Trình Dã…
Giang Thời thầm lẩm nhẩm cái tên này trong lòng, cậu thử cử động chân phải, vừa nhúc nhích đã thấy đau.
Cậu khẽ rít lên một tiếng, lại chiếu đèn pin vào mặt Trình Dã: “Vừa rồi sao anh lại dọa tôi?"
Bị ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mặt, Trình Dã không hề chớp mắt. Thấy Giang Thời nói tiếng phổ thông, anh cũng dùng tiếng phổ thông đáp lại, giọng nói rất trầm nhưng lại pha chút khẩu âm.
"Tôi không dọa cậu." Ánh mắt anh lướt qua phía sau Giang Thời, nơi có một con chó đang đứng, dường như nó rất sợ Trình Dã, co rúm lại không dám đến gần: “Là chó hoang trong thôn."
Giang Thời cũng nhìn ra sau, chỉ thấy một màu đen kịt, chẳng có gì cả.
Cậu lại hỏi Trình Dã: "Vậy sao anh lại ở đây?"
Trình Dã thành thật đáp: "Tôi nghe có tiếng động nên mới qua xem. Cậu đi nhầm đường rồi, đường này dẫn lên núi."
Giang Thời: "..."
Giây tiếp theo, tay của Trình Dã đã đặt lên mắt cá chân của Giang Thời.
Giang Thời đột ngột rụt chân về, trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì đấy?!"
Thấy cậu cử động, Trình Dã không dám chạm vào nữa, thân hình cao lớn co ro thu tay lại, trông có vẻ hơi luống cuống.
"Tôi thấy cậu có vẻ bị thương rồi, muốn xem giúp cậu..."
"Xem cái gì mà xem?" Giang Thời ngắt lời anh: “Anh là bác sĩ hay gì mà đói xem?"
Giang Thời càng nói càng tức. Suốt thời gian theo mẹ ruột đến thôn Khê Liễu, cậu chẳng có lấy một ngày vui vẻ, cộng thêm đủ thứ chuyện hôm nay, Trình Dã quả thực đã tự đâm đầu vào họng súng.
Cậu nhấc chân trái không bị thương lên đá vào người Trình Dã, ít nhiều mang theo ý giận cá chém thớt: “Anh bị điên à? Tối hôm tối hù thế này đi đường không phát ra một tiếng động, lại còn đâm sầm vào người tôi."
"..."
Trình Dã muốn nói rằng anh có gây ra tiếng động, thậm chí trong tay còn cầm cả đèn pin, nhưng lúc đó Giang Thời quá sợ hãi, chỉ biết nhắm mắt lao thẳng về phía trước, hoàn toàn không nghe không nhìn.
Nhưng lời của anh đã dâng lên đến cổ họng, khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên đối diện ánh lên một lớp nước mỏng vì sợ hãi, những lời định nói ra lại biến thành hai chữ ngắn gọn.
"Xin lỗi."
Suy cho cùng thì anh cũng có lỗi, nếu không phải do anh quá to con, Giang Thời đâm vào cũng sẽ không đến mức bị trẹo chân.
Trình Dã lại nói: "Để tôi đưa cậu đến phòng khám xem sao nhé?"
"Xem cái rắm!" Giang Thời nói: “Giờ này phòng khám đóng cửa từ lâu rồi."
Cậu cúi xuống vén ống quần lên, mắt cá chân phải quả nhiên đã sưng vù một vòng.
Giang Thời duỗi thẳng cái chân phải sưng tấy ra: “Đều tại anh cả, bây giờ tôi biết về bằng cách nào đây hả?"
Lông trên người cậu rất ít, đôi chân quanh năm giấu dưới lớp quần nên dưỡng thành một làn da trắng nõn mịn màng, dưới ánh đèn pin mờ ảo trông như một món đồ sứ trắng thượng hạng.
Mi mắt Trình Dã giật nhẹ.
Anh cụp mắt xuống, nhìn chăm chú vào mắt cá chân ấy.
Bên tai, Giang Thời vẫn không ngừng lải nhải ca cẩm. Cậu dường như đã vô cùng sợ hãi, lúc này chỉ có thể dùng những lời mắng mỏ và trách móc vô lý để xoa dịu nỗi sợ trong lòng.
Theo lẽ thường, bất kỳ người bình thường nào đối mặt với lời trách móc vô lý của Giang Thời cũng sẽ nổi giận, nhưng Trình Dã thì không. Anh chỉ cúi đầu không nói, trông vô cùng trầm mặc và lầm lì, chẳng khác gì những người nông dân trong ấn tượng của cậu.
Mắng mỏ đủ rồi, lý trí của Giang Thời mới quay về. Nhìn bộ dạng cúi đầu không nói một lời của Trình Dã, cậu bỗng thấy hơi chột dạ. Cậu nhích mông, cái lạnh buốt của đêm đông lập tức ùa vào, khiến vùng da bị hở ra thoáng ửng đỏ.
Như để chứng minh mình không hề gây sự vô cớ, cậu lại duỗi chân ra trước mặt Trình Dã: “Không tin thì anh tự mình xem đi."
Vài giây sau, người trước mặt cậu dường như cũng hoàn hồn lại, ngón tay khẽ động. Anh nhìn chăm chú vào chân cậu, trong lúc Giang Thời chưa kịp phản ứng, bàn tay anh đã chạm vào mắt cá chân ấy.
Quần áo trên người Trình Dã ít hơn Giang Thời rất nhiều, không biết là do vội đi đường hay vì lý do gì khác mà nhiệt độ trên tay anh lại cao hơn Giang Thời. Vừa chạm vào, Giang Thời đã bị hơi ấm làm cho giật nảy mình.
Cậu bất giác cúi đầu nhìn xuống. Tay của Trình Dã rất đen, là màu đồng hun do lao động quanh năm phơi nắng, lòng bàn tay thô ráp. Không chỉ đen mà còn to, chỉ cần hơi khép lại là đã có thể bao trọn lấy mắt cá chân của Giang Thời.
Sự tương phản giữa hai màu da đối lập khiến tim Giang Thời bất chợt đập nhanh một nhịp, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong lòng.
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ, ngón tay cái của Trình Dã đã ấn nhẹ lên mắt cá chân đang sưng tấy. Động tác rất nhẹ, nhưng Giang Thời vẫn không kìm được mà rít lên một tiếng.
Tay Trình Dã vẫn đặt trên mắt cá chân cậu không nhúc nhích: “Không bị thương đến xương đâu, chỗ sưng này về nhà nghỉ ngơi vài hôm là khỏi."
Nói rồi tay anh lại siết chặt hơn một chút, hơi ấm từ lòng bàn tay không ngừng truyền đến làn da bên dưới.
"Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về."
Giang Thời cảm thấy hành động này có chút kỳ quặc, cậu rụt chân lại rồi kéo ống quần xuống: “Tôi cũng không biết nhà tôi ở đâu nữa, cái người đó... Giang Tuyết, anh có biết không?"
Trình Dã thu tay về, buông thõng bên hông. Ở nơi Giang Thời không nhìn thấy, ngón tay cái của anh miết nhẹ lên ngón trỏ.
"Biết..." Anh khẽ đáp, sau đó lấy cái gùi trên lưng xuống, xoay người ngồi xổm trước mặt Giang Thời: “Tôi cõng cậu về, cậu về muộn quá dì Giang sẽ lo lắng."
Nơi này tối đen như mực, lại không một bóng người. Tuy Giang Thời có điện thoại nhưng Giang Tuyết lại không có, mà bộ dạng này của cậu đúng là không thể đi được.
Cậu nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn trước mắt, thầm nghĩ mình là một thằng đàn ông, chẳng lẽ lại bị người ta lừa đi bán mất sao? Thế là cậu nghiến răng, cắn môi trèo lên lưng Trình Dã.
Leo lên rồi vẫn không quên ra oai phô trương thanh thế: "Này, tôi nặng lắm đấy, anh có cõng nổi không?"
Một tay Trình Dã đỡ mông Giang Thời, một tay xách cái gùi, đứng dậy một cách nhẹ nhàng.
Giang Thời cầm đèn pin tựa vào vai anh, ánh đèn chốc chốc lại lắc lư khiến con đường dưới chân không được rõ lắm, nhưng Trình Dã lại không hề bị ảnh hưởng, mỗi bước đi đều rất vững vàng.
"Không nặng," anh đáp lại câu hỏi của Giang Thời: “Cậu nhẹ lắm."
Dù sao thì lúc làm việc, anh vác một lúc cả trăm cân là chuyện thường.
Giang Thời: "..."
Sao người này lại như khúc gỗ thế không biết?
Phía sau lại vang lên tiếng sột soạt, lông tơ trên người Giang Thời lại dựng đứng cả lên: “Cái thứ đó lại đến nữa rồi!"
Trình Dã quay đầu, khẽ quát một câu bằng tiếng địa phương vào bóng tối. Ngay sau đó, tiếng sột soạt ngày một xa dần rồi biến mất.
Giang Thời cũng quay đầu lại, vẫn chẳng thấy gì cả.
"Thật sự là chó à? Sao tôi chẳng nhìn thấy gì hết vậy?"
Trình Dã tiếp tục bước về phía trước: “Là chó đấy. Mắt tôi tốt hơn người khác một chút, ban đêm cũng nhìn rõ."
Giang Thời bất giác nhìn vào mắt anh, chỉ thấy mái tóc dài gần như che khuất cả đôi mắt.
Giang Thời: "..."
Cậu ngập ngừng một lát: “Anh cũng khá là Sát Mã Đặc* đấy."
*Phong cách thời trang lòe loẹt, kỳ dị.
Thời buổi này phong cách Sát Mã Đặc đang thịnh hành, đám bạn học trước đây của cậu chỉ hận không thể để tóc che kín cả hai mắt.
Không đợi Trình Dã trả lời, Giang Thời lại hỏi: "Chúng ta ở cùng một nơi à? Vừa rồi tôi nghe anh gọi Giang... ờ... mẹ tôi là dì Giang."
"Cùng một nơi, nhà tôi ở ngay..." Nói chưa dứt lời, Trình Dã đã dừng bước, nhìn về phía trước.
Ở nơi đó, ánh lửa soi sáng cả một nửa sườn núi, tiếng người gọi nhau í ới cũng theo ánh lửa truyền đến.
Giang Thời giật mình: “Cái gì thế kia?"
Trình Dã đứng yên lắng nghe vài giây, sau đó nói: "Họ đến tìm cậu đấy."
"Cá... cái gì?"
Mười giờ đêm, nhà họ Giang đèn đuốc sáng trưng.
Giang Tuyết cầm nước nóng vừa đun xong đi pha trà cho những người dân trong thôn đang ngồi ở sân. Bà vừa rót trà vừa cảm ơn: "Xin lỗi mọi người nhé, tối hôm lại phải phiền mọi người chạy một chuyến cùng tôi. Tôi cũng không biết nó ra ngoài phố, nó vừa mới đến đây, lạ nước lạ cái, tôi chỉ sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Người nhận trà tỏ vẻ thông cảm, vừa uống trà vừa nhìn vào trong nhà.
Thiếu niên mà nửa cái thôn vừa mới huy động đi tìm đang ngồi yên lặng trên ghế, vị bác sĩ ở thôn đang ấn ấn vào mắt cá chân của cậu, thiếu niên đau đến nhíu chặt mày.
Bóng đèn không sáng lắm, ánh sáng mờ ảo càng làm cho người bên trong trông như hoa trong sương, trăng dưới nước. ( app TYT - tytnovel )
Nhiều ánh mắt hơn đổ dồn về phía Giang Thời, dần dần, mọi người bắt đầu khuyên nhủ Giang Tuyết.
"Bà cũng đừng giận nữa, tôi thấy thằng bé cũng không cố ý đâu. Chỗ này đường sá nhiều như vậy, nó đi lạc là chuyện quá bình thường."
"Đúng vậy, đúng vậy, chân nó bị thương rồi, bà đừng mắng nó nữa."
"Vừa mới thay đổi thân phận, đến một nơi xa lạ, không quen là chuyện bình thường, bà phải cho nó thời gian chứ..."
"Ôi chao... Giang Tuyết này, tôi thấy đứa con trai mới nhận này của bà trông đẹp trai quá, có hỏi vợ chưa thế, con gái nhà tôi..."
Giang Tuyết: "Biến biến biến..."
Tiễn một đám người hóng chuyện đi rồi, Giang Tuyết mới quay vào nhà xem Giang Thời.
Vị bác sĩ ở thôn nói một tràng tiếng địa phương với Giang Thời, cậu chẳng hiểu một câu nào, bèn đưa tay huých vào người Trình Dã bên cạnh: “Ông ấy nói gì thế?"
Trình Dã giải thích cho cậu: "Ông ấy nói không nghiêm trọng lắm, hai ngày nay đừng đi lại, sáng mai đến nhà ông ấy lấy ít thuốc lá về đắp."
"Ồ..." Giang Thời nói: "Ông ấy có giấy phép không đấy? Tôi dùng xong có bị..."
Trình Dã đột nhiên đứng dậy: “Dì Giang."
Giang Thời ngẩng đầu, phát hiện Giang Tuyết không biết đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.
Cậu lập tức im bặt.
Giang Tuyết hỏi vị bác sĩ ở thôn: "Nó sao rồi ạ?"
Vị bác sĩ lặp lại những lời vừa nói.
Giang Tuyết nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Làm phiền chú Trương rồi, sáng mai dì qua tìm chú ấy lấy thuốc, đợi đến phiên chợ sẽ ra phố mua rượu biếu chú."
Tiễn bác sĩ đi rồi, Giang Tuyết lại cảm ơn Trình Dã: "Tối nay may mà có con, nếu không có con, dì cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa..."
Luyện nghe nửa ngày trời, lần này Giang Thời vừa đoán vừa mò cuối cùng cũng hiểu được ý của Giang Tuyết.
Cậu lập tức bất mãn: "Nếu không phải anh ta đâm vào con, làm con bị trẹo chân thì con cũng đâu đến nỗi không về được."
Giang Tuyết lườm cậu một cái.
Dù hai người mới nhận lại nhau không lâu, nhưng sự uy nghiêm khắc sâu trong huyết thống không thể xem thường. Bị Giang Tuyết lườm một cái, Giang Thời lập tức ngoan ngoãn trở lại.
Giang Tuyết nói: "Tiểu Dã à, thật sự cảm ơn con nhiều nhé. Dì có nấu cơm rồi, mai nhớ qua ăn đấy."
Trình Dã bất giác từ chối: "Không cần đâu ạ..."
Giang Tuyết: "Hai hôm nay trời cứ mưa mãi, dì bận cày ruộng, thường không có ở nhà, bây giờ chân Giang Thời lại bị trẹo, chẳng đi đâu được. Nó mới đến đây nên không quen thuộc nơi này, hai đứa lại bằng tuổi nhau, con coi như giúp dì một việc, qua đây chơi với nó hai hôm, để nó làm quen dần đi."
Lần này Giang Thời lại bất mãn: "Con không cần."
Giang Tuyết thẳng thừng lờ đi lời cậu.
Trình Dã nhìn về phía Giang Thời. Ánh đèn điện sáng hơn đèn pin, soi rọi khuôn mặt cậu càng thêm rõ nét và xinh đẹp hơn.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rẫy, Trình Dã ngắm nhìn gương mặt ấy, ánh mắt có chút không nỡ rời đi. Dừng lại vài giây, anh ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng.
"Được."
Giang Thời: "..."
Này, có ai thèm hỏi ý kiến của tui không vậy?