Trong ánh sáng lờ mờ, mẹ cô mỉm cười nói: “Sắp mười một giờ rồi, mẹ đang hầm canh trong nồi đó, trưa nay mình ăn ở nhà, đến tối chúng ta sẽ dẫn con ra ngoài ăn món ngon!”
Ba cô nói tiếp: “Chẳng phải tối qua con nói con muốn ăn lẩu sao? Ba đã đặt chỗ xong rồi, là cái tiệm mà trước đó con bảo là ăn ngon lắm á.”
Nhìn tất cả những thứ quen thuộc trước mắt, Tiết Mạn đứng ngây người ở cửa phòng ngủ, đầu óc như một cỗ máy đang vận hành bỗng bị kẹt bánh răng, “cạch” một tiếng liền ngừng quay.
Chẳng lẽ, những chuyện vừa mới xảy ra kia chỉ là một cơn ác mộng?
Không… không phải.
Ánh mắt Tiết Mạn lướt qua ba mẹ mình, dừng lại ở chiếc tủ đặt đồ phía sau.
Trên tủ vẫn còn đặt một bức di ảnh không rõ mặt mũi, chữ “奠” to tướng phía trên toát ra một luồng âm khí quỷ dị đến rợn người.
Mà ở hai bên tủ…
Ngón tay đang buông thõng bên người của Tiết Mạn khẽ siết lại, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng—
Cô thấy, ở ngay phía dưới tấm di ảnh đó, ở hai bên tủ, có hai “người chơi” mà cô rất quen mặt đang yên lặng đứng ở đấy.
Bên phải là chàng trai đeo kính.
Bên trái là cô gái nhỏ nhắn.
Trên má họ đánh một lớp phấn má đỏ chót đến chói mắt, đôi môi đỏ rực như vừa ăn thịt người xong!
Rõ ràng trông họ vẫn giống người sống, vậy mà đôi mắt của họ lại không hề chớp lấy một cái, cứ thế mà đứng thẳng ở hai bên.
Khi Tiết Mạn nhìn chằm chằm vào họ, hai con ngươi trống rỗng không có tiêu điểm đó bất ngờ xoay một vòng trong hốc mắt, sau đó không hề báo trước mà nhìn thẳng về phía cô.
Ngay giây tiếp theo, hai đôi môi đỏ như máu kia bỗng ngoác ra thành một độ cong quái dị, lộ ra một nụ cười rùng rợn khiến lông tơ khắp người đều dựng đứng.
Một luồng khí lạnh lẽo lập tức lan ra khắp tứ chi, lan vào trong tận xương tủy, Tiết Mạn cố gắng giữ bình tĩnh, dời mắt đi chỗ khác, quay sang nói với ba mẹ đang nhìn mình: “Ba mẹ, con vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng, con muốn ra ngoài hít thở một chút.”
Không ngoài dự đoán, họ vẫn gật đầu đồng ý.
Tiết Mạn nở một nụ cười gãi đúng chỗ ngứa, cố gắng tỏ ra như không có gì bất thường, từ tốn đi về phía cửa chính.
Khoảng cách từ cửa chính đến chỗ cái tủ đặt di ảnh không xa, lúc cô đi ngang qua nó, ánh mắt của hai “người” kia vẫn cứ dính chặt lên người cô không rời.
Ngoài đôi mắt ra thì họ không hề nhúc nhích chút nào, cho nên đến khi cô bước đến cửa, tư thế của hai người kia đã trở nên vô cùng quái dị.
Đồng tử của họ gần như biến mất về phía khóe mắt, tròng mắt trắng dã phủ kín cả hốc mắt, phối hợp với nụ cười kỳ dị cứng đờ nơi khóe miệng kia...
Tiết Mạn lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, xách túi rác đặt ở cửa lên, dưới ánh nhìn chằm chằm của bốn đôi mắt, cô chậm rãi mở cửa ra.
Thế nhưng, dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cơ thể của cô vẫn không tránh khỏi cứng đờ, động tác cảu cô khựng lại trong thoáng chốc.
Bên ngoài cánh cửa vẫn là khung cảnh “ban đêm” dày đặc sương đen như cô từng thấy lúc đầu.
Trong ánh sáng u ám, Tiết Mạn nhìn thấy giữa những khóm hồng nguyệt quý màu đen đang nở rộ trong sân là một thi thể vẫn còn rất mới —
Cô gái xinh đẹp nằm giữa sân, trên cổ bị rạch một đường sâu hoắm, đầu lệch sang một bên, nằm im lìm ở đấy trong một tư thế quỷ dị mà người sống không thể làm được.
Làn da trắng sứ của cô ấy bị máu tươi chói mắt nhuộm đỏ, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ kinh hoàng và không cam lòng, chết mà vẫn không nhắm mắt.
Những tờ tiền giấy rải rác xung quanh đã trở thành những món đồ trang trí hoàn hảo nhất, khiến cho khung cảnh trước mắt mang đậm nét rùng rợn của một câu chuyện ma kiểu Trung Quốc.
Cổ họng Tiết Mạn khẽ chuyển động, một luồng khí lạnh nhanh chóng chạy dọc sống lưng rồi lan ra khắp toàn thân, cô giống như bị một thau nước đá hất thẳng từ đầu xuống, cả người cô đều trở nên lạnh toát trong nháy mắt.
May mắn là, dù trong lòng đã kinh hãi đến tột độ nhưng gương mặt của cô vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cô không nhanh không chậm bước ra khỏi cửa, “cạch” một tiếng, khóa cửa lại.
Tách biệt khỏi ánh mắt ở phía sau lưng của ba mẹ, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, cả người đều buông lỏng, bước về phía trước hai bước, dừng lại bên cạnh cái thi thể kia.
Ánh mắt cô dừng trên vết thương nơi cổ đối phương, khẽ nhíu mày: vết cắt này rõ ràng là do vật sắc gây ra… chắc chắn là bị người giết.
Tiết Mạn không rõ rốt cuộc nơi quái quỷ này đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng là có dính líu đến yếu tố “siêu nhiên”.
Chỉ là, quỷ giết người mà cũng cần phải dùng đến dao á?
Dù lúc trước bị ánh nắng thiêu đốt đau đến mức mất đi lý trí, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô vẫn có thể nhớ được một vài đoạn ký ức mơ hồ.
Lúc đó Hà Nguyệt lôi cô ra ngoài, hai “người chơi” bọn họ đã từng có một đoạn hội thoại, hình như Hà Nguyệt có nói: “Chỉ cần con quỷ chết rồi thì không cần phải phong ấn nữa, tất nhiên là được rồi.”
— Tiết Mạn phải thừa nhận, cô rất có thể là một con quỷ hàng thật giá thật, dù sao thì người bình thường cũng đâu có thể bị mặt trời thiêu đốt thành tro như thế được.
Sau đó, cô lại tỉnh dậy trên giường, quay về thời điểm bị ác mộng đánh thức, như thể mọi thứ lại bắt đầu từ đầu.
Thậm chí trong cái “phó bản” này, thi thể của “người chơi” đã xảy ra chuyện lúc trước vẫn còn đó. ( app TYT - tytnovel )
Vậy nên… cô buộc phải chấp nhận một sự thật mà bản thân cô hoàn toàn không muốn đối mặt:
Nơi này đúng là một phó bản trong trò chơi, và Tiết Mạn là một “NPC quan trọng trong nhiệm vụ” của người chơi.
Nếu như sau khi Hà Nguyệt lợi dụng ánh nắng mặt trời để giết cô, “người chơi” đã hoàn thành nhiệm vụ thì lẽ ra họ phải thuận lợi rời khỏi phó bản rồi chứ.
Nhưng… nếu nhiệm vụ đã hoàn thành thì tại sao cô gái xinh đẹp kia vẫn bị giết ở đây? Ai là người đã giết cô ấy?
Dù thế nào đi chăng nữa thì người đó chắc chắn không phải là một NPC còn đang mù mờ chưa hiểu chuyện gì như cô.
Tiết Mạn khẽ lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.
Người kia chết như thế thế nào, với cô mà nói thì không quan trọng, điều mà cô cần lo bây giờ là một việc phiền toái hơn rất nhiều.
Chẳng hạn như… nếu cô chấp nhận bản thân là NPC, liệu cô có khả năng nào thoát khỏi sự kiểm soát của phó bản, trở thành một con người chân chính hay không?
Tiết Mạn nghĩ đến đây, trong lòng khẽ chấn động, đáy mắt cô sáng lên ánh sáng hy vọng.
Cô không kìm được mà nhếch môi, nở một nụ cười thật lòng hiếm hoi—
Trong cốt truyện của phó bản này, hệ thống không có lý do gì để lập trình một NPC có “ý thức thoát khỏi phó bản để trở thành con người”, bởi điều đó hoàn toàn không liên quan đến bối cảnh của phó bản hay nhiệm vụ người chơi.
Nói cách khác… dù cho cô cố thật sự là một NPC thì cô cũng tuyệt đối không phải một chuỗi dữ liệu vô tri vô giác!
Mà là một “con người” đã tự mình thức tỉnh ý thức.
Cô không phải là NPC — từ giờ phút này trở đi, sẽ không bao giờ là.
Tiết Mạn xách túi rác với những dòng suy nghĩ rối ren trong đầu, vòng qua thi thể, nhanh chóng chạy ra con đường nhỏ vẫn còn lác đác những tờ tiền âm phủ phát sáng ở phía bên ngoài.
Giống như lần trước, cô vẫn chọn chạy về phía cổng thôn.
Xuyên qua màn sương đen, khi nhìn thấy vài bóng người lờ mờ phía xa, Tiết Mạn cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.
Cô tiếp tục bước tới, vừa đến gần vừa lắng tai nghe đoạn hội thoại mà những người kia tưởng rằng cô không thể nghe thấy.
“Hình như là một NPC?”
“Mọi người cẩn thận một chút, trông cô ta có vẻ hơi kỳ quái, đừng có mà lỡ miệng nói chuyện lung tung.”
“Liên Du…”
“Không sao đâu, đừng sợ, nắm chặt tay anh, anh sẽ bảo vệ em.”
“Làm phiền anh quá, em sẽ cố gắng để không trở thành gánh nặng của anh.”
“Em nói gì ngốc thế, em là bạn gái anh mà.”
Tiết Mạn chậm rãi tới gần, mấy người kia cũng im lặng, ai nấy đều đứng yên ở đấy, cảnh giác nhìn cô chằm chằm.
Không ai biết, chỉ trong khoảng cách ngắn ngủi ấy, trong lòng Tiết Mạn đã dậy lên biết bao cảm xúc phức tạp lẫn lộn.
Nếu trước đó cô vẫn còn nghi ngờ, thì giờ đây khi nhìn thấy sáu người này… cuối cùng cô cũng đã chắc chắn rằng, bản thân cô quả thật đang ở trong một phó bản linh dị.
Bởi vì, những người này không phải là nhóm người được Hà Nguyệt dẫn theo trước đó, mà là sáu gương mặt hoàn toàn xa lạ.
“Chào… cô?” Một cô gái có vẻ ngoài dễ thương ngập ngừng lên tiếng, cô ấy là người dẫn đầu chào hỏi Tiết Mạn.
Tiết Mạn khẽ nở một nụ cười, hỏi: “Mấy người không phải là người trong thôn bọn tôi, trông lạ mặt quá, là họ hàng nhà ai vậy?”
“Không phải.” Chàng trai tên Liên Du mỉm cười đáp: “Bọn tôi là nhóm bạn cùng nhau đi du lịch bụi, đi ngang qua thôn Bình An nên muốn ghé vào xem thử, coi thử có nhà nào cho chúng tôi ăn ké một bữa cơm hay không.”
“Không biết nhà của em gái có tiện không?” Một người phụ nữ trưởng thành đứng hơi chếch về phía sau mỉm cười hỏi.
Ánh mắt Tiết Mạn lần lượt lướt qua từng người trong nhóm họ, trong lòng không khỏi nảy ra một suy nghĩ: Sáu người này và sáu người trước kia quả thực khác nhau một trời một vực.
Ngoài cô gái giống như “tân thủ” đi theo bạn trai là Liên Du ra thì những người còn lại đều vô cùng bình tĩnh, trên mặt ai nấy đều toát lên vẻ tự tin, như thể kiểu “phó bản cấp thấp” này chẳng khác gì trò trẻ con với họ cả.
Đúng là người so người với người thì tức chết mà…
Lần trước thì vui rồi, Hà Nguyệt một mình gánh năm người, còn bây giờ thì năm người gánh một.
Tiết Mạn cười khẽ, lắc đầu đáp: “Không tiện lắm đâu, nhưng trưởng thôn của bọn tôi thì tốt lắm, ông ấy thích tiếp đón khách lạ như mấy người nhất đấy. Tôi có thể dẫn mấy người qua nhà ông ấy.”
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, có người nhún vai ra hiệu không sao cả, có người gật đầu tỏ ý đồng ý.
Cuối cùng, Liên Du đại diện lên tiếng: “Vậy làm phiền cô rồi.”
Tiết Mạn làm vậy cũng là để thử nghiệm xem, nếu cô đi theo sau nhóm người chơi thì liệu cô có tìm được con đường nào khác xuyên qua làn sương đen mà đi tới những ngôi nhà khác trong thôn hay không?
Cô bảo sáu người kia đợi một chút, còn mình thì xách túi rác băng qua họ, ném vào cái thùng rác ở ngã ba, sau khi quay lại thì cô liền tự nhiên đi ở phía sau nhóm họ: “Cứ đi thẳng là được.”
Đám người chơi có kinh nghiệm này dĩ nhiên sẽ không dễ gì lãng phí cơ hội. Trong lúc di chuyển, cô gái có vẻ ngoài đáng yêu cố tình tụt lại ở phía sau, thân mật khoác lấy tay Tiết Mạn, bắt đầu dò hỏi.
Cô ta cười tít mắt nói: “Chị ơi, tụi em còn muốn đi dạo quanh thôn, ngắm nhìn khung cảnh nông thôn một chút. Không biết trong thôn mình có điều kiêng kỵ gì không ạ? Em hỏi trước, chứ không thì lỡ đâu chúng em lại không cẩn thận làm sai điều gì đó khiến mọi người không vui thì chết dở.”
Quả thật chất lượng của nhóm người này cao hơn nhóm người trước rất rất rất nhiều…
Tiết Mạn giả vờ suy nghĩ, một lúc sau mới đáp: “Kiêng kỵ thì cũng không có gì đâu, thôn Bình An của của bọn tôi không phải kiểu thôn quê lạc hậu hẻo lánh… nhưng mà, mấy người các cô phải cẩn thận với nhà họ Tiết.”
“Nhà họ Tiết?” Cô gái kia vừa nghe đến mấy chữ này thì đôi mắt lập tức sáng rực lên, dù sao thì nhiệm vụ của họ cũng liên quan đến nhà họ Tiết.
Tiết Mạn khẽ gật đầu, dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Con gái nhà đó chết lâu rồi, nhưng mà hình như người nhà đó không biết thì phải, vẫn tổ chức sinh nhật cho con gái như thường. Mà bây giờ cô con gái nhà đó đã hóa thành quỷ rồi, mỗi đêm đều lảng vảng trong thôn! Điều đáng sợ nhất là…”
Cô cố ý kéo dài câu chữ, ngưng lại một hồi lâu, ánh mắt lơ đãng liếc về phía căn nhà của chính mình ở cách đó không xa.
“Cái gì đáng sợ nhất?” Cậu thiếu niên đi phía trước vốn đang lén lút nghe trộm liền không nhịn được mà quay đầu lại hỏi.
Tiết Mạn hít sâu một hơi: “Lúc nãy tôi vừa ra ngoài đổ rác, khi đi ngang qua cửa nhà họ Tiết thì thấy trong sân của nhà đó có một cái xác — cũng chính là xác của con gái nhà họ — Tiết Mạn!”
Cô ngừng một lát rồi giơ tay chỉ về căn nhà bị làn sương mù mỏng che khuất kia: “Kìa, chính là ở chỗ đó!”
Sân nhà họ Tiết có hàng rào sắt bao quanh, lúc đi ngang qua có thể nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong.
Cả nhóm người không kìm được mà bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã tới gần nhà họ Tiết rồi cùng dừng lại ở bên ngoài cổng rào.
Qua cánh cửa sắt khép hờ, họ có thể nhìn thấy một thi thể mặc quần áo đẹp đẽ đang lặng lẽ nằm giữa vườn hồng nguyệt quý nở rộ một cách rõ mồn một.
Tiền âm phủ rải khắp nơi, u ám đến rợn người, toát ra thứ hơi thở rùng rợn khiến da đầu người ta tê dại.
Tiết Mạn đứng phía sau nhóm người này, dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp nói: “Chính là cô ấy đó, cô ấy chính là người đã chết từ một tuần trước — Tiết Mạn! Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, cô ta vẫn thường xuyên xuất hiện trong thôn chúng tôi… đáng sợ lắm! Mấy người mau đi nhanh đi, đừng có đến gần nhà họ nữa!”
Dù sao thì — cũng chẳng có ai có thể nhìn rõ được gương mặt của người chết ở trong tấm di ảnh trong phòng khách nhà họ Tiết là ai cả.