Tháng hai, tiết trời vẫn còn se lạnh.
Trong phòng khám, bác sĩ tiễn người bệnh cuối cùng ra về, xoa xoa đôi tay đã hơi cóng rồi kéo chặt áo khoác, ngồi xuống bên lò sưởi chuẩn bị ăn tối.
Mấy hôm nay trời không có nắng, sương mù và mưa phùn bao phủ khắp ngôi làng miền núi hẻo lánh này, chưa đến sáu giờ mà trời đã tối sầm.
Bác sĩ vừa cầm đũa lên, chưa kịp gắp thức ăn thì cánh cửa cũ kỹ của phòng khám vang lên tiếng “kẽo kẹt”, một bóng người cao ráo, mảnh khảnh đổ dài vào trong theo ánh đèn từ ngoài cửa hắt vào.
Gió lạnh ùa vào, mang theo giọng nói có phần lạnh nhạt của một thiếu niên: “Xin chào, tôi muốn mua thuốc.”
Bác sĩ đặt đũa xuống, quay đầu nhìn lại.
Đứng ở cửa là một thiếu niên gầy cao. Dáng đứng của cậu thẳng tắp, trên người khoác một chiếc áo phao màu đen cồng kềnh, chiếc cằm hơi nhọn rụt vào trong cổ áo, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt nhìn sang đây vô cùng lãnh đạm.
Gương mặt này quả thực rất ấn tượng, khiến bác sĩ sững sờ mất vài giây mới hoàn hồn. Ông ấy đứng dậy từ bên lò sưởi, dùng tiếng phổ thông không mấy tiêu chuẩn để giao tiếp với cậu: “Cậu mua thuốc gì?”
Giang Thời bước vào trong, đảo mắt nhìn một lượt khung cảnh đơn sơ của phòng khám, sau đó lại liếc sang chiếc ghế bừa bộn bên cạnh, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại. Cậu định xoay người rời đi, nhưng nghĩ đến đây là phòng khám duy nhất trong vùng, cậu đành đứng yên tại chỗ.
Cậu vén tay áo ngay trước mặt bác sĩ, để lộ cánh tay chi chít những nốt mẩn đỏ, nói ngắn gọn: “Bị dị ứng, có thuốc không?”
Bàn tay cậu rất đẹp, những ngón tay trắng nõn thon dài, được đặt dưới ánh đèn trông như một tác phẩm nghệ thuật, chính vì thế mà những nốt mẩn đỏ trên cánh tay càng thêm phần đáng sợ.
Bác sĩ không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, hỏi cậu: “Trông có vẻ hơi nghiêm trọng đấy, sao lại bị thế này?”
Trời hơi lạnh, Giang Thời bèn thả tay áo xuống, cậu đút tay vào túi. Lúc vào cậu đã quên đóng cửa, gió lạnh cứ thế lùa vào khiến cậu gần như phải rụt cả nửa khuôn mặt vào trong cổ áo, giọng nói vì thế cũng trở nên ù ù, mang theo chút thái độ bất cần.
“Không biết, ngủ dậy đã bị thế này rồi, rốt cuộc ông có thuốc không?”
Được rồi, xem ra tính tình cũng không tốt cho lắm.
Nhưng bác sĩ vừa nhìn thấy gương mặt kia của cậu thì lại có phần thấu hiểu.
Ông ấy quay người đến quầy thuốc tìm, vừa tìm vừa nói: “Uống thuốc chỉ làm giảm triệu chứng thôi nhé, tốt nhất cậu nên tìm hiểu xem mình bị dị ứng với thứ gì để còn tránh xa tác nhân gây dị ứng.”
Giang Thời chẳng biết có nghe lọt tai hay không, chỉ đứng nhìn bác sĩ lục lọi trong đống thuốc, sau đó tiện tay xé ba tờ giấy, vặn mở mấy cái lọ rồi bắt đầu bốc thuốc.
Bác sĩ đặt thuốc đã bốc vào trong giấy rồi gói lại, cho vào một chiếc túi nhỏ đưa cho Giang Thời: “Tôi kê cho cậu một ngày thuốc, cậu cứ uống trước đi, nếu không đỡ thì mau đến bệnh viện lớn mà khám.”
Giang Thời nhận lấy túi, cố nén cơn ngứa trên tay, thò tay vào túi lấy ra một gói thuốc, bên trên có dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng bút chì “1+1=3”.
Giang Thời: “…”
Cậu hỏi bác sĩ: “Tôi uống thuốc này không chết đấy chứ?”
Bác sĩ trừng mắt nhìn cậu: “Nói bậy bạ gì thế, chuyện hại người như vậy tôi có thể làm sao? Cậu còn nhỏ, không hiểu thì đừng có nói lung tung.”
Thôi được rồi.
Giang Thời trả tiền rồi cầm thuốc ra khỏi phòng khám.
Lúc này trời bầu trời đã tối hoàn toàn, mưa phùn lất phất bay, trên đường không có đèn, phần lớn các nhà đều đã sớm đóng cửa, chỉ có vài cửa hàng còn sáng đèn.
Gió lạnh hiu quạnh, Giang Thời đứng tại chỗ một lúc, nhìn nơi hoàn toàn xa lạ này rồi khẽ nhếch môi.
Ai mà ngờ được mấy ngày trước cậu vẫn còn là một vị thiếu gia được nuông chiều từ bé, vậy mà trong nháy mắt thân phận đã thay đổi, đến cả bị dị ứng cũng phải tự mình đi bộ nửa tiếng đường núi để mua thuốc.
Chuyện này nói ra thì vô cùng hoang đường. Mấy ngày trước, Giang Thời vẫn chưa tên là Giang Thời, cậu họ Tống, đã làm thiếu gia thuận buồm xuôi gió hơn mười năm, kết quả đột nhiên có một ngày lại được thông báo rằng cậu không phải con ruột của cha mẹ mình, mà mẹ ruột của cậu là một người phụ nữ trung niên đến từ một ngôi làng miền núi hẻo lánh.
Cứ như vậy, khi cậu còn chưa kịp phản ứng thì hai bên gia đình đã hoàn tất việc trao đổi, cậu theo mẹ ruột của mình đi một chặng đường dài để đến thôn Khê Liễu.
Tính ra thì đến nay cũng mới được ba ngày.
…
Gió lạnh mang theo mưa táp vào mặt Giang Thời, cậu hoàn hồn, đút thuốc vào túi rồi rời khỏi cửa phòng khám.
Phía trước là một quán bún, bên trên có mấy chữ lớn “Quán Bún Quay Đầu Thử”, Giang Thời nhìn mấy giây rồi vén tấm rèm chắn gió bước vào.
Trong quán không một bóng người, chỉ có ông chủ đang ngồi trong bếp xem ti vi.
Nghe thấy tiếng động, ông cũng không ngẩng đầu lên, dùng tiếng địa phương hỏi: “Ăn gì đây?”
Giang Thời ngẩng cằm lên khỏi cổ áo, giọng nói lười biếng: “Một bát bún, không cay, không rau mùi, không hành, không tỏi, cũng không gừng…”
Suy nghĩ một lát, cậu lại nói thêm: “Cũng không lấy thịt mỡ, tôi không thích ăn.”
Ông chủ: “…”
Ông nhìn về phía chỗ ngồi, chỉ thấy thiếu niên vừa nói chuyện đang đứng đó rút hai tờ giấy, đầu ngón tay trắng nõn, thon dài cầm giấy chậm rãi lau bàn.
Động tác của cậu rất vụng về, dường như ngày thường rất ít khi làm việc, lau một hồi lâu cũng không biết đã sạch hay chưa, nhưng thôi cứ coi như đã qua được cửa ải tâm lý, cậu vứt giấy đi rồi ngồi phịch xuống.
Ti vi đang chiếu phim Hoàn Châu Cách Cách, ông chủ cúi đầu trụng bún.
Giang Thời thứ này không ăn, thứ kia cũng không ăn, nên bún được mang lên rất nhanh.
Khẩu vị của người dân ở đây khá đậm, tinh túy của một bát bún đều nằm ở ớt, không có ớt thì bát bún này quả thực không ngon cho lắm. Sợi bún trắng ngà chìm trong nước dùng thanh nhạt, nhìn qua chỉ thấy toàn một màu nhạt nhẽo.
Giang Thời cầm đũa khuấy đều bún lên, thăm dò ăn thử một miếng, sau đó đôi mày liền nhíu chặt lại.
Khó ăn quá.
Cậu không tin, lại ăn thêm một miếng nữa.
Sau đó tiu nghỉu cả mặt.
Phim Hoàn Châu Cách Cách trên ti vi đã chiếu xong, một ông già giả danh người thừa kế gia truyền của một dòng họ đông y đang bán thực phẩm chức năng.
Trong tiếng oang oang của người dẫn chương trình, tấm rèm cửa sau lưng Giang Thời vang lên tiếng lạch cạch khi được vén lên, gió lạnh ùa vào, sau đó là một giọng nói trầm thấp.
“Ông chủ, có cần ngò rí* không?”
*Khúc này họ đang nói bằng tiếng địa phương nên mình đễ ngò rí cho nó hợp lý xí nhenn.
Giang Thời đang cố gắng ăn miếng thứ ba.
Ông chủ thò đầu từ trong bếp ra, thấy người đến thì nở nụ cười: “Là cậu à, vẫn như cũ, ba đồng một cân.”
Thế là một bóng người mang theo mùi rau mùi lướt qua bên cạnh Giang Thời.
Bọn họ nói bằng tiếng địa phương, Giang Thời chỉ có thể hiểu được vài từ, tò mò nhìn vào trong bếp.
Từ góc của cậu, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng cao lớn.
Người đó quá cao, đứng ở đó gần như che hết cả ánh sáng trong bếp, trời lạnh như vậy mà trên người chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, áo hơi ngắn để lộ ra một đoạn cổ tay, trong tay xách một sọt rau mùi lớn.
Mùi rau mùi ngày càng nồng nặc, Giang Thời không muốn ăn thêm một miếng bún nào nữa.
Cậu kéo khóa áo lên, quyết định quay về.
Thấy cậu đứng dậy, ông chủ thò đầu ra khỏi quầy: “Thưa khách, ăn xong nhanh vậy?”
Giang Thời cụp mắt xuống, lười đến mức chẳng thèm nhìn ông chủ: “Khó ăn chết đi được, không muốn ăn nữa.”
Ông chủ: “…”
“Này! Tôi…”
Đáp lại ông chỉ có bóng lưng của Giang Thời.
Trình Dã hơi nghiêng đầu, chỉ thấy một bóng người gầy gò khuất dần trong gió lạnh, còn trên bàn là tô bún thanh đạm vẫn đang bốc hơi nóng.
Ông chủ làu bàu chửi: “Cái gì cũng không ăn, cuối cùng lại đổ tại bún của tôi khó ăn, không biết là con nhà ai nữa?”
Trình Dã không nói gì, lấy cân ra, móc vào chiếc sọt rồi nhẹ nhàng nhấc lên đưa cho ông chủ xem: “Trừ trọng lượng của sọt ra thì tổng cộng là mười tám cân.”
Ông chủ đưa tiền cho anh, nhìn bàn tay và bàn chân lộ ra ngoài vì lạnh mà tím bầm của anh, trong lòng khẽ thở dài.
Ông nói với Trình Dã: “Người vừa rồi vừa nhìn đã biết không phải người ở đây, một bát bún ba đồng, ăn chưa được hai miếng đã đi, bát bún vẫn còn đầy nguyên, nếu cậu không chê thì cứ lấy mà ăn.”
Đôi mắt của Trình Dã đen láy, mái tóc hơi dài che đi đôi mắt. Nghe ông chủ nói vậy, anh nhìn về phía ông, ánh mắt dưới ánh đèn tỏa ra một luồng sáng mờ ảo, tựa như mắt sói.
Giây tiếp theo, luồng sáng đó đã thu lại.
Anh nhận tiền rồi cầm lấy cái sọt, tay chân lộ ra ngoài đã lạnh cóng đến gần như mất cảm giác.
“Cảm ơn chú.”
Anh nói với ông chủ, không hề khách sáo mà ngồi xuống ngay chỗ Giang Thời vừa ngồi, lẳng lặng ăn từng miếng lớn tô bún mà ban nãy Giang Thời đã chê hết lời.
Giang Thời nghi ngờ mình đã đi nhầm đường.
Chiếc điện thoại nắp trượt sắp hết pin, không biết có phải ảo giác hay không, mà cậu còn cảm thấy ánh đèn pin của điện thoại cũng đã yếu đi nhiều.
Cậu giơ điện thoại lên trước cơn gió lạnh, trước mặt là một màu đen vô tận, dưới chân là ba ngã rẽ trải dài về phía xa.
Rốt cuộc lúc đến cậu đã đi đường giữa hay đường bên phải?
Không ai có thể trả lời câu hỏi của cậu, trên con đường quê tối om này, ngay cả bóng người cũng chưa chắc có, nhưng bóng ma thì khó nói lắm.
Giang Thời đành liều mình chọn con đường ở giữa.
Đi được năm phút, đừng nói là người, cậu còn chẳng thấy một tia sáng nào, ngược lại trong khu rừng bên cạnh lại vang lên những tiếng sột soạt.
Lông tơ trên người Giang Thời dựng đứng cả lên, cậu quét điện thoại sang bên cạnh, cố dùng âm lượng để dọa đối phương: “Ai đó?”
Khu rừng im lặng hai giây, sau đó tiếng sột soạt càng lúc càng lớn, đồng thời còn kèm theo tiếng thở hổn hển. ( app TYT - tytnovel )
Giang Thời: “…”
Giang Thời co cẳng chạy ngược về.
Lạy trời, nếu có thể sống sót ra khỏi đây, cậu sẽ không bao giờ ra ngoài vào ban đêm nữa!
Tiếng thở hổn hển ngày càng gần, Giang Thời chạy càng lúc càng nhanh, sau đó đâm sầm vào một thứ gì đó không rõ, cả người mất kiểm soát mà nghiêng sang một bên.
Ngay lúc cậu sắp ngã chúi đầu xuống đất, một cánh tay đã túm lấy khuỷu tay cậu, dùng sức kéo con người đang lệch khỏi quỹ đạo này trở về.
Giang Thời tuy không bị ngã, nhưng lại nghe thấy một tiếng “rắc” giòn giã, ngay sau đó là cơn đau nhói buốt tận tim từ mắt cá chân truyền đến.
“…”
Cậu đã nói rồi mà, thôn Khê Liễu này đúng là khắc cậu!
Giang Thời đau đến mức tối sầm mặt mũi, đến cả việc được ai đó đỡ ngồi xuống tảng đá ven đường lúc nào cũng không hay.
Vài giây sau, một luồng sáng đèn pin còn sáng hơn cả điện thoại của cậu chiếu vào mặt Giang Thời, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
“Cậu không sao chứ?”
Lúc này Giang Thời mới nhận ra mình đã đâm vào một người, một người rất cao lớn, mặt cậu đã đập vào lồng ngực cứng như đá của đối phương, không chỉ chân đau mà mũi cũng đau.
Cậu vung tay đập vào chiếc đèn pin đối phương đang cầm: “Này, anh có bị điên không hả, nửa đêm nửa hôm dọa người!”
Đèn pin khẽ rung lên, nhưng ánh sáng vẫn chiếu thẳng vào Giang Thời.
Trình Dã không đáp lời, ánh sáng xanh mờ ảo tựa mắt sói khóa chặt trên gương mặt Giang Thời, hơi thở rất nhẹ.
Anh không nói, Giang Thời liền đối mặt với ánh đèn pin chói lòa mà nhìn sang.
Gương mặt của đối phương chìm trong bóng tối, chỉ có thể thấy một dáng vẻ lờ mờ, cùng với đường nét khuôn mặt góc cạnh, người rất cao, dù có đang ngồi xổm cũng giống như một ngọn núi nhỏ vững chãi bao bọc lấy Giang Thời.
Giang Thời có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình, cậu có chút khó chịu lên tiếng: “Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy, anh bị câm à?”
Lúc thiếu niên xinh đẹp trừng mắt nhìn anh, ngũ quan càng thêm sinh động, đôi mày nét mắt tựa như tranh thủy mặc Giang Nam sống lại trong phút chốc, ngồi trên con đường núi tối om này, cậu trông như một yêu tinh lẻn ra ngoài để hút tinh khí của con người.
Lực tay Trình Dã cầm đèn pin càng siết chặt hơn, ánh mắt lướt qua gương mặt Giang Thời, một lúc lâu sau mới nặn ra được hai chữ từ cổ họng.
“Xin lỗi.”
Anh vừa mở miệng đã xin lỗi, ngược lại khiến Giang Thời không biết nói gì.
Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến Giang Thời rất khó chịu, cậu giật lấy chiếc đèn pin từ tay Trình Dã, quay sang chiếu vào mặt anh.
“Anh là ai?”
Trình Dã ngẩng đầu, dùng tay gạt đi mái tóc hơi dài, để lộ ra một gương mặt anh tuấn cùng đôi mắt đen láy đang nhìn thẳng vào Giang Thời.
Mắt anh là một màu đen tuyền, nhưng khi đối diện với ánh sáng, màu đen ấy lại ánh lên một chút sắc xanh mờ ảo, thoáng nhìn rất giống mắt sói.
Thế nhưng khi đối diện với Giang Thời, sống lưng thẳng tắp của Trình Dã lại chùng xuống. Để cậu có thể nhìn rõ mặt mình hơn, anh đã khuỵu gối quỳ xuống con đường nhỏ lầy lội, trông như một con chó sói đã được thuần hóa.
Chỉ là ánh mắt vẫn dán chặt trên gương mặt Giang Thời.
“Trình Dã.”
Anh chậm rãi nói.
“Tôi tên là Trình Dã.”