*Do biết Giang Thời với Trình Dã đồng lứa với nhau nên mình đổi xưng hô của GT thành "tôi - cậu".
Giang Thời mở mắt lần nữa thì đã là mười giờ sáng.
Cậu dùng hai tay túm lấy một góc chăn, ngồi dậy từ trên chiếc chăn hỷ màu đỏ rực. Vết mẩn đỏ trên tay cậu qua một đêm đã lặn đi nhiều, chỉ còn lại chút dấu hồng phớt, tựa như hoa mai nở trên nền tuyết.
Chiếc chăn này là do Giang Tuyết mượn của nhà hàng xóm tối hôm qua. Vợ chồng họ mới cưới chưa được bao lâu, chất liệu của chiếc chăn cưới rất tốt, nhưng qua ngày cưới rồi thì không ai đắp nữa, thế là cho Giang Thời dùng luôn.
Lúc trông thấy chữ “Hỷ” to đùng trên chiếc chăn đỏ thắm, trong lòng Giang Thời trăm ngàn lần không muốn, nhưng chẳng biết Giang Tuyết lấy đâu ra sức lực cực kỳ lớn, kéo cậu xoay người rồi nhét thẳng vào trong.
Giang Thời đành bất lực, giống như một cô dâu mới, lăn lộn cả đêm trong chiếc chăn hỷ đỏ rực.
Và giờ đây, cậu đang ngồi trong chăn với mái tóc rối bù, gò má ửng hồng vì giấc ngủ, đôi mắt còn vương chút mơ màng, tựa như quả vải trắng nõn vừa bóc vỏ.
Màu đỏ chói mắt, mà màu trắng cũng thật lòe loẹt.
Giang Thời ngồi ngẩn ra một lúc mới chịu dậy.
Hôm nay trời vẫn lạnh, chiếc áo lông vũ hôm qua của cậu đã, bẩn nên chỉ có thể tìm đại một chiếc áo hoodie dày để mặc vào.
Vừa đẩy cửa ra, cậu không thấy Giang Tuyết đâu mà lại bắt gặp một bóng lưng cao lớn đang ngồi xổm trước cửa nhà mình.
Nghe thấy tiếng động, người đang quay lưng về phía Giang Thời liền ngoảnh lại, một đôi mắt đen láy, lạnh lùng và sâu hun hút lập tức đối diện với cậu.
Không còn tóc mái che khuất, phải mất vài giây Giang Thời mới nhận ra người này là ai, không chắc chắn gọi một tiếng: “Trình Dã?”
Trình Dã đặt con dao phay trong tay xuống, ánh mắt lướt qua mặt Giang Thời rồi lại cụp xuống. Hàng mi dài và thẳng che đi cảm xúc nơi đáy mắt, khiến cả người anh trông cực kỳ thật thà và ngốc nghếch: “Ừ, là tôi.”
Giang Thời không ngờ anh lại đến thật, cậu nhìn ra sau lưng Trình Dã, phát hiện ra vị huynh đài này đang mổ bụng một con gà.
“...”
Còn tự nhiên hơn cả chủ nhà là cậu đây.
Trình Dã rửa sạch tay, vào nhà bưng khoai lang đỏ và bánh bao chay vẫn còn ấm ra: “Dì Giang nói đây là bữa sáng.”
Anh tìm một chiếc ghế cho Giang Thời ngồi, nhìn cậu dùng đầu ngón tay trắng nõn, thon dài lựa ra củ khoai lang có vẻ ngoài đẹp nhất, rồi xoay người vào nhà lấy thuốc nam mà Giang Tuyết đã chuẩn bị từ sáng.
Thuốc nam đã được giã thành dạng cao, chỉ cần đắp lên là được.
Lúc này sương đã tan, mưa cũng đã tạnh, dãy núi phía xa trong veo như một bức tranh thủy mặc vừa được gột rửa. Giang Thời chưa từng thấy cảnh tượng thế này, cậu nhìn đến ngây người, nào ngờ một bóng người đột ngột ngồi xổm xuống trước mặt.
Cảnh tượng trước mắt bất giác trùng khớp với đêm qua, chỉ khác là Trình Dã đã tự cắt cho mình một mái đầu cua, để lộ hoàn toàn những đường nét sâu sắc gần như sắc lẹm trên gương mặt. Đặc biệt là đôi mắt kia, đen không thấy đáy, lúc nhìn chăm chú vào ai đó sẽ tạo cho người ta ảo giác bị mãnh thú để mắt tới.
Giây tiếp theo, Trình Dã chạm nhẹ vào ống quần Giang Thời, thành thật xin ý kiến của cậu: “Tôi kéo nó lên được không? Cậu cần phải đắp thuốc rồi.”
Giọng điệu cứng nhắc, động tác có phần rụt rè, lại trở về với dáng vẻ người thật thà mà Giang Thời quen thuộc.
Trình Dã cao như vậy mà lại ngồi xổm trước mặt Giang Thời, khiến cậu cứ có cảm giác mình đang bắt nạt anh.
“Không cần đâu, tôi tự làm được...”
Trình Dã giơ miếng cao tự chế trong tay ra cho Giang Thời xem: “Bẩn lắm.”
Một cục đen sì, tỏa ra một mùi vị khó tả.
Đầu ngón tay trắng nõn của cậu thiếu gia đang cầm củ khoai lang, thực sự không tài nào chạm vào miếng cao trong tay Trình Dã được.
Giang Thời liếc nhìn đỉnh đầu lởm chởm của anh, thầm nghĩ:
Người này trông có vẻ ngơ ngác khờ khạo, hôm qua bị mình đối xử như vậy mà cũng không tức giận, hôm nay nhờ anh đắp thuốc chắc cũng không có vấn đề gì đâu... nhỉ?
Cậu thiếu gia vốn đã quen được hầu hạ, một khi đã vượt qua được rào cản tâm lý thì liền yên tâm thoải mái duỗi chân ra: “Vậy cậu nhẹ tay chút nhé.”
Trình Dã vén ống quần của Giang Thời lên.
Cậu vừa mới ngủ dậy, chưa thay giày cũng chưa mang vớ. Gót chân gác lên đùi Trình Dã, mu bàn chân căng ra, làn da trắng đến mức có thể thấy rõ những đường gân xanh bên trên.
Mắt cá chân của Giang Thời đã được bác sĩ xoa bóp vào hôm qua, nên hôm nay đã bớt sưng, gió lạnh thổi qua làm nổi lên một lớp phấn hồng nhàn nhạt.
Trình Dã cúi đầu, yết hầu trượt xuống một cái, anh đưa bàn tay không cầm thuốc cao ra áp vào lòng bàn chân Giang Thời rồi nắm lại.
Ngón tay cái vừa vặn ấn lên đường gân hơi nhô lên ở mu bàn chân, đầu ngón tay không nặng không nhẹ day qua.
Giang Thời không nhận ra có gì bất thường, chỉ cảm thấy hơi nhột, không nhịn được mà cọ chân vào tay Trình Dã một cái: “Cậu làm nhanh lên, tôi nhột.”
Trình Dã đắp thuốc cao cho cậu.
Ngay khoảnh khắc đắp xong, bàn chân của cậu thiếu gia như một con cá nhỏ tuột khỏi lòng bàn tay anh, Trình Dã chỉ nắm được một khoảng không khí.
Trong không khí còn vương lại chút hương thơm, đó là mùi hương tỏa ra từ da thịt mà người thường không thể ngửi thấy.
Trình Dã siết chặt tay, hàng mày hơi chau lại.
Giang Thời xỏ chân vào đôi dép lê bằng len mà Giang Tuyết mới đan, lười biếng ngồi trên ghế, vừa ăn khoai lang đỏ vừa xem Trình Dã mổ bụng gà. Nhìn một lúc, ánh mắt cậu lại rơi vào đỉnh đầu lởm chởm của anh.
“Này!” Cậu gọi Trình Dã: “Cái đầu này của cậu ai cắt thế?”
“Tự tôi cắt.”
Tay nghề cũng khá đấy chứ.
Giang Thời ném vỏ khoai lang xuống đất, lập tức bị một con gà trống to lớn cướp mất. Con gà trống ăn xong vỏ khoai của cậu vẫn chưa đủ, còn nhìn chằm chằm vào bát lòng gà bên cạnh Trình Dã.
Giang Thời: “...”
Vốn cùng một gốc, sao nỡ lòng chén nhau.
Trình Dã đặt bát lòng gà lên chỗ cao hơn, thấy Giang Thời ăn nửa ngày mới hết nửa củ khoai, còn ợ một cái như thể bị nghẹn.
Thế là anh quay người đi rót cho Giang Thời một bát nước.
Giang Thời một tay cầm khoai lang, một tay bưng bát, cứ ăn một miếng khoai lại bưng bát lên uống một ngụm nước. Ăn đến cuối cùng còn thừa lại một mẩu đuôi không muốn ăn nữa, cậu liền ném cho con gà trống đang đứng bên cạnh nhìn mình bằng đôi mắt xanh như hạt đậu.
Con gà trống tha miếng khoai chạy đi, Giang Thời vịn vào bức tường bên cạnh đứng dậy.
Than đá thời này không đắt lắm, Giang Tuyết đã nhóm một bếp lửa than trong nhà, lúc này đang cháy rất to. Trình Dã khom lưng trong căn bếp chật hẹp để thui gà.
Giang Thời chậm rãi lê bước đến cửa bếp, vịn vào khung cửa, nhìn căn bếp tối om là không muốn vào, chỉ thò nửa cái đầu vào hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Trình Dã giải thích với cậu: “Thui sạch lông tơ trên người con gà, như vậy lát nữa mới ăn được.”
Giang Thời không thích ăn thịt gà, so với thịt gà, cậu hứng thú với Trình Dã đột nhiên xuất hiện hơn.
“Trình Dã.” Cậu gọi tên anh: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Trình Dã nắm cổ gà lật con gà lại, trong tầm mắt lúc nào cũng có một gương mặt trắng nõn.
“Mười bảy, hai tháng nữa là mười tám.”
Giang Thời vừa mới qua tuổi mười tám chưa lâu: “...”
Người này ăn cám tăng trọng lớn lên hay gì? Mười bảy tuổi đã cao thế này rồi?
Toàn bộ trọng tâm của Giang Thời đều dựa vào cửa, ngược sáng quan sát Trình Dã bên trong. Ánh mắt cậu lướt qua mái đầu ngắn cũn lởm chởm của anh, sau đó nhìn đến chiếc áo khoác đen mỏng manh, tay chân đều để trần.
Càng nhìn Giang Thời càng thấy bóng lưng anh có chút quen thuộc: “Chúng ta từng gặp nhau rồi phải không?”
Trình Dã hơi nghiêng đầu: “Gì cơ?”
Giang Thời nói: “Chính là hôm qua, ở quán bún nào đó, có phải cậu bán rau mùi không?”
Da gà bị lửa than nướng co rút lại, mỡ nhỏ xuống, ngọn lửa bùng lên trong chốc lát. Trình Dã nghĩ đến bóng lưng lướt qua trong thoáng chốc và bát bún không bỏ bất cứ thứ gì. ( app TYT - tytnovel )
Giang Thời vẫn còn đang phàn nàn: “Cái quán đó lừa đảo chết đi được, bún làm dở tệ, hại tôi ăn có mấy miếng đã phải về.”
Trình Dã vốn đã quên, nhưng Giang Thời vừa nhắc anh liền nhớ ra ngay.
Anh đã ngồi vào chỗ Giang Thời từng ngồi, ăn bát bún thừa của cậu, anh...
“Này! Gà của cậu cháy rồi kìa.”
Trình Dã đột ngột buông tay, cái đầu gà chết không nhắm mắt rơi vào bếp than, phần cổ đen kịt.
Anh cứng đờ tay chân xách con gà ra ngoài, cổ họng nóng rát như bị lửa thiêu, sau tai bò lên một vệt đỏ không mấy dễ thấy.
Giang Thời không nhìn thấy vệt đỏ này, cậu đã quen với phản ứng ngốc nghếch của Trình Dã. Cậu lại hỏi anh: “Vậy cậu còn đi học không?”
“Tôi...”
Trình Dã vừa mở miệng, cổ họng đã khàn đặc, anh quay mặt đi không dám nhìn Giang Thời nữa, nuốt nước bọt rồi mới nói: “Trước đây có học, học kỳ sau thì không đi nữa.”
Giang Thời đổi tư thế tiếp tục dựa người: “Tại sao thế?”
Cơn nóng rát sau tai đã dịu đi, Trình Dã im lặng hai giây: “Không muốn đi.”
Giang Thời nhìn dáng vẻ cúi đầu thuận mắt của anh, tưởng rằng anh học kém nên không học nữa.
“Cậu không đi học, vậy cậu định làm gì?”
Trình Dã vốn định đợi qua mùa xuân sẽ ra ngoài làm thuê, anh có sức lực, làm gì cũng được, nhưng bây giờ anh đột nhiên lại không muốn đi nữa.
“Không biết.”
Giang Thời có chút cạn lời, vừa mở miệng định nói gì đó thì giọng của Giang Tuyết đã vang lên sau lưng: “Đứng lù lù ở cửa làm gì thế, chân bị thương mà không chịu ngồi yên à?”
Chân Giang Tuyết dính đầy bùn, sau lưng là một sọt cám lợn, trong tay còn dắt một con bò vàng.
Con bò vàng rất ngoan, bà vừa buông tay nó đã tự đi vào chuồng. Giang Tuyết đặt sọt cám lợn xuống, lấy chiếc ghế Giang Thời vừa ngồi, cúi người thay giày.
Giang Thời vịn cửa vừa xoay người, Trình Dã đã lấy dép lê của Giang Tuyết ra, tiện thể còn lấy cho Giang Thời một cái ghế.
“...”
Giang Thời và Giang Tuyết ngồi thành một hàng ở cửa, Trình Dã ở trong nhà vo gạo nấu cơm.
Giang Tuyết đang rửa tay, Giang Thời không nhịn được hỏi bà: “Cậu ta thật sự không phải là con trai của mẹ với người khác đấy chứ?”
Sao lại ân cần hơn cả đứa con ruột là cậu nữa.
Giang Tuyết: “...”
Giang Tuyết dùng bàn tay ướt sũng vỗ một cái lên đầu Giang Thời: “Đừng có nói bậy.”
Nhìn bóng lưng bận rộn của Trình Dã, bà cũng khựng lại một chút: “Mẹ với Trình Dã cũng không thân lắm, trước đây mọi người đều nói nó lạnh lùng này nọ, mẹ thấy đâu có phải, người ta chỉ ít nói một chút thôi.”
Giang Tuyết càng nhìn càng hài lòng: “Con xem kìa, người ta siêng năng biết bao, sáng nay qua đây còn xách theo một con gà nữa.”
Lúc này Giang Thời mới biết con gà buổi sáng là của nhà Trình Dã.
Cậu càng nhìn càng cảm thấy đầu óc đối phương có vấn đề.
Giang Tuyết đã về, Trình Dã không ăn cơm trưa mà đi luôn. Buổi chiều anh còn có việc, không thể đợi bữa cơm trưa này được.
Giang Tuyết thấy anh thật sự có việc, liền nhét hết số bánh bao chay đã hấp vào lòng anh: “Cầm đi, chiều dì hầm gà, tối nhất định phải qua ăn cơm đấy nhé.”
Bà dọa Trình Dã: “Nếu con không qua, nhà dì cũng không ăn cơm nữa.”
Giang Thời nói: “Cậu ta là hoàng đế hay gì? Ăn một bữa cơm mà còn phải đợi cậu ta...”
Tay của Giang Tuyết lại đáp xuống đầu Giang Thời.
Giang Thời: “...”
Thấy cậu không phục trừng lớn mắt, đáy mắt Trình Dã rịn ra một ý cười: “Con biết rồi ạ, tối nhất định sẽ qua.”
Trình Dã ôm một túi bánh bao chay đi đến bờ sông, lá liễu đã nhú mầm non, nước suối vẫn lạnh buốt thấu xương.
Cao Tân Hòa mặc một chiếc áo da, đội mái tóc đỏ rực đứng đợi đến tê cả chân, thấy Trình Dã, cậu ta liền chửi ầm lên: “Má nó, anh Trình, anh làm cái gì vậy, đã hẹn mười giờ gặp mặt, anh xem bây giờ đã mười hai giờ rồi.”
Trình Dã ném cho cậu ta một cái bánh bao chay: “Có việc.”
Cao Tân Hòa có chút tiền nào đều đổ vào việc chưng diện cho bộ dạng của mình, hoặc là đi tán gái, cha mẹ cũng không quản cậu ta, trong túi móc ra còn sạch hơn cả Trình Dã.
Trình Dã cho cậu ta một cái bánh bao chay, cậu ta liền hết giận ngay, cùng Trình Dã đứng bên bờ sông gặm bánh bao chay đã nguội.
Cậu ta vừa gặm vừa đánh giá Trình Dã: “Bảo sao hôm nay nhìn anh cứ kỳ kỳ, anh cắt tóc rồi à?”
“Anh cắt nó làm gì vậy, em còn định rủ anh đi nhuộm tóc đấy, cái màu xanh lá đang hot nhất dạo gần đây ấy, đảm bảo mấy em gái nhìn thấy là không đi nổi luôn.”
Trình Dã nói: “Cút.”
Cao Tân Hòa: “...”
Cổ cậu ta duỗi ra gần ba thước, cuối cùng cũng nuốt xuống được một cái bánh bao chay: “Đúng rồi, chuyện anh nhờ em hỏi lần trước em đi hỏi rồi. Bác cả của em định vài ngày nữa là đi, bên nhà máy có người quen, đến đó là có thể đi làm luôn, một tháng ba bốn nghìn tệ đấy.”
Trình Dã cắn miếng bánh bao chay, đưa tay về phía Cao Tân Hòa bên cạnh.
Anh không nói gì, nhưng Cao Tân Hòa biết ý anh là gì, bèn từ trong túi lôi ra một bao thuốc lá nhàu nát, vô cùng quý giá lấy ra một điếu đưa cho Trình Dã.
“Anh Trình, em trộm của bố em đấy, anh hút tiết kiệm thôi nhé.”
Trình Dã co chân ngồi bên bờ sông, cành liễu khẽ đung đưa trên đầu anh. Tay anh kẹp điếu thuốc nhàu nát, mở miệng nhả ra một làn khói, ánh mắt sâu thẳm.
Anh cứ ngồi như vậy hút hết một điếu thuốc, cho đến khi đầu thuốc đỏ rực cháy vào đầu ngón tay mới lên tiếng.
“Tôi không đi nữa.”
Anh đi rồi, lỡ Giang Thời quên mất anh thì phải làm sao?
Anh không muốn Giang Thời quên mất mình.