nhẹ theo đường may quần, đầu ngón tay bị vải bò mài đến hơi ửng đỏ.

Thứ cậu đối mặt nhiều nhất là sự nịnh nọt và tiếp cận có mục đích của người khác. Dù là chán ghét hay có ý đồ, tất cả đều được che đậy dưới một lớp vỏ giả tạo, vì vậy cậu cũng đã quen dùng những chiếc gai sắc nhọn của mình để lột bỏ lớp vỏ ấy.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu được thấy một sự tử tế mộc mạc và nồng hậu như của Giang Tuyết.

Chưa từng có ai dạy Giang Thời phải đối mặt với điều này như thế nào.

Cậu hiếm khi có cảm giác mình đã làm sai, đầu hơi cúi xuống: “Con xin lỗi.”

Khi cậu cúi đầu, phần gáy dưới ánh đèn hiện ra một vệt trắng mịn màng, vài sợi tóc màu nâu mềm mại rủ xuống bên má, trên chiếc áo đen lấm tấm vài vết bùn.

Không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn như lúc mới gặp, cả người ướt sũng và bẩn thỉu.

Lòng Giang Tuyết càng mềm đi. Bà muốn đưa tay xoa đầu Giang Thời, nhưng nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của hai người, cuối cùng bà vẫn không cử động.

“Vậy con có thể nói cho mẹ biết, con ra phố làm gì không?”

Giang Thời khẽ nhúc nhích, chiếc ghế dưới thân phát ra tiếng kẽo kẹt theo động tác của cậu. Cậu gác chân phải lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, xắn tay áo lên, để lộ những nốt mẩn đỏ chi chít cho Giang Tuyết xem.

“Bị dị ứng, đi mua thuốc ạ.”

Lúc mới nhìn thấy ảnh của Giang Thời, Giang Tuyết vẫn khó mà tin được mình có thể sinh ra một đứa con trai xinh đẹp đến vậy.

Thế nhưng ngũ quan của Giang Thời lại rất giống bà và người chồng đã mất, cứ như thể đã dung hợp tất cả những nét đẹp của cả hai. Nếu đứng cạnh nhau, người khác chắc chắn sẽ kinh ngạc trước ngoại hình của Giang Thời, nhưng sẽ không nghi ngờ cậu không phải con ruột của bà.

Lần đầu gặp Giang Thời là ở Giang Thành phồn hoa. Bà đã phải ngồi gần hai ngày trên chuyến tàu hỏa vỏ xanh, vừa xuống xe đã vội đến gặp cậu, cả người nhàu nhĩ và rối bù.

Chàng thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đợi bà trong nhà hàng. Bên ngoài trời rất lạnh, nhưng bên trong lại ấm áp như mùa hè. Giang Thời mặc áo trắng quần đen, một bộ trang phục không thể đơn giản hơn, trông xa như đóa ngọc lan trắng thuần khiết lặng lẽ nở rộ giữa mùa đông giá rét.

Nhưng ngọc lan nên được treo cao trên cành, được chăm sóc cẩn thận, chứ không phải theo bà từ trên mây bước vào đầm lầy.

Bà vừa cảm thấy có lỗi với Tống Kiến An, lại vừa thấy có lỗi với Giang Thời.

Là do bà vô dụng, đã để Tống Kiến An phải theo mình chịu khổ hơn mười năm, để rồi cuối cùng lại khiến Giang Thời, người đã hưởng phúc hơn mười năm, phải quay về chịu khổ cùng mình.

So với việc chưa từng có được, thì có được rồi lại mất đi mới là điều khó chấp nhận nhất.

Nhưng bà chẳng thể trách ai, chỉ có thể tự trách chính mình, trách rằng ngày đó đã không trông chừng con cẩn thận.

Và bây giờ, đứa con mà bà khó khăn lắm mới nhận lại được, ở dưới mí mắt bà mới vài ngày đã nổi đầy mẩn đỏ.

Hốc mắt Giang Tuyết đỏ lên ngay tức khắc.

Trên người bà thiếu đi khí chất dịu dàng và nữ tính mà Giang Thời thường thấy ở phụ nữ, thay vào đó là sự ngang tàng của vùng thôn dã. Giây trước vừa đỏ hoe vành mắt, giây sau đã giáng một cái tát lên đầu Giang Thời.

“Con đúng là thằng ngốc! Bị bệnh sao không nói với mẹ con một tiếng?!”

Giang Thời bị bà tát đến nghiêng cả đầu, trước mắt tối sầm lại. Đến khi cậu định thần lại thì Giang Tuyết đã cầm ấm nước đi đun nước sôi cho cậu uống thuốc.

Giang Tuyết chỉ cao tầm một mét năm mươi mấy, trông tướng tá gầy gò nhưng sức lại rất khỏe, hành động thì nhanh nhẹn dứt khoát. Bà kéo cửa đi ra ngoài, một tay nhấc tấm ván đậy trên lu nước xuống, sau đó cúi người múc nước.

Gió lạnh từ bên ngoài lùa vào, Giang Thời ngồi trong căn nhà cũ nát, bất giác bật cười.

***

Trình Dã dậy rất sớm, lúc anh thức dậy, gà trong sân còn chưa gáy.

Anh không bật đèn mà mò mẫm tìm bật lửa, thắp sáng cây đèn dầu trên chiếc tủ bên cạnh.

Ánh sáng yếu ớt bùng lên từ sợi bấc nhỏ, ngọn lửa nhảy múa, soi sáng khuôn mặt anh.

Anh cầm đèn ra khỏi phòng. Gian giữa trống không, chỉ có những câu đối nền trắng đã hơi cong vênh dán trên tường và cạnh cửa, những lá bùa xanh xanh đỏ đỏ chưa gỡ xuống rủ từ trên ngưỡng cửa, không khí dường như vẫn còn vương lại mùi tro hương.

Trình Dã băng qua gian giữa, đi vào nhà bếp bên ngoài.

Anh dựa vào ánh đèn dầu để nhóm lửa, sau đó đun nước rửa mặt.

Chiếc chậu là chậu tráng men đã dùng không biết bao nhiêu năm, đặt trên một cái kệ gỗ, trên kệ có một mảnh gương vỡ mất một nửa.

Trình Dã qua quýt lau mặt, nhìn vào nửa mảnh gương, cúi người xuống, dưới ánh lửa bập bùng vén mái tóc hơi dài của mình lên, để lộ đôi mắt đen láy, hẹp và dài.

Dường như hơi thở của thiếu niên vẫn còn vương lại sau vành tai, ấm áp, lại mang theo một mùi hương không rõ tên.

Ngay cả giọng nói cũng vậy, chất giọng lạnh lùng trong trẻo, thế nhưng âm cuối lại cong lên, khiến cho sự lạnh lùng ấy tức khắc nhuốm thêm vài phần quyến rũ.

Trình Dã đưa tay chạm vào sau tai mình, đặt khăn mặt xuống rồi bắt đầu lục tung tủ đồ.

Giang Thời bị tiếng gà gáy chó sủa đánh thức.

Tháng hai trời vẫn còn khá lạnh, cậu hoàn toàn không muốn dậy, chỉ có thể bất lực mà giận dỗi kéo chăn trùm kín đầu.

Ba phút sau, Giang Thời chịu thua trước đàn gà trống trong sân nhà Giang Tuyết.

Người thì đã tỉnh, nhưng cậu không muốn rời giường. Cậu thò một tay ra khỏi chăn để mò chiếc điện thoại bên cạnh gối, định chơi game đẩy hộp một lúc rồi mới dậy.

Thời đó, phần mềm QQ mới ra mắt chưa được bao lâu, Giang Thời lại có tiền nên chẳng bận tâm tốn bao nhiêu lưu lượng dữ liệu, ngày nào cũng treo điện thoại trên đó để cày cấp.

Khoảng thời gian ở thôn Khê Liễu, cậu không có tâm trạng chơi điện thoại, nên cũng quên luôn việc tắt dữ liệu di động.

Nhìn phần mềm quen thuộc này, Giang Thời do dự một lúc rồi vẫn nhấn vào.

Bên trong có mấy chục tin nhắn, có người mượn cớ quan tâm để dò hỏi chuyện của cậu và Tống Kiến An, cũng có người bóng gió châm chọc cậu, người duy nhất gửi mười mấy tin nhắn chỉ có Trương Trì. ( app truyện T Y T )

Cậu ấy sợ chạm vào nỗi đau của Giang Thời nên không dám gọi điện, chỉ có thể lén lút gửi vài câu súp gà tâm hồn trên QQ.

Giang Thời đọc mà hơi cạn lời, gõ chữ trả lời cậu ấy.

[Bố cậu vẫn khỏe, ăn ngon ngủ kỹ, chưa chết cũng chưa tàn phế.]

Cậu không xem những tin nhắn mỉa mai của những người khác, vừa định bấm thoát ra thì phát hiện mục danh bạ có thêm một dấu “+1”.

Giang Thời nhấn vào, thấy có một lời mời kết bạn, trên đó chỉ có ba chữ:

Tống Kiến An.

Đứa trẻ bị bế nhầm với cậu, đứa trẻ thật sự của nhà họ Tống.

Giang Thời không cảm xúc nhìn chằm chằm vào cái tên đó vài giây, cuối cùng nhấn đồng ý.

Hai phút sau, đối phương gửi tin nhắn tới.

Tống Kiến An: [Chào cậu.]

Giang Thời thầm nghĩ, cậu ấy cũng lễ phép phết.

Cậu không biết đối phương định làm gì, bèn trả lời lại một câu “Chào cậu”.

Tống Kiến An: [Thứ mà tôi nhờ mẹ tôi đưa cho cậu, cậu xem chưa?]

Giang Thời từ từ gõ một dấu [?] gửi qua.

Tống Kiến An: [Chưa thấy à? Chắc là bà ấy bận quá nên quên mất, lát nữa cậu nói với bà ấy một tiếng nhé.]

Không đợi Giang Thời trả lời, cậu ấy đã nhắn tin liên tục.

Tống Kiến An: [Trường Nhất Trung khai giảng vào ngày 26, bài tập nghỉ đông tôi đã soạn thành danh sách rồi, lúc đó sẽ gửi cho cậu. Tuy cậu mới chuyển đến không cần làm bài tập nghỉ đông, nhưng học mà không suy nghĩ thì khá mờ mịt, suy nghĩ mà không học thì rất nguy hiểm. Vẫn còn mười ngày nữa, tôi tin cậu có thể hoàn thành hết bài tập nghỉ đông.]

Giang Thời: […]

Tống Kiến An: [Tôi đã tra về trường Tam Trung ở Giang Thành rồi, nề nếp học tập khá tốt, tài nguyên dạy học tốt hơn Nhất Trung, nhưng sách giáo khoa hoàn toàn khác với trường Nhất Trung ở Lâm Thành.]

Tống Kiến An: [Tôi sẽ tổng hợp sách giáo khoa và tiến độ học tập của Nhất Trung ở Lâm Thành gửi cho cậu. Đổi lại, tôi hy vọng cậu cũng sẽ tổng hợp và gửi cho tôi của trường Tam Trung ở Giang Thành, như vậy mới có thể giúp chúng ta cùng hòa nhập vào môi trường học tập mới.]

Giang Thời đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần, đọc đến hoa cả mắt.

Bảo cậu làm cái gì cơ?

Tống Kiến An đợi một lúc lâu không thấy Giang Thời trả lời, không nhịn được liền nhắn tiếp.

Tống Kiến An: [Sao thế? Khó xử lắm à? Tôi biết, tài liệu học tập rất riêng tư, đòi cậu một thứ riêng tư như vậy đúng là rất khó xử, nhưng tôi đảm bảo với cậu, tôi tuyệt đối không truyền ra ngoài.]

Tống Kiến An: [Thứ tôi nhờ mẹ tôi, cũng là mẹ cậu, chuyển cho cậu là bảo bối mà tôi đã cất giữ mấy năm nay. Tôi nghe họ nói thành tích của cậu cũng không tệ, xem xong bảo bối của tôi, tôi tin khi đến Nhất Trung cậu chắc chắn sẽ theo kịp tiến độ.]

[…]

Giang Thời gõ chữ.

[Ai nói với cậu là thành tích của tôi không tệ?]

Bên kia do dự một lúc.

Tống Kiến An: [Hả? Không phải sao?]

Giang Thời mặt không cảm xúc.

Tống Kiến An: [Không sao cả, có gì không hiểu cậu có thể hỏi tôi, tôi đứng hạng hai toàn khối.]

Giang Thời và Tống Kiến An tổng cộng cũng chỉ gặp nhau một lần, khung cảnh lúc đó rất hỗn loạn, tâm trạng cậu cũng rối bời, hoàn toàn không kịp quan sát xem đối phương là người như thế nào, chỉ lờ mờ nhớ lại được khuôn mặt đen đen của cậu ấy, dung mạo coi như thanh tú, ngồi đối diện cậu im lặng cầm một cuốn sổ từ vựng để học thuộc.

Lúc đó cậu còn cảm thấy ông anh này ra vẻ ta đây, giờ xem ra, đúng là trong ngoài như một.

Tống Kiến An nói đi nói lại, trong từng câu chữ chỉ toàn là khát khao tri thức, thậm chí còn nghi ngờ Giang Thời đang giấu giếm tài liệu học tập quý giá nên không muốn cho cậu ấy biết tiến độ học tập của trường Tam Trung.

Giang Thời là một học sinh dốt, làm sao biết được cái trọng tâm và tiến độ học tập quái quỷ gì, thấy cậu ấy gửi một tràng tin nhắn, cậu không nhịn được hỏi.

[Cậu không hận tôi à?]

Lần này đến lượt Tống Kiến An trả lời bằng một dấu [?].

Tống Kiến An: [Tại sao tôi phải hận cậu?]

Giang Thời: [Nếu lúc đó không bị bế nhầm, cậu đã không phải chịu nhiều khổ cực như vậy.]

Tống Kiến An: [Đây chỉ là một tai nạn, cũng không có ai cố ý làm vậy, tại sao phải trách cậu? Hơn nữa, trước đây ở thôn Khê Liễu tôi còn có thể yên tâm học hành, bây giờ đến Giang Thành, ngày nào cũng phải theo họ ra ngoài gặp gỡ người này người kia và tham gia đủ các loại tiệc tùng vớ vẩn, làm rút ngắn đáng kể thời gian học tập của tôi.]

Tống Kiến An: [Thảo nào thành tích của cậu không tốt.]

Giang Thời: […]

Không cần phải thế đâu, thật đấy.

Khi Tống Kiến An không biết đã lần thứ bao nhiêu nghi ngờ cậu giấu tài liệu học tập, Giang Thời đau đầu đẩy thông tin liên lạc của Trương Trì cho cậu ấy.

Giang Thời: [Thành tích cậu ấy cũng được, cậu hỏi cậu ấy đi.]

Nghĩ một lát, cậu bổ sung.

Giang Thời: [Đến nơi đó rồi, có gì không hiểu cậu có thể hỏi cậu ấy. Nếu bị ai bắt nạt, cũng có thể tìm cậu ấy.]

Cứ như vậy, cuộc đối đầu đầu tiên giữa Giang Thời và vị thiếu gia hàng thật này đã hạ màn trong một cuộc thảo luận học thuật vô cùng thiêng liêng.

Nhà gỗ thường không có nhiều ánh sáng, cho dù bên ngoài trời đã sáng rõ, trong nhà cũng chỉ có một vệt sáng mỏng manh, trắng ngần len vào từ khe cửa sổ.

Giang Thời đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào vệt sáng mỏng manh đó một lúc, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Trước khi nhắm mắt lại, trong đầu cậu chợt nảy ra một ý nghĩ.

Tống Kiến An chăm chỉ đến thế mà cũng chỉ thi được hạng hai toàn khối, vậy hạng nhất là ai?

Trình Dã canh giờ rất chuẩn, lúc anh đến thì Giang Tuyết cũng vừa chuẩn bị ra khỏi nhà.

Sương sớm giăng dày, trời lất phất mưa phùn, Giang Tuyết đeo gùi lên lưng, đang định dắt trâu đi cày thì Trình Dã từ con đường nhỏ bên cạnh đi tới.

Tay anh xách một con gà, con gà đã bị anh làm thịt, vặt lông, nhưng chưa kịp mổ bụng.

Thấy Giang Tuyết, anh đứng tại chỗ chào bà: “Dì Giang.”

Giang Tuyết nghe tiếng quay đầu lại, đầu tiên là sững sờ một lúc vì mái tóc đột nhiên ngắn đi của anh, sau đó mới để ý đến con gà trên tay anh.

“Ai! Không phải, dì gọi con đến ăn cơm chứ có phải bảo con mang đồ ăn đến đâu, con xách con gà đến đây làm gì?”

Trình Dã đáp: “Con cuối cùng trong nhà rồi ạ, giữ lại cũng chẳng để làm gì.”

Mắt cá chân gầy gò kia đã lởn vởn trong giấc mơ của Trình Dã cả đêm. Anh chỉ cần một tay là có thể vòng qua được, quá gầy rồi, phải bồi bổ thêm.

Giang Tuyết lườm anh một cái: “Mau mang về đi, nhà dì đâu phải không có gà đâu.”

Trình Dã không nói gì.

Anh trước nay vẫn vậy, từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, có chuyện gì cũng không nói, cho dù gặp phải biến cố lớn như vậy cũng chỉ một mình âm thầm gánh vác.

Giang Tuyết mượn cớ Giang Thời để gọi Trình Dã sang ăn cơm, cũng là vì thương anh một mình, không ngờ anh lại xách gà đến.

Nói thêm nữa bà sợ chạm vào nỗi đau của Trình Dã, đành phải nhận lấy con gà: “Trên bếp có hấp khoai lang đỏ với bánh bao chay, con vào lấy mà ăn. Giang Thời vẫn còn ngủ, lát nữa con gọi nó dậy đắp thuốc lá.”

Giang Tuyết lẩm bẩm: “Thằng nhóc chết tiệt này còn bị dị ứng nữa, hôm qua dì phải thay chăn cho nó cả đêm, không biết hôm nay đã đỡ hơn chưa.”

Trình Dã nhướng mi mắt.

Giang Tuyết nhìn anh rồi lại cười: “Mà phải nói, tóc con cắt ngắn dì nhìn còn hơi không quen.”

Không còn tóc che, khuôn mặt góc cạnh của Trình Dã lộ ra hoàn toàn, lông mày rậm, mắt rất đen, khi nhìn sang luôn có cảm giác ẩn chứa vài phần áp bức sâu thẳm.

Giang Tuyết hỏi anh: “Con tự cắt à?”

Trình Dã “vâng” một tiếng.

“Thảo nào trông lởm chởm quá. Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện cắt tóc thế?”

Bên tai lại vang lên tiếng thở nhẹ nhàng, hơi thở phả vào sau gáy, lướt qua vành tai anh, sau đó dừng lại trên vai.

“Cậu cũng Sát Mã Đặc phết nhỉ.”

Trình Dã đáp.

“Trông không đẹp.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play