Trước khi bạn bước vào bộ truyện này, xin hãy đọc những dòng nhắn nhủ từ mình. Bạn đang đọc truyện từ góc nhìn của người chuyển ngữ, nội dung và câu từ thuộc sở hữu của tác giả nhưng lối diễn đạt và cách lý giải nhân vật đến từ editor. Trường hợp bạn đọc thấy không hợp giọng, hay không đúng gu truyện, vui lòng rời khỏi nhà chung, tránh nặng nhẹ nhau.
Bên cạnh đó, xin đừng nhắc đến nhà dịch khác ở nhà tụi mình. Đọc ở đâu là quyền của bạn, giới thiệu truyện ở bất kỳ chốn công cộng nào cũng được nhưng không phải ngay trong bản dịch của bọn mình. Đồng thời, để tránh mất vui làm ơn không so sánh các bản dịch với nhau.
*
Tiết Mạn chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống yên ổn suốt hai mươi bốn năm qua của mình lại có ngày xảy ra một cái bước ngoặt ly kỳ và quỷ dị đến thế.
Cô đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, tay phải siết chặt tay nắm cửa, trong lòng rối như tơ vò, ánh mắt phức tạp nhìn về phía ba mẹ đang ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách.
Lưng ghế sofa che khuất phần lớn cơ thể họ, chỉ còn lộ ra phần vai và đầu.
Cả hai ngồi sát vào nhau, như thể đang nghiêm túc chăm chú xem một chương trình truyền hình thú vị nào đó.
Nhưng trên màn hình của cái TV đối diện là một màu trắng xóa nhiễu sóng.
Nhà cô nằm trong một cái thôn không quá hẻo lánh, là nhà tầng trệt xây riêng, phía trước còn có một khoảng sân nhỏ.
Lúc này, cửa lớn dẫn ra bên ngoài bị khóa, rèm cửa kéo kín mít, cả phòng khách đều tối om, nguồn sáng duy nhất ở trong nhà chính là đến từ chiếc TV kia.
Ánh sáng nhấp nháy lúc rõ lúc mờ từ cái màn hình bị nhiễu sóng làm bóng dáng của ba mẹ cô khi thì dài ngoằng, lúc lại ngắn cũn. Đôi mắt của Tiết Mạn có chút khô khốc, cô từ từ dời tầm mắt ra khỏi hai người họ rồi dừng lại trên bức tường bên cạnh.
Ở đó dán một chữ “奠” thật to.
Dải lụa đen được kết thành hình đóa hoa khiến cái chữ ấy càng thêm âm u, rùng rợn.
Ngay phía dưới là một chiếc tủ đựng đồ, ở hai bên tủ, mỗi bên đặt một người giấy. Hai gương mặt bé trai bé gái trắng bệch, đôi môi tô son đỏ chót, hai má đánh màu hồng đậm, đôi mắt đen như mực đang nhìn thẳng về phía cửa phòng ngủ của Tiết Mạn, cứ như đang âm thầm mang đầy ác ý mà nhìn thẳng vào cô.
Trên nóc của cái tủ đó có một bức di ảnh trắng đen được đặt ở đấy. Ba nén hương vẫn đang cháy, làn khói cuồn cuộn như một đám sương mù che khuất cả khuôn mặt của người ở trong bức ảnh.
Tiết Mạn nheo mắt lại, cố gắng nhìn một lúc lâu mà vẫn chẳng thể nào nhận ra được người trong bức di ảnh kia rốt cuộc là ai.
Thế nhưng…
Trái tim cô đập thình thịch như trống trận, nó không chịu khống chế mà đập càng lúc càng dồn dập, như thể nó sắp nhảy bật ra khỏi cổ họng ngay giây tiếp th eo.
Tất cả những điều này, Tiết Mạn vừa mới mơ thấy không lâu trước đây.
Nhưng ai mà chẳng biết, dù mọi thứ trong mơ có chân thực đến mức nào đi chăng nữa thì một khi tỉnh dậy, những ký ức về nó cũng sẽ nhanh chóng biến mất, chỉ còn một số mảnh vụn rời rạc là còn sót lại, nó sẽ trở nên kỳ lạ và phi lý đến mức không thể sắp xếp thành một câu chuyện có logic hoàn chỉnh.
Giống như lúc này đây, điều duy nhất mà Tiết Mạn có thể nhớ là:
Trong giấc mơ, hôm nay là sinh nhật cô. Cô vừa ngủ dậy là đã trông thấy phòng ngủ cực kỳ bừa bộn, trên tường là những dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ” chi chít được viết bằng máu.
Ngay lúc cô hoảng hốt đẩy cửa ra định hỏi ba mẹ xem chuyện gì đang xảy ra thì lại bắt gặp họ đang ngồi bất động “xem TV” một cách quỷ dị, còn phòng khách thì lại được bày trí thành một cái linh đường.
Những ký ức sau đó của cô trở nên rất mơ hồ, Tiết Mạn chỉ mơ hồ nhớ rằng, dường như ba mẹ đang bàn xem nên ăn thịt cô như thế nào, mà trong nồi canh dưới bếp còn đang hầm đầu của em trai…
Cô không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp — cánh cửa kia đang đóng chặt, chẳng thể nhìn thấy gì cả. Trong phòng tràn ngập mùi nhang nến, cô cũng không phân biệt được bên trong đó có đang hầm cái gì thật hay không.
Tiết Mạn mím môi, chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía căn phòng ngủ sau lưng mình.
Quả đúng thật như cảnh tượng mà cô nhìn thấy lúc bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng:
Trên sàn là quần áo vứt bừa bãi, như thể đã bị ai đó lục tung lên.
Trên bức tường vốn trắng tinh, giờ đây đầy rẫy những dòng chữ dữ tợn đỏ như máu —
【Sinh nhật vui vẻ】
【Sinh nhật vui vẻ】
【Sinh nhật vui vẻ】
……
Chẳng rõ là ai đã dùng ngón tay nhúng vào máu để viết nên những dòng chữ giống hệt nhau này, chúng dày đặc và hỗn loạn, phủ kín toàn bộ các bức tường mà cô có thể nhìn thấy!
Máu chưa đông hẳn vẫn đang chảy xuống dọc theo từng nét chữ, kéo theo từng vệt máu dài ngắn loang lổ, tựa như dấu vết của móng vuốt ác quỷ để lại, khiến người ta nhìn thôi mà cũng lạnh sống lưng.
Dù không lâu trước đây cô đã thấy qua một lần, nhưng lúc này nhìn lại, sau lưng Tiết Mạn vẫn nổi lên từng đợt da gà, tay chân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.
Xưa nay cô vốn không phải là người nhát gan, tâm lý cũng đủ mạnh mẽ để ứng phó với những biến cố bất ngờ.
Nhưng hiện tại, cô thật sự rất sợ.
Sợ đến mức tay chân bủn rủn, cả người đều vô lực, ngay cả hàm răng cũng đang run lập cập.
Ác mộng trở thành hiện thực chưa phải điều đáng sợ nhất, thứ còn đáng sợ hơn chính là… cơn ác mộng chân thật này lại xảy ra ngay trong chính ngôi nhà của Tiết Mạn.
Đôi vợ chồng trong cực kỳ quỷ dị bên ngoài kia là ba mẹ ruột của cô, là hai người mà tối hôm qua vẫn còn cười nói với cô về chuyện hôm nay sẽ đưa cô đi đâu ăn mừng sinh nhật!
Nếu họ thật sự biến thành những “quái vật” quỷ dị, cô còn có thể làm được gì?
Chẳng lẽ cô phải giết chết họ để tự cứu lấy mình sao?!
Chuyện đó là điều tuyệt đối không thể! Tiết Mạn hoàn toàn không cần thử — cô biết rõ, mình nhất định không làm được.
Bàn tay cô run lên một cách dữ dội.
Tiết Mạn chậm rãi hít sâu mấy lần, những dòng suy nghĩ hỗn loạn dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Trước hết, hẳn là hiện tại cô không phải đang nằm mơ.
Cô đã thử rồi, cảm giác đau đớn không chỉ vô cùng chân thực, mà đầu óc của cô cũng cực kỳ tỉnh táo, hoàn toàn không giống trạng thái khi đang mơ.
Vậy thì… việc cô cần làm lúc này là xác nhận xem những người bên ngoài rốt cuộc có thật sự phải là người thân của cô hay không.
Nếu không phải, thế thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Nếu phải thì… tính sau vậy.
Đã đến nước này rồi, cô cũng chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó mà thôi.
Tiết Mạn liếm đôi môi đang khô khốc của mình, siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định nhìn về phía hai người đang ở trong phòng khách rồi bước ra ngoài.
Trong nhà yên tĩnh đến lạ, tiếng bước chân của cô lập tức thu hút sự chú ý của họ.
Mẹ quay đầu lại, mỉm cười với Tiết Mạn, giọng điệu vui vẻ nói: “Mạn Mạn dậy rồi à? Sinh nhật vui vẻ!”
Vừa nói bà vừa đứng dậy, chỉ tay về phía nhà bếp: “Sắp mười một giờ rồi, mẹ đang hầm canh trong nồi đó, trưa nay mình ăn ở nhà, đến tối chúng ta sẽ dẫn con ra ngoài ăn món ngon!”
Ba cô cũng quay đầu lại, cười tít mắt nói: “Chẳng phải tối qua con nói con muốn ăn lẩu sao? Ba đã đặt chỗ xong rồi, là cái tiệm mà trước đó con bảo là ăn ngon lắm á.”
Quá bình thường.
Nếu không phải vì căn phòng này tối một cách bất thường, nếu không phải vì màn hình TV cứ nhấp nháy nhiễu sóng thì Tiết Mạn đã không cảm thấy cha mẹ mình có điểm nào không ổn.
Các ngón tay buông thõng bên người cô hơi co lại, cô mở miệng hỏi: “Tiết Châu đâu rồi ạ?”
Mẹ cô cười khẽ: “Thằng bé nói là muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho chị gái, sáng sớm đã chạy ra ngoài rồi. Không biết thằng nhóc đó muốn tặng con cái gì nữa, cứ thần thần bí bí, ngay cả heo đất mà cũng ôm đi luôn.”
Ba cô thở dài cảm khái: “Thấy hai chị em con thương nhau như vậy, người làm cha mẹ như chúng ta cũng vui lòng.”
Tiết Mạn trầm mặc, đứng tại chỗ mà nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Sự tồn tại của tấm di ảnh và hai người giấy trong phòng khách quá nổi bật, nhất là cặp người giấy kia, trông nó cứ như là đang thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm vào cô không rời.
Nhưng mà vấn đề là cô lại không dám hỏi một chữ nào liên quan đến chúng, thậm chí còn không dám nhìn kỹ lấy chúng một lần.
Ba mẹ cô trông “bình thường” đến đáng sợ, bình thường đến mức khiến cô không thể không trở nên cẩn trọng hơn, cô chỉ sợ lỡ đâu mình nói sai một câu, làm sai một hành động, đến lúc ấy sẽ lập tức chuốc lấy tai họa khôn lường. ( truyện trên app T•Y•T )
Ánh mắt cô vô tình dừng lại trên túi rác đặt bên cửa lớn.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tiết Mạn, cô vội vàng bước đến đấy rồi lên tiếng nói: “Ba mẹ, con mới ngủ dậy nên đầu óc hơi mơ màng, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, tiện tay đi đổ rác luôn.”
Khi nói xong câu này, cô đã chuẩn bị tinh thần bản thân sẽ bị từ chối, như thứ khiến cô không ngờ chính là họ lại đồng ý.
Mẹ cô nói: “Được, nhưng con đừng đi quá lâu nha, canh hầm xong là chúng ta ăn trưa đó.”
“Dạ biết rồi.”
Tiết Mạn cố giữ cho giọng điệu tự nhiên, nhẹ nhàng đáp lời, cô nhấc túi rác lên, có chút vội vã mở cửa lớn đi ra ngoài.
Ngay khi bước chân của cô vừa đặt ra bên ngoài, cả người cô liền cứng đờ, chết lặng tại chỗ —
Bầu trời tối đen như mực, bốn phía mờ mịt trong một tầng sương đen mỏng, nó bao trùm lấy tất cả những gì xung quanh, chỉ còn lại những đường nét lờ mờ.
Chỉ có duy nhất một con đường nhỏ quanh co gập ghềnh phía trước lại sáng lên một cách rõ ràng như thể có ánh đèn chiếu thẳng vào đấy.
Tuy nhà của Tiết Mạn ở vùng quê, nhưng nơi này lại không hề lạc hậu, con đường trước cửa nhà cô đã được lát bê tông đàng hoàng từ lâu rồi, tại sao bây giờ nó lại biến thành một con đường đất quanh co thế này?
Khung cảnh bên ngoài thậm chí còn kỳ lạ hơn cả khung cảnh trong nhà.
Ngay khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn quay đầu, lập tức trở lại căn nhà quỷ dị kia.
“Con đứng ở cửa làm gì vậy?” Giọng nói của ba cô vang lên từ phía sau.
Có lẽ vì tình cảnh trước mắt quá đỗi quỷ quyệt nên Tiết Mạn cũng có thể nghe ra được sự nguy hiểm đầy ẩn ý trong câu nói kia. Thế là cô chỉ có thể cắn răng, xách túi rác lên, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Khoảng sân nhỏ phía trước được mẹ cô trồng rất nhiều hoa hồng nguyệt quý, bình thường chúng nở rộ ra rất xinh đẹp, nhưng giờ đây toàn bộ những bông hoa ấy đều biến thành màu đen.
Tiết Mạn lướt mắt nhìn qua thì thấy có mấy tờ giấy tiền vàng đang lẫn vào giữa những bụi hoa, chắc là bị gió thổi vào.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa lớn phía sau vang lên một tiếng động trầm đục, nó bị ba mẹ cô đóng lại.
Cô khựng lại một giây, cắn môi, bước nhanh ra khỏi cổng, ngay khi một chân cô vừa đạp lên con đường nhỏ cứ như đang phát sáng phía trước kia.
Lúc này Tiết Mạn mới có thể nhìn rõ rằng trên đường có rất nhiều giấy vàng đang nằm rải rác, trông như vừa có một đoàn đưa tang đi ngang qua đây không lâu.
Cô bất giác cười khổ một tiếng: Tình huống bây giờ đúng là chẳng khác gì trong mơ cả — nó đều hỗn loạn vô lý, chẳng có chút logic nào.
Nhưng cô biết rất rõ đây không phải là mơ, ít nhất là trong suốt hai mươi bốn năm qua, cô chưa từng có giấc mơ nào tỉnh táo đến vậy!
Tiết Mạn thở ra một hơi, cố trấn an phần nào cảm giác bất an trong lòng.
Nếu đã ra đến ngoài này rồi… vậy thì cứ đi một vòng xem thử tình hình cái đã, dù sao thì cô cũng phải làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, tại sao mọi thứ lại như thế này.
Nghĩ vậy, cô theo bản năng chọn hướng đi về phía đầu thôn — lỡ như có chuyện gì thì cũng dễ chạy thoát hơn.
Chỉ là nhìn tình hình hiện tại, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm nào đó, cô căn bản không có năng lực để mà trốn thoát.
Tiết Mạn vừa đi vừa sắp xếp lại suy nghĩ, khi tâm trí trấn tĩnh hơn, bầu không khí quỷ dị đáng sợ xung quanh cũng có vẻ ít đi đôi phần.
Cô càng tiến về phía trước, những ngôi nhà của hàng xóm cũng dần hiện ra những đường nét lờ mờ giữa làn sương đen mờ.
Đến khi có thể nhìn rõ cảnh tượng phía trước, trái tim cô bất giác khựng lại một nhịp —
Trước cửa nhà hàng xóm, vậy mà lại có mấy bóng người đang đứng ở đấy.
Hình như họ đang nghe ai đó nói chuyện, tất cả đều im lặng đứng yên tại đấy, trông họ hệt như những bóng ma quái đản trong phim kinh dị.
Bất chợt, có một người trong số đó quay đầu lại, dường như người đó đã nhìn thấy Tiết Mạn, sau đó những người còn lại cũng lần lượt quay đầu, đồng loạt nhìn về phía cô.
Trong cái thôn tối đen như mực này, chỉ có con đường nhỏ dưới chân cô là sáng rõ, tuy Tiết Mạn không trông thấy rõ mặt họ, nhưng cô có thể tưởng tượng được rằng, trong mắt những người đó, một người đang đứng ở con đường nhỏ sáng rực như cô chói lóa đến nhường nào.
Họ không thể nào không thấy cô được.
Da đầu cô tê dại, theo bản năng muốn quay đầu rời đi, nhưng ngay khoảnh khắc cô định hành động, lý trí của cô lại chiếm thế thượng phong.
Bỏ đi thì có ích gì? Chẳng lẽ quay lại đối mặt với cặp ba mẹ đầy quỷ dị kia, rồi cả người em trai có thể đang bị nấu trong nồi sao?
Nếu đây là một giấc mơ thì cô chẳng có gì phải sợ cả.
Còn nếu không phải là một giấc mơ… thì có khi mấy người trước mặt này đang nắm giữ những tin tức mà cô cần tìm.
Tiết Mạn mím môi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đi từng bước từng bước tiến tới.
“…NPC* à?”
(*NPC là viết tắt của cụm từ "Non-Player Character" trong tiếng Anh, dịch ra tiếng Việt là "nhân vật không do người chơi điều khiển".
Trong bối cảnh trò chơi (đặc biệt là game nhập vai hoặc trò chơi mô phỏng), NPC là những nhân vật do hệ thống hoặc lập trình điều khiển, không phải người chơi thật.)
“Cô ta xuất hiện quá mức kỳ quái, mọi người cẩn thận một chút.”
“Chị Hà, em sợ quá…”
Khi cô càng tiến đến gần, những lời mà những người kia tưởng rằng mình nói rất nhỏ ấy lại rõ mồn một truyền vào trong tai Tiết Mạn giữa đêm tối yên tĩnh.
“Đừng sợ, chỉ cần chúng ta không làm bậy, trong cái Vùng Đất Tai Ương này sẽ không có chuyện vừa mới mở màn đã bị giết đâu.”
Một người phụ nữ có vẻ trấn định bước lên vài bước.
Lớp sương đen mỏng đã không còn đủ để che đi khuôn mặt cô ấy, Tiết Mạn thấy người phụ nữ ấy mỉm cười với mình rồi nói: “Chào cô, nghe nói thôn của các cô xảy ra một vài… sự kiện tâm linh, chúng tôi là người được trưởng thôn mời đến để xử lý chuyện này.”
Sự kiên tâm linh sao? Tiết Mạn hơi nghiêng đầu.
Chẳng lẽ là mấy chuyện bất thường vừa mới xảy ra trong nhà cô hôm nay?
Không, không thể nào — cô chưa từng nói những chuyện đó cho ai biết, hơn nữa nó cũng vừa mới xảy ra thôi, làm sao mà trưởng thôn lại biết để mời người đến xử lý được?
Vậy thì, cái thôn này đã xảy ra chuyện từ trước rồi.
Người phụ nữ thấy cô hơi cau mày, trầm mặc không nói gì bèn nói tiếp: “Trưởng thôn nói với chúng tôi rằng, từ sau khi con gái nhà họ Tiết, Tiết Mạn qua đời, trong cái thôn này vân luôn không được yên ổn…”
“Cô nói gì?!”
Giọng nói của Tiết Mạn bỗng cao vút lên và trở nên sắc lạnh: “Cô nói ai đã chết cơ?”