Sau khi nhìn thấy thi thể đó, phản ứng của sáu người chơi này cũng rất ổn.

Họ sợ hãi, hoảng loạn chẳng khác gì người thường, có người lên tiếng giục mọi người đi nhanh, những người khác thì nối đuôi nhau “bỏ chạy trối chết”, như thể không dám nhìn thêm dù chỉ là một giây.

Tiết Mạn vẫn đi theo phía sau họ, chẳng mấy chốc đã tới được nơi cực kỳ quan trọng — ngã rẽ bắt buộc phải đi qua nếu muốn tới nhà trưởng thôn.

Lần trước khi cô một mình đi qua đây thì con đường nhỏ kia hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một vùng sương đen dày đặc.

Nhưng lần này, khi khoảng cách giữa cả nhóm và lối rẽ ngày càng gần, Tiết Mạn đã bắt đầu thấy rõ, qua làn sương mỏng, dường như có một con đường nhỏ uốn lượn mờ mờ hiện ra.

Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nhắc: “Đi cái lối nhỏ kia.”

Trên đường đi, Tiết Mạn đại khái cũng đoán ra được quan hệ giữa sáu người trong nhóm này.

Ngoài cặp tình nhân kia ra, thì những người còn lại có vẻ là những người chơi riêng lẻ được ghép random vào, họ chỉ biết tên nhau chứ chẳng thân thiết gì.

Liên Du vẫn nắm tay bạn gái đi ở hàng đầu, trông dáng vẻ rất có phong thái cao thủ.

Tiết Mạn nghe thấy có người gọi bạn gái của Liên Du là “Đường Tâm”, cô gái này là người mới duy nhất để lộ sự hoang mang lo lắng ra mặt.

Họ lần lượt rẽ vào con đường nhỏ, dưới sự chỉ dẫn của Tiết Mạn, họ đi qua hai khúc cua, vượt qua một con dốc, cuối cùng cũng nhìn thấy được căn nhà nằm khuất sau rặng trúc của trưởng thôn.

Tiết Mạn mỉm cười: “Chính là chỗ này.”

Khác hẳn với những căn nhà đen ngòm trông cứ như là nhà vô chủ mà họ đã thấy dọc đường, từ xa nhìn lại, cửa sổ tầng hai nhà trưởng thôn vẫn phát ra ánh sáng ấm áp, sau tấm rèm còn thấp thoáng bóng người qua lại.

Tiết Mạn nghĩ bụng, chắc là do có “người chơi” ở đây, cộng thêm việc trưởng thôn cũng là một NPC được nhắc đến trong nhiệm vụ.

“Chị Lý Dao, chị lên trước dẫn bọn em vào nhé?” Cô gái có vẻ ngoài đáng yêu níu lấy tay Tiết Mạn, vừa lắc nhẹ vừa nói như nũng nịu: “Bọn em đều là người ngoài, bọn em cũng ngại lắm…”

“Lý Dao” là cái tên giả mà Tiết Mạn đã nói với họ từ trước.

Cô khẽ gật đầu, bước nhanh lên phía trước nhóm sáu người, dẫn họ cùng đi tiếp.

Nhà trưởng thôn là một căn nhà hai tầng, là kiểu nhà xây điển hình ở vùng nông thôn, phía trước có một khoảng sân vườn bao quanh.

Sân nhà của ông được xây tường bao rất cao, cửa gỗ sơn màu đỏ đóng chặt, hoàn toàn ngăn cách tầm nhìn bên ngoài.

Tiết Mạn dừng lại trước cửa, đưa tay gõ lên đấy.

Chẳng mấy chốc trong sân vang lên tiếng bước chân, rồi một giọng nam trung niên cất lên: “Ai đấy?”

Tiết Mạn không trả lời — dù gì thì ông ấy cũng không thể vì không có ai đáp lại mà không mở cửa được.

Thanh chốt bên trong được rút ra, cánh cửa sắt nặng nề phát ra tiếng kẽo kẹt, chỉ mở hé ra một khúc vừa đủ để một người bước qua.

Ngay giây sau đó, đôi mắt trưởng thôn trừng to, sắc mặt lập tức tái mét!

Tay phải của Tiết Mạn đang đặt trên cánh cửa, cô nhoẻn miệng cười nhìn ông ấy, cất giọng: “Chú Mậu Đức, là cháu đây. Mấy vị khách ngoài thôn nói muốn tìm chỗ ăn cơm, cháu liền dẫn họ tới nhà chú.”

Cơ mặt của trưởng thôn Vương Mậu Đức co giật liên hồi, không rõ có nghe thấy Tiết Mạn nói gì không, ông ấy chỉ đứng đơ ra ở đó, hoảng loạn tới mức không phản ứng nổi.

Tiết Mạn vẫy tay trước mặt ông ấy: “Chú Mậu Đức, sao chú lại không nói gì vậy? Là không muốn để họ đến nhà chú ăn cơm sao?”

Khi thấy tay cô bất ngờ tiến lại gần, cả người Vương Mậu Đức bỗng run lên, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Phản xạ đầu tiên là định đóng cửa ngay, nhưng tay phải của Tiết Mạn vẫn luôn đặt trên cánh cửa, ông ấy không cách nào đẩy nổi, cũng không dám mạnh tay hơn, chỉ có thể hoản loạn rồi luống cuống lắp bắp: “Không… không tiện lắm… để, để lần sau đi…”

Lần này thì không cần Tiết Mạn phải lên tiếng.

Liên Du đứng sau cô liền bước lên một bước, cười nói: “Chào chú trưởng thôn, bọn cháu là do có việc nên mới cố ý đến thôn Bình An.”

Nhiệm vụ của họ chính là nhận lời mời từ trưởng thôn để đến trấn áp quỷ quái.

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “cố ý”, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhìn thẳng về phía đối phương.

Vương Mậu Đức nhìn sang anh, khựng lại một lúc, như thể bị vẻ tự tin trầm ổn ấy cảu đối phương ảnh hưởng, nỗi sợ trong lòng cũng vơi đi đôi chút.

Nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Liên Du, ông ấy liền vội vàng đổi giọng: “Nếu đã là cố ý tới đây… tôi thân là trưởng thôn cũng không tiện đuổi các cô các cậu đi, mau vào đi.”

Ông nghiêng người tránh sang một bên, Tiết Mạn nhân cơ hội ấy mà đẩy cửa ra rộng thêm, cô cũng là người đầu tiên bước vào.

Liên Du nắm tay bạn gái Đường Tâm theo sát phía sau, vừa đi qua cánh  cửa liền khẽ “ừm?” một tiếng đấy hoài nghi.

Tiết Mạn đi trước anh cũng có phản ứng tương tự, thậm chí là còn ngạc nhiên hơn cả anh nữa.

Bởi vì ở góc trái sân gần mái hiên nhà trưởng thôn lại có một “người” đang đứng sừng sững ở đấy.

— Là Cao Tráng.

Giống hệt như hai “người chơi” trong phòng khách kia, anh ta đứng thẳng bất động ở đấy, nét mặt trống rỗng, ánh mắt vô hồn không có tiêu cự, gò má và đôi môi cũng đỏ lòm, không có chút dáng vẻ nào của một người sống mà ngược lại trông anh ta không khác gì một người giấy được dùng trong tang lễ.

Tiết Mạn bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng ấy, khóe mắt khẽ giật một cái, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, hoàn toàn không để lộ chút cảm xúc nào.

Bởi vì cô không rõ, trong mắt đám người chơi thì Cao Tráng trông giống như thế nào.

May mắn là Liên Du đã nhanh chóng hỏi ra điều đó: “Trưởng thôn, tại sao trong sân nhà chú lại có một người giấy vậy?”

Vương Mậu Đức lập tức liếc nhìn Tiết Mạn rồi hoảng hốt cúi đầu xuống, căng thẳng nói: “Chuyện này dài lắm, lát nữa sẽ từ từ kể.”

Dường như cô gái dễ thương cũng đã nhận ra được điểm bất thường, liền kéo tay Tiết Mạn cười nói: “Chị Lý Dao, bọn em tới nơi rồi, cảm ơn chị đã dẫn đường nhé. Nếu chị có việc thì cứ về trước, bọn em sẽ không làm chị chậm trễ nữa.”

Khó khăn lắm Tiết Mạn mới được nhờ ánh sáng của nhóm người chơi mà đặt chân tới khu vực mà một mình cô không thể đi tới được, tất nhiên là cô sẽ không rời đi một cách dễ dàng như vậy.

Cô mỉm cười nói: “Tới thì cũng đã tới rồi, hôm nay ba mẹ cháu không có nhà, cháu cũng muốn ở lại ăn ké một bữa, chắc chú Mậu Đức cũng không nỡ từ chối đâu nhỉ?”

Vương Mậu Đức cũng sắp khóc tới nơi rồi, mặt mũi của ông ấy còn nhăn nhó hơn cả trái mướp đắng héo quắt ngoài nắng nữa.

Dĩ nhiên là ông ấy không muốn rồi, nhưng mà ông ấy dám nói chuyện này với một con nữ quỷ sao? — có cho tiền ông ấy cũng không dám đến nói với nhóm người lạ kia rằng “đây chính là con quỷ mà tôi nhờ các người tới xử lý”!

Ông chỉ còn cách nhìn nhóm sáu người kia với ánh mắt cầu cứu, mong rằng họ sẽ nhận ra điều gì đó bất thường.

Thế mà ai nấy đều thờ ơ như mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến mình cả.

Người thì ngắm nghía nhà cửa, kẻ thì nhìn ông bằng ánh mắt giống như Tiết Mạn, ai nấy đều bình tĩnh đến mức khiến ông phát điên, cứ như một bầy chuột lang nước chẳng biết sợ là gì cả!

Vương Mậu Đức thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ, những người này thật sự có khả năng trừ tà bắt quỷ á? Nhìn chẳng khác gì một lũ thiểu năng trí tuệ cả…

“Chú Mậu Đức, chú keo kiệt đến vậy thật đấy à?” Tiết Mạn hơi nhíu mày, dùng giọng nũng nịu: “Cháu có ăn được bao nhiêu đâu, tại sao sáu người khách này có thể ở lại, đến lượt cháu xin ăn ké thì chú lại không chịu?”

Yết hầu của Vương Mậu Đức giật giật, hai chân không khống chế được mà bắt đầu run rẩy.

Cả đời ông đã thấy không ít người nũng nịu làm nũng, thế nhưng đây là lần đầu tiên ông trông thấy quỷ làm nũng!

Nhìn tình hình đã không còn cách nào khác, ông chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, run run nói: “Không phải, không phải… cháu muốn ăn bao nhiêu cũng được, đi, đi thôi, vào nhà rồi nói chuyện.”

Khi đi tới cửa vào nhà, Tiết Mạn chợt cảm thấy có một ánh mắt âm u đang nhìn chằm chằm mình, cô lập tức quay ngoắt lại nhưng chỉ kịp trông thấy một cái đầu đen sì nhanh chóng lẩn xuống sau bức tường ngoài sân.

Đấy là cái thứ gì vậy? Là người à?

Vương Mậu Đức đẩy cánh cửa vốn chỉ đang khép hờ ra, ánh đèn ấm áp lập tức tràn ra, xua tan toàn bộ không khí quỷ dị quanh đó.

Cả nhóm theo ông đi vào phòng khách, sau đó là một người phụ nữ trung niên đi dép lê, bước chân nặng nề đi xuống từ tầng hai.

Tiết Mạn biết rõ tình hình gia đình trưởng thôn: họ chỉ có một cậu con trai duy nhất đang học đại học xa nhà, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng già sống với nhau.

Vợ của trưởng thôn tên là Lưu Quế Phương, tính tình hiền hậu lại rộng rãi, trong ký ức của Tiết Mạn, trước đây bà đã không ít lần nhét kẹo vào tay cô.

Thế nhưng người dì vẫn luôn đối xử tốt với cô ấy, ngay khi vừa nhìn thấy Tiết Mạn liền hoảng hốt tới mức trẹo chân, giẫm hụt bậc thang, lăn lông lốc từ trên cầu thang xuống, đầu “bốp” một tiếng đập mạnh vào góc tường.

Vương Mậu Đức không còn để tâm tới sợ hãi nữa, kinh hô một tiếng rồi vội vàng chạy tới đỡ vợ dậy, vừa kiểm tra đầu, vừa lo lắng nhìn cổ chân bà, miệng thì không ngừng hỏi: “Có đau không? Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Có lẽ Lưu Quế Phương bị đập đầu đến mức choáng váng luôn rồi, đôi mắt của bà cứ trừng trừng nhìn chằm chằm vào Tiết Mạn, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn tột cùng, đôi môi run lên bần bật, không ngừng run rẩy hỏi: “Con bé… làm sao con bé lại…”

“Ôi chao!” Vương Mậu Đức vội vàng cắt lời bà, dùng sức đỡ bà đứng dậy: “Bà bị thương thế này rồi, mau lên lầu nằm nghỉ đi! Trong nhà có khách, tôi đi nấu chút đồ ăn cho họ, bà đừng ra ngoài nữa, nghe chưa!”

Lưu Quế Phương dần tỉnh táo lại, theo phản xạ lắc đầu định từ chối, nhưng lại nghe chồng nói tiếp: “Mấy hôm nữa Bình Trung sẽ về rồi, bà đừng để đến lúc đó lại nằm liệt giường, làm cho con nó lo lắng!”

Tâm của Tiết Mạn sáng như gương — ông ấy đang nói với vợ mình là: vì con trai, trong hai người chúng ta, ít nhất cũng phải có một người sống sót.

Cô cúi đầu, che đi tia cay đắng thoáng qua trong đáy mắt.

Tại sao bọn họ lại sợ cô đến mức ấy? Dù cô có thật sự là quỷ thì cô cũng đâu có làm hại mấy người hàng xóm đã nhìn cô lớn lên chứ…

Chẳng phải nhóm người chơi trước đó cũng đã từng nhắc đến rồi sao?

Trong lời kể của thôn dân, cho dù cô có hóa thành cô hồn dã quỷ thì cô cũng chỉ là đi loanh quanh trong thôn vào ban đêm, chơi đùa với vài con chó, nghe các dì các cô tám chuyện.

Rốt cuộc thì cô đã giết ai? Cô đã hù dọa ai chưa?

Đáng tiếc, sẽ không có một ai hiểu được tâm tình của một người đã chết.

Một giọt lệ nóng hổi rơi xuống từ khóe mắt Lưu Quế Phương, bà nhìn chồng thật lâu rồi mới đau lòng xoay người, vịn tay vịn cầu thang, bước lên lầu trong sự chậm chạp, mỗi bước đi đều lưu luyến ngoái đầu nhìn lại.

Ánh mắt Vương Mậu Đức vẫn dõi theo bóng lưng người vợ đã bên ông suốt bao năm trời ấy, mãi đến khi bà khuất hẳn mới miễn cưỡng thu hồi ánh nhìn. ( app TYT - tytnovel )

Rõ ràng là chưa có chuyện gì nguy hiểm xảy ra cả, thế mà cả hai người bọn họ lại trông như đang diễn một vở sinh ly tử biệt.

Có lẽ là vì đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết nên lúc quay người lại, trên mặt ông đã không còn chút sợ hãi nào nữa.

Ông thở dài một hơi, Khóe mắt nhăn lại thành một đống nếp nhăn vì cười, nhưng trong mắt vẫn còn vương lệ: “Thật ngại quá, từ trước tới giờ vợ tôi vụng về lắm, để mọi người chê cười rồi… Mọi người ngồi đi, tôi vào bếp nấu chút gì đó cho mọi người.”

Ông dừng một chút, lại nói thêm: “Không biết có thể nhờ hai người vào phụ giúp một tay không? Tôi không giỏi nấu nướng cho lắm.”

Đường Tâm là người mới hoàn toàn, không hề có chút kinh nghiệm nào, thế nên trong lòng vẫn luôn nghĩ bản thân phải cố gắng đừng làm phiền đến người khác, cô rất muốn giúp một tay trong khả năng của mình, vì vậy vừa nghe thấy lời ấy liền định mở miệng nói, thế nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị bạn trai Liên Du ngăn lại: “Em ở lại đây, để anh đi.”

Anh còn chưa dứt lời, Tiết Mạn lập tức nói: “Vậy tôi cũng đi!”

Cô hiểu rất rõ, Vương Mậu Đức đang muốn nhân cơ hội này để nói cho họ biết thân phận thật sự của mình, tất nhiên là cô sẽ không để ông được như ý.

Tuy chuyện thân phận của cô bị bại lộ chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng càng kéo dài được bao lâu thì cô sẽ càng có thêm thời gian để dò la thông tin từ đám người chơi.

Vương Mậu Đức thấy cô cũng muốn đi, cơ mặt lập tức giật giật, khóc không ra nước mắt nói: “Đi thôi…”

Ba người bọn họ cùng bước vào bếp, Tiết Mạn nghe thấy những người còn lại đang thì thầm bàn bạc, chuẩn bị tản ra để tìm kiếm manh mối trong nhà trưởng thôn.

Khoảng thời gian sau đó, bởi vì có mặt Tiết Mạn nên bên trong bếp cực kỳ yên ắng, ngoài tiếng dao thớt và tiếng xào nấu ra thì chẳng có ai lên tiếng cả.

Ước chừng mười phút sau, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng hét to —

“Mau ra đây! Có người chết rồi!”

“Rầm” một tiếng, sắc mặt Liên Du lập tức biến đổi, vứt luôn con dao thái rau trong tay, anh là người đầu tiên lao vút ra ngoài.

Đôi khi, giác quan thứ sáu của con người lại chính xác đến không ngờ.

Người chết… chính là bạn gái của anh, Đường Tâm.

Trong sân nhà trưởng thôn, người chơi duy nhất là tân thủ trong nhóm, chết một cách vô cùng thê thảm, nằm ngay bên cạnh “người giấy Cao Tráng”.

Bụng cô bị mổ toạc, nội tạng bên trong gần như không còn, chỉ còn lại một khúc ruột kéo dài lê thê ra bên ngoài.

Gương mặt của cô vẫn còn giữ nguyên vẻ đau đớn và tuyệt vọng, bàn tay phải đang nắm chặt một thứ gì đó.

Liên Du, người vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh và tự tin, đứng bên cạnh thi thể, chết lặng nhìn chằm chằm vào thi thể của bạn gái mình, hồi lâu sau anh mới “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống ngay bên cạnh cô.

Trong cổ họng anh phát ra những âm thanh “a a” đứt quãng, hai bàn tay run rẩy lay lay bả vai Đường Tâm như thể muốn đánh thức cô dậy.

Thế nhưng cái bụng máu me be bét bị phanh rộng ra ấy đã nói rõ với anh một điều rằng: chuyện đó là điều không thể.

Dù nhóm người chơi này đều là những người lạ ghép đội ngẫu nhiên, thế nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy cũng không kìm được sự xót xa, nhưng rồi cũng không giúp gì được, thế nên ai nấy cũng đều lặng lẽ đứng bên cạnh, chừa lại cho anh chút không gian để bình tĩnh lại.

“Tại sao lại chết người được? Có ai thấy được cái gì không?” Cô gái dễ thương kia khẽ hỏi bằng giọng rất nhỏ.

Những người khác đều không trả lời.

Dù sao thì lúc này cũng đang có hai NPC là Tiết Mạn và Vương Mậu Đức ở đây, bây giờ không phải lúc để lên tiếng.

Cô gái ấy cũng không hỏi gì thêm, chỉ mím môi, nhìn về phía Liên Du đang gần như sụp đổ, khẽ thở dài: “Cái trò chơi khốn kiếp này…”

Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng Liên Du cũng dần lấy lại chút lý trí, bàn tay run lẩy bẩy mở bàn tay phải đang nắm chặt của Đường Tâm ra.

Tiết Mạn nhìn thấy thứ mà cô ấy nắm chặt trong lòng bàn tay là một mảnh giấy rách.

Loại giấy này có chất lượng rất tốt, có màu xám nhạt, có in hoa văn chìm màu xám đậm.

Đuôi mày cô hơi nhướn lên, cô cảm thấy hoa văn và màu sắc này trông khá là quen.

Chỉ một giây sau, cô và Liên Du vẫn đang quỳ trên mặt đất gần như đồng thời quay đầu nhìn sang “người giấy” bên cạnh thi thể Đường Tâm.

Trong mắt Liên Du, trên bộ trang phục giấy màu xám nhạt của người giấy tinh xảo kia, phần vạt áo phía trên của nó rõ ràng đã bị thiếu mất một mảnh nhỏ.

Còn trong mắt Tiết Mạn, vạt áo dưới của chiếc áo thun mà Cao Tráng đang mặc đã bị xé toạc một mảnh.

Ánh mắt cô từ từ dời lên trên, nhìn thấy gương mặt vô cảm của Cao Tráng, nơi khóe miệng ấy vẫn còn vương một mẩu thịt tươi mới.

Mẩu thịt ấy gần như hòa làm một với đôi môi đỏ thẫm của anh ta, nếu không để ý kỹ thì hoàn toàn không thể nhìn ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play