Chẳng bao lâu sau, bốn “người chơi” còn lại đã lật tung hết mọi ngóc ngách có thể giấu người trong nhà họ Tiết.

Trong suốt quá trình đó, Tiết Mạn vẫn đứng như một cái xác không hồn ở góc phòng khách mà lặng lẽ quan sát mọi chuyện. Ba mẹ cô đang dọn dẹp trong bếp cũng bị Hà Nguyệt lấy cớ khéo léo đuổi đi, lúc ấy bốn người bọn họ mới có thể tự do tìm kiếm khắp nơi.

Cuối cùng, họ tập trung lại ở phòng khách, sắc mặt ai nấy đều khó coi, đi đến chỗ cách xa Tiết Mạn nhất rồi thì thầm to nhỏ với nhau.

Nhưng những lời nói cố ý hạ thấp âm lượng đó, khi rơi vào tai Tiết Mạn lại rõ ràng như thể họ đang nói chuyện ở ngay bên cạnh cô.

Người đầu tiên lên tiếng là cô gái xinh đẹp, giọng nói của cô có phần hoảng loạn: “Chị Hà, đây chẳng phải là một cái phó bản màu xám cấp D thôi sao? Không thể nào có chuyện vừa mới bắt đầu ngày đầu tiên đã chết liền một phát hai người được!”

Người đàn ông gầy yếu tiếp lời: “Chẳng lẽ là bảng đánh giá bên ngoài phó bản bị sai? Còn chưa kịp làm gì mà đã chết liền hai người rồi, nói đây là phó bản cấp S cũng có người tin đấy! Trước giờ cũng chưa từng gặp chuyện như thế này cả… Chị Hà, chẳng lẽ chúng ta đều phải chết hết ở đây sao?”

Cao Tráng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Hà Nguyệt khẽ thở ra một hơi, giọng nói hơi trầm xuống: “Khoan hãy hoảng, bây giờ vẫn chưa thể khẳng định được rằng hai người họ đã chết. Nếu… nếu họ thực sự đã chết rồi, vậy thì phó bản này chắc chắn không đơn giản chỉ là màu xám cấp D. Nhưng cũng không loại trừ khả năng họ chưa chết, chỉ là không còn ở trong nhà họ Tiết nữa.”

“Nhưng mà, vấn đề là hai người đó cũng đâu thể rời khỏi đây mà không nói một câu nào với chúng ta chứ.” Cô gái xinh đẹp gần như muốn bật khóc: “Chắc chắn là đã chết rồi… chúng ta đã lục tung hết mọi ngóc ngách có thể giấu người trong cái nhà này rồi, thế mà cũng chẳng tìm thấy được một sợi tóc nào!”

Cô sụt sịt vài tiếng, sau đó lại nói: “Chị Hà, đây là lần đầu tiên em vào phó bản, em van xin chị, chị nhất định phải giúp em sống sót rời khỏi đây! Em có thể trả thêm tiền cho chị! Chị muốn bao nhiêu cũng được!”

Hà Nguyệt lắc đầu: “Cô có van xin tôi cũng vô ích, tuy tôi có nhiều kinh nghiệm hơn mấy người, nhưng muốn rời khỏi phó bản thì chỉ có một cách — chính là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu mấy người các cô muốn sống sót thì đừng chỉ biết đứng ở đây sợ hãi không thôi, hãy mau chóng nghĩ cách để mà hoàn thành nhiệm vụ đi, như vậy thì tự nhiên sẽ an toàn.”

“Nhiệm vụ…”

Người đàn ông gầy yếu liếc mắt nhìn về phía Tiết Mạn ở đằng xa rồi vội vàng rụt đầu lại, hạ giọng nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phong ấn con quỷ này, thế nhưng bây giờ cô ta vẫn đang đứng ở ngay đó, đến cả việc chạm vào cô ta một cái mà chúng ta cũng không dám…”

“Ăn cơm thì cũng phải ăn từng miếng một.” Hà Nguyệt nói: “Dù có vội vàng sốt ruột thì cũng phải tìm được manh mối trước đã. Theo kinh nghiệm của tôi, cách giải quyết phần lớn đều nằm trong cốt truyện. Chỉ cần hiểu được câu chuyện trong phó bản này, tự nhiên sẽ tìm ra được cách hoàn thành nhiệm vụ.”

Có lẽ nhờ cô vẫn giữ được sự bình tĩnh nên những người còn lại cũng dần ổn định lại tinh thần. Cô gái xinh đẹp hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi: “Chị Hà, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Hà Nguyệt liếc sang Tiết Mạn: “Nếu mọi người đều muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thì tôi đề nghị mọi người nên chia nhau ra hành động. Trong thôn và nhà họ Tiết đồng thời đều phải có người tìm kiếm manh mối. Chúng ta cùng lúc thu thập thông tin, tìm kiếm manh mối, rồi sau đó tổng hợp lại với nhau.”

Người đàn ông gầy yếu nuốt nước bọt, lo lắng nói: “Chia nhau ra? Lỡ đâu lại có người mất tích thì phải làm sao?”

“Vậy thì…”

Bốn người kia thảo luận một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định chia nhau ra để mà hành động, bởi vì Hà Nguyệt đã nói rõ với họ: “Trong Vùng Đất Tai Ương này, nó không tồn tại cái gọi là phó bản không cần mạo hiểm. Nếu đã lựa chọn bước vào thì phải chuẩn bị tâm lý để chết bất cứ lúc nào!”

Trong lúc họ đang bàn bạc với nhau, Tiết Mạn cũng nhờ vào cuộc đối thoại của bốn người họ mà nắm bắt được phần nào về “thông tin phó bản” mà họ đang biết.

Theo lời họ kể, ở cái “thôn Bình An” này có một gia đình họ Tiết. Một tuần trước, con gái của nhà họ Tiết – Tiết Mạn – trở về từ nơi khác, chiếc xe khách mà cô đi trên đường núi đã va chạm với một chiếc xe tải mất lái. Phần lớn hành khách trên xe đều thiệt mạng tại chỗ, và Tiết Mạn cũng nằm trong số đó.

Sau đó, nhà họ Tiết đã tổ chức tang lễ đơn giản cho con gái. Nhưng không ngờ, từ sau ngày kết thúc tang lễ, cái thôn này đã bắt đầu xuất hiện những hiện tượng bất thường.

Ban đầu là có người nói là thấy Tiết Mạn lảng vảng ngoài đường vào ban đêm, sau đó có người kể chó nhà họ nửa đêm nửa hôm tự dưng chạy nhảy như đang chơi đùa với ai đó, vừa nhảy vừa sủa, trông đến là vui vẻ.

Lại có một vài người phụ nữ kể rằng, mỗi buổi chiều khi bọn họ tụ tập để tám chuyện, họ vẫn luôn cảm thấy xung quanh mình lành lạnh, rùng mình nổi da gà khắp người. ( app truyện TᎽT )

Cuối cùng là khi trưởng thôn mời “những người chơi” đến đây đã nói rằng:

“Cặp vợ chồng nhà họ Tiết cũng có vẻ không được bình thường cho lắm, không biết là bị sốc hay sao mà dù con gái đã mất rồi, hai người đó lại chẳng hề tỏ ra đau buồn, sau đó còn nói với người ta rằng sinh nhật con gái họ sắp tới rồi, họ định đưa nó ra ngoài ăn một bữa thật lớn…”

Tiết Mạn càng nghe, cảm giác mâu thuẫn trong lòng càng nhiều.

Những sự việc đó vừa như khớp với ký ức của cô, lại vừa như vô cùng xa lạ.

Rõ ràng là cô đã thuận lợi về đến nhà, căn bản là không có tai nạn nào xảy ra cả

Cô vốn thích dạo quanh thôn vào ban ngày, nghe các cô các dì tám chuyện, cũng rất thích việc mấy con chó ở trong thôn cứ chạy theo sau mình…

Thế mà vào trong miệng bọn họ, tất cả lại bị biến thành chuyện ma quỷ hết rồi?!

Mặc dù Tiết Mạn sống chết thế nào cũng một mực không chịu tin rằng mình đã chết, hay là một NPC trong một phó bản trò chơi, nhưng khi nghe những lời này, cô vẫn không tránh khỏi việc dao động, trong nhất thời, cô chẳng thể nào phân biệt nổi đâu là thật đâu là giả.

Cô chỉ có thể dùng sức mạnh véo thật mạnh vào bắp đùi của mình, mượn cảm giác đau đớn để không ngừng cảnh tỉnh bản thân, cô tuyệt đối không được tin vào mấy câu chuyện hoang đường kia! Cô chưa chết, và cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy.

Đúng lúc cô còn đang bồn chồn bất an, sau khi bốn người kia bàn bạc xong thì cũng đã bắt đầu hành động.

Vì trước đó cô gái xinh đẹp đã từng cãi nhau với Cao Tráng nên lần chia nhóm này trở thành Hà Nguyệt đi cùng với cô gái xinh đẹp, còn Cao Tráng thì đi với người đàn ông gầy yếu.

Tuy Cao Tráng đã kích hoạt cấm kỵ tử vong, nhưng đúng như lời Hà Nguyệt nói, thời gian tử vong là vào tối nay, cho nên hiện tại anh ta lại là người sốt sắng muốn hoàn thành nhiệm vụ nhất trong số bốn người bọn họ.

Sau khi chia nhóm, Cao Tráng lập tức kéo người đàn ông gầy yếu rời khỏi nhà họ Tiết, đi ra ngoài thôn để tìm manh mối.

Trong nhà, cô gái xinh đẹp rón rén đi sát phía sau Hà Nguyệt, hai người bọn họ cùng bước đến trước mặt Tiết Mạn.

Hà Nguyệt mỉm cười thân thiện, chìa tay kéo tay Tiết Mạn, giọng nói cực kỳ thân thiết: “Chị Mạn à, họ đã ra ngoài chơi rồi, bọn em cũng có chút rảnh rỗi không có việc gì làm, chị có thể trò chuyện với bọn em một chút được không?”

Tiết Mạn không hề do dự, lập tức gật đầu.

Dù cho mục đính của bọn họ là “phong ấn Tiết Mạn” – cũng chính là phong ấn cô, nhưng đồng thời họ cũng có thể cung cấp rất nhiều thông tin hữu ích cho cô.

Biết đâu… cô có thể tìm được cách để quay về thế giới thực thì sao?

Vì vậy, trước khi bọn họ ra tay với mình, cô vẫn rất vui lòng phối hợp hành động với họ.

“Vậy chúng ta vào phòng ngủ của chị nói chuyện nhé?” Hà Nguyệt vui vẻ đề nghị.

Tiết Mạn vẫn đồng ý như cũ, cô dẫn hai người bọn họ vào căn phòng phủ đầy vải trắng kia.

Ba người bọn họ ở trong phòng nói chuyện rất lâu — nói chính xác thì, là hai người kia liên tục tìm cách moi thông tin từ Tiết Mạn.

Cô lựa chọn giấu đi một phần sự thật, những gì có thể nói thì cô đều nói hết.

Sau đó, Hà Nguyệt cùng cô gái xinh đẹp lại đến tìm ba mẹ cô trò chuyện, Tiết Mạn không đi theo, thế nhưng cô vẫn có thể nghe rõ mồn một từng lời mà bọn họ nói.

Mãi đến khi hai người kia kết thúc màn dò hỏi, cô mới chợt nhận ra thời gian đã trôi qua một tiếng rưỡi lúc nào không hay.

Lúc Cao Tráng và người đàn ông gầy yếu rời đi, Hà Nguyệt đã từng nhắc họ tốt nhất đừng đi quá lâu, khoảng một tiếng thì nên quay lại một lần.

Thế nhưng bây giờ đã vượt quá nửa tiếng rồi… cho dù có bị chuyện gì trì hoãn đi nữa thì cũng không thể mất hút lâu đến vậy chứ?

Sắc mặt Hà Nguyệt không mấy dễ coi, định dẫn cô gái xinh đẹp ra ngoài tìm người.

Tiết Mạn thấy vậy thì chủ động lên tiếng: “Tôi rành đường trong thôn, để tôi đi với hai người.”

Cô thật sự rất muốn xem thử, nếu đi ra ngoài cùng “người chơi” thì cảnh tượng bên ngoài sẽ ra sao? Có còn là một màn sương đen dày đặc như cũ nữa không?

Hà Nguyệt nghe vậy thì sững người trong chốc lát, vốn định từ chối, nhưng lại không nghĩ ra lý do gì hợp lý, cuối cùng chẳng biết nghĩ tới điều gì mà gật đầu nói: “Vậy thì phiền chị nhé!”

Ngay khoảnh khắc Hà Nguyệt đi đầu đẩy cánh cửa chính nhà cô ra… cuối cùng Tiết Mạn cũng được nhìn thấy ánh nắng mặt trời sau bao nhiêu thời gian tăm tối.

— Quả nhiên là không giống nhau!

Trong lòng cô khẽ động, lập tức bám sát phía sau Hà Nguyệt và cô gái xinh đẹp kia. Đợi đến khi hai người kia vừa bước ra ngoài, cô cũng không chần chừ mà lập tức bước theo.

Ngay khi một chân cô vừa đặt xuống đất, ánh mặt trời ấm áp liền rọi thẳng lên người cô.

Ngay giây tiếp theo, cùng với tiếng "xèo xèo" ghê rợn, toàn thân Tiết Mạn lập tức bị một cơn đau thấu tim gan ập tới, như thể cô vừa mới rơi tõm vào một chảo dầu sôi!

Cô không kìm được hét lên một tiếng đau đớn, theo phản xạ lùi lại phía sau, định đóng cửa lại.

Nhưng đúng lúc đó, cuối cùng Hà Nguyệt cũng bộc lộ thực lực của một người chơi kỳ cựu trong “Vùng Đất Tai Ương”—

Cô phản ứng trong tích tắc, lập tức quay người, vươn tay túm chặt lấy cổ tay của Tiết Mạn.

Sau đó… dốc hết toàn lực kéo mạnh Tiết Mạn ra ngoài!

Lúc này Tiết Mạn đã đau đớn đến mức toàn thân đều mềm nhũn như sợi bún, như thể bản thân đang bị lật đi lật lại bên trong một cái chảo dầu, cô làm gì còn sức lực để mà chống cự lại Hà Nguyệt?

Vì thế, cô gần như không có khả năng phản kháng, cứ thế bị đối phương dễ dàng lôi ra ngoài cửa.

Những đóa hồng nguyệt quý đỏ rực nở rộ ở trong sân, Tiết Mạn đau đớn lăn lộn trên mặt đất, toàn thân cô bị ánh nắng thiêu đốt đến mức bốc lên từng làn khói trắng.

Đau quá… như thể từng tấc da, từng thớ thịt, từng khúc xương, từng sợi gân trên cơ thể cô đều đang bị dầu sôi bỏng rát tra tấn.

Tiết Mạn hoàn toàn mất đi ý thức, cô không ngừng gào thét thảm thiết, lăn lộn trên nền đất theo bản năng.

Trong tầm mắt mơ hồ, cô có thể nhìn thấy cánh tay của mình đã bị thiêu đến mức chẳng còn lấy một chút da thịt nào, chỉ còn lại những khúc xương trắng hếu đang dần dần hóa thành tro bụi dưới ánh nắng mặt trời...

“Chị Hà, làm vậy thật sự được ư?”

“Chỉ cần con quỷ chết rồi thì không cần phải phong ấn nữa, tất nhiên là được rồi…”

“Á —”

Tiết Mạn hét toáng lên, bật người ngồi dậy.

Cô thở hổn hển từng hơi nặng nề, phải mất rất lâu cô mới nhận ra cơ thể mình hoàn toàn không có chút cảm giác đau đớn nào cả.

Ngay sau đó, cô mới hậu tri hậu giác ý thức được rằng… thế mà cô lại đang ngồi ở trên chiếc giường trong phòng ngủ.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên bức tường trước mặt—

Sinh nhật vui vẻ

Sinh nhật vui vẻ

Sinh nhật vui vẻ

Những dòng chữ rùng rợn được viết bằng máu loang lổ, chi chít che kín cả bức tường, những vệt máu kéo dài như móng vuốt của ác quỷ.

Tiết Mạn chết lặng một hồi lâu.

Sau đó, cô vội vàng lật chăn bước xuống giường, đi chân trần chạy đến cửa phòng, “soạt” một tiếng mở tung cánh cửa ra.

Trong phòng khách tối om chỉ có cái màn hình TV không ngừng nhấp nháy nhiễu sóng trắng xóa.

Trong ánh sáng chập chờn sáng tối đan xen ấy, ba mẹ cô cùng lúc quay đầu lại, họ nở một nụ cười quỷ dị với Tiết Mạn.

Khóe miệng mẹ cô ngoác ra thành một đường đen sì sì như thể vừa mới ăn thịt người xong, vậy mà giọng nói của bà vẫn dịu dàng như mọi khi:

“Mạn Mạn tỉnh rồi à? Sinh nhật vui vẻ nhé!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play