Mọi người xung quanh bàn ăn dường như đều bị mùi vị thơm ngon của các món ăn hấp dẫn đến mức không cưỡng lại được, ai nấy đều cúi đầu, ngấu nghiến ăn từng miếng.

Khóe miệng mỗi người đều ánh lên lớp dầu bóng loáng, không chỉ nhai đồ ăn nhồm nhoàm trong miệng mà ánh mắt còn sáng rực, nhìn chằm chằm vào các món ăn trên bàn như sợ người khác sẽ ăn mất phần của mình.

Không còn ai lên tiếng nữa, mọi người đều chăm chú vùi đầu vào ăn thỏa thích, trong phòng chỉ còn lại tiếng nhai tóp tép vang lên đều đều trên bàn ăn.

Tiết Mạn lặng lẽ nhìn những cái đầu chuột, ngón tay người, nhãn cầu và cả lũ gián to béo lần lượt bị họ điên cuồng nhét vào miệng; còn cái đầu em trai đã được ninh nhừ của cô thì bị họ coi như gà hầm, từng đôi đũa chọc vào gương mặt, gắp lấy lớp thịt non mềm mại rồi há miệng nhai nuốt...

Hai tay giấu dưới gầm bàn của cô run lẩy bẩy không kiểm soát nổi, trong lòng là một sự ghê tởm tột độ xen lẫn nỗi buồn khôn xiết, cùng với một nỗi sợ hãi mơ hồ trước điều chưa biết.

Trong đầu cô như bị đổ đầy hồ dán, những dòng suy nghĩ rối như tơ vò, chẳng thể nào sắp xếp cho rõ ràng được.

Cuối cùng, tất cả cảm xúc hỗn độn ấy quy tụ lại trong đầu thành một câu duy nhất:

Cô phải làm gì tiếp theo?

Rốt cuộc cô phải làm cái gì tiếp theo?

Cuối cùng, các món ăn trên bàn lần lượt cạn sạch.

Ba mẹ Tiết Mạn cùng với sáu “sinh viên đại học” kia lưu luyến đặt đũa xuống, kết thúc bữa trưa kinh hoàng này.

Ba mẹ cô cùng nhau dọn dẹp bát đũa mang vào bếp, để lại một mình Tiết Mạn cùng sáu người kia ở lại phòng khách.

Họ trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng người lên tiếng vẫn là Hà Nguyệt: “Chị Mạn, bọn em có thể tham quan các phòng trong nhà chị một chút không?”

Tiết Mạn nhìn cô ấy, nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Được, đi theo tôi.”

Cô là người đứng dậy trước, dẫn đường về phía phòng ngủ của mình.

Không phải tất cả đều đi theo sau, anh chàng đeo kính và cô gái nhỏ nhắn kia vẫn ở lại trong phòng khách.

Tiết Mạn âm thầm nghĩ, có lẽ họ muốn nhân lúc chủ nhà không có mặt mà tranh thủ tìm kiếm manh mối gì đó — nếu họ thật sự đến đây để “trừ tà”.

Cô cũng rất sẵn lòng cho họ thời gian tự do hành động, bởi vì bản thân cô cũng đang rất muốn thoát khỏi tình cảnh quỷ ma này càng sớm càng tốt.

Chính bản thân cô thì không nghĩ ra cách gì, vậy thì chi bằng để cho những người này thử xem sao.

“Cót két —” Cánh cửa phòng ngủ một lần nữa được đẩy ra.

Tiết Mạn là người đầu tiên bước vào, ngay khoảnh khắc sau đó cô liền sững người: những dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ” viết bằng máu kín cả bức tường đều đã biến mất!

Bức tường trắng giờ đây chỉ còn lưu lại vài dấu vết của khung ảnh, đó là nơi từng treo ảnh chân dung của Tiết Mạn.

Không hiểu sao, toàn bộ khung ảnh đều đã bị tháo xuống.

Tất cả đồ đạc trong phòng đều được phủ lên bằng một lớp vải trắng... đến kể cả chiếc giường cũng bị che phủ kín mít.

Tiết Mạn khẽ nhíu mày, không nhịn được liếc mắt nhìn sang Hà Nguyệt đang đứng bên cạnh.

Ngay từ đầu người này đã nói với cô rằng: con gái nhà họ Tiết, Tiết Mạn, đã chết rồi.

Mà hiện trạng của căn phòng ngủ này bây giờ có vẻ như — lại giống với lời mà cô ta nói thật.

Chỉ những căn phòng bỏ không không ai ở nữa mới được dọn dẹp kiểu này, phủ một lớp vải trắng lên để tránh bụi.

“Bọn tôi vào xem thử được không?” Hà Nguyệt cười hỏi.

Tiết Mạn nghiêng người tránh ra: “Dĩ nhiên rồi, cứ tự nhiên.”

Bốn người kia lần lượt bước vào trong phòng, cô là người đi cuối, trước khi vào cô còn quay đầu nhìn lướt ra ngoài phòng khách.

Chỉ thấy hai người ở lại phòng khách kia đang đứng trước di ảnh, anh chàng đeo kính đưa tay chạm nhẹ vào người giấy bên phải.

Không biết có phải vì ánh sáng mờ tối tạo ra ảo giác hay không, mà đúng lúc đó, Tiết Mạn như mơ hồ nhìn thấy — đôi môi đỏ chót của bé gái người giấy kia khẽ cong lên, nở một nụ cười quỷ dị rợn người.

Cô vội vàng thu ánh mắt lại, thầm nghĩ: Lá gan cũng to thật đấy, thứ kia nhìn là biết có vấn đề, đến cô còn chẳng dám đụng vào nữa là.

“Chỗ này trước kia có treo ảnh phải không?” Cô gái ăn mặc xinh đẹp chỉ vào vết tích còn sót lại trên tường rồi hỏi Tiết Mạn: “Sao lại dỡ xuống rồi vậy? Căn phòng này...”

“Đừng có mà nói bậy!” Hà Nguyệt trước giờ vẫn luôn dịu dàng bỗng nhiên quát lớn ngắt lời cô ta.

Sắc mặt cô ấy vô cùng khó coi, ngoài sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt còn có cả sự phẫn nộ nặng nề, đôi môi run rẩy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại cố nuốt vào.

Thế nhưng người đàn ông vạm vỡ trong nhóm thì lại không được kiên nhẫn như vậy, lập tức chửi thẳng: “Con mẹ nó, đúng là ngu hết phần thiên hạ! Não ngắn như thế mà cũng đòi lăn lộn trong Vùng Đất Tai Ương? Cứ dứt khoát đi tìm một thằng đàn ông rồi gả cho nó đi!”

Chửi cũng độc mồm độc miệng thật.

“Cao Tráng, cậu cũng bớt lời đi.” Người đàn ông gầy hơn đứng bên cạnh kéo nhẹ vạt áo anh ta, ánh mắt liếc sang Tiết Mạn đầy cảnh giác.

Thế nhưng cô gái xinh đẹp bị nhục mạ kia lại nổi đoá, cười khẩy nói: “Ít ra tôi còn có người muốn lấy, có vài người ấy à, muốn lấy chồng mà cũng không ai thèm — lại còn dám nói ra bốn chữ kia trước mặt NPC? Đêm nay cứ nằm yên chờ chết đi!”

Bốn chữ đó?

Chân mày Tiết Mạn khẽ động: có lẽ là chỉ bốn chữ “Vùng Đất Tai Ương” kia.

Trước đó cô đã nghe họ nhắc đến cụm từ này, vừa rồi người đàn ông tên Cao Tráng đó cũng vừa mới buột miệng nói ra xong.

Giờ đây, nghe thấy cô gái xinh đẹp kia nói như vậy, sắc mặt của Cao Tráng lập tức trắng bệch, trông cứ như vừa xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm, cả người anh ta đều cứng đờ ra như xác chết.

Mấy giây sau, toàn thân anh ta run lẩy bẩy, lập tức túm chặt lấy cánh tay của Hà Nguyệt.

Một người đàn ông to con khỏe mạnh đến thế mà lúc này đây lại giống như một đứa trẻ ba tuổi, nức nở cầu xin: “Chị... chị Hà... cứu… cứu tôi với! Tôi không muốn chết... tôi còn chưa muốn chết...”

Hà Nguyệt cau chặt mày, vừa cố sức gạt tay anh ta ra vừa len lén quan sát nét mặt của Tiết Mạn.

Sức của Cao Tráng quá lớn, cô ấy không hất ra được, bèn tức giận quát khẽ: “Chỉnh bản thân mình nói năng không biết suy nghĩ thì đừng có mà oán trách người khác! Trước khi vào đây tôi đã nhắc bao nhiêu lần về những điều cấm kỵ rồi, cậu xem lời tôi như gió thoảng qua tai à? Bây giờ đã kích hoạt điều kiện tử vong, tôi còn có thể giúp cậu kiểu gì được nữa?!”

Tiết Mạn dựa sát vào tường, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Nghe bọn họ nói chuyện, hình như là... vì Cao Tráng đã nói ra bốn chữ “Vùng Đất Tai Ương” ngay trước mặt cô nên tối nay anh ta bắt buộc phải chết.

Nhưng từ lời cô gái kia nói, cô ấy gọi Tiết Mạn là “NPC”.

Tạm chưa bàn đến chuyện bản thân mình có phải cái gọi là “NPC” hay không, nếu đứng từ góc nhìn của họ mà suy luận —

Trong nhận thức của Tiết Mạn, những nơi có sự xuất hiện của NPC thường là trò chơi trực tuyến, trò chơi thực tế hoặc công viên giải trí vân vân.

Sự tồn tại của NPC là để cung cấp nhiệm vụ hoặc phục vụ nhu cầu giải trí cho người chơi và khách tham quan.

Căn cứ vào tình cảnh hiện tại thì nơi đây chắc chắn không phải là “công viên giải trí” rồi, và NPC cũng chẳng thể nào phục vụ nhu cầu giải trí cho bọn họ được.

Cứ tạm xem như đây là một trò chơi kinh dị đi...

Nếu là như vậy thì mọi chuyện dường như cũng dễ hiểu hơn nhiều.

Tiết Mạn lặng lẽ quan sát bọn họ, trong lòng thầm nghĩ:

Đám người này chính là “người chơi”, còn cả cái thôn này chính là bản đồ phó bản của họ.

Trước khi vào phó bản, Hà Nguyệt đã quen biết nhóm người này, còn phổ biến những quy tắc tử vong không thể kích hoạt ở trong game cho họ.

Nhìn thái độ những người còn lại đối với cô ấy, đây rất có thể là tình huống người chơi kỳ cựu dẫn theo người mới vào game?

Tương ứng với điều đó, Tiết Mạn và ba mẹ cô — hoặc có thể là tất cả những người trong cái thôn này, đều là “NPC” trong mắt sáu người chơi kia.

Nếu theo hướng suy đoán này, thì “Vùng Đất Tai Ương” chính là tên của trò chơi kinh dị mà họ đang tham gia.

Một NPC trong Vùng Đất Tai Ương mà lại vô tình nghe được tên game… như thế chẳng khác nào một bộ não trong bình* bỗng một ngày nào đó phát hiện ra bản thân mình thực ra không còn là con người nữa, mà chỉ là một khối óc trôi nổi trong chiếc bình dinh dưỡng.

(*Đây là một khái niệm triết học nổi tiếng, bắt nguồn từ giả thuyết tưởng tượng rằng: nếu bộ não của một người bị lấy ra khỏi cơ thể và được nuôi dưỡng trong một bình chứa chất dinh dưỡng, rồi được kết nối với một máy tính mô phỏng thế giới thì liệu bộ não đó có thể phân biệt được thế giới ảo với thực tại hay không?)

Giống hệt như — Tiết Mạn bây giờ.

Vừa rồi vì quá kích động nên Cao Tráng quên mất điều cấm kỵ mà Hà Nguyệt đã từng nhắc đến, lỡ miệng nói ra cụm từ cấm kỵ ngay trước mặt “NPC Tiết Mạn”.

Còn những lời nói của bọn họ, cũng khiến Tiết Mạn — “bộ não trong bình” này — mơ hồ đoán ra được thân phận của họ, đồng thời hiểu rõ về thân phận của chính mình.

Nhưng... Liệu có thật sự là như vậy không?

Mặc dù dựa theo tình hình hiện tại thì suy luận này rất hợp lý, nhưng Tiết Mạn thực sự không muốn tin vào đáp án ấy một chút nào!

Chỉ cần cô chấp nhận chuyện đó, như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình không phải là một con người sống thật sự mà chỉ là một chuỗi dữ liệu ảo được một ai đó thiết lập trong một phó bản của trò chơi! Một NPC không có ý thức tự chủ!

Sao có thể như thế được? Làm gì có NPC nào lại có thể có được suy nghĩ phức tạp như cô? Làm gì có NPC nào có thể hành động tự do như cô chứ?

Nhưng mà… có lẽ cái gọi là suy nghĩ hay tự do, vốn dĩ đều đã được lập trình sẵn từ trước?

Không, không, không được… tuyệt đối không thể nghĩ theo hướng đó.

Tiết Mạn nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi đầu, gần như cố chấp mà tin rằng, cô tuyệt đối là một con người thật sự!

Cho dù đây thật sự là một “trò chơi” đầy hoang đường, thì cô cũng nhất định, nhất phải là… người chơi có thể vượt qua nó một cách hoàn hảo.

“Hà Nguyệt, cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu, tôi đã bỏ tiền ra đấy!” Cao Tráng thấy van xin không có tác dụng, anh ta lập tức trở mặt, giận dữ nói: “Bọn tôi đều đã bỏ tiền ra để thuê cô dẫn chúng tôi vượt phó bản, cô đã nhận tiền của tôi thì phải bảo đảm an toàn cho tôi!”

Lần này hiếm khi thấy được Hà Nguyệt hoàn toàn lạnh mặt, ánh mắt lạnh như băng của cô nhìn chằm chằm vào anh ta. Dù vóc người cô thấp hơn anh ta một cái đầu nhưng khí thế của cô lại hoàn toàn lấn át Cao Tráng: “Trong tình huống bình thường, nếu có thể giúp thì tôi sẽ giúp, nhưng với loại người tự tìm đường chết như cậu… xin lỗi, tôi lực bất tòng tâm. Số tiền mà cậu đã đưa, tôi sẽ hoàn trả toàn bộ. Cứ xem như là phần di sản mà cậu để lại báo hiếu cho cha mẹ mình đi.”

Những lời này chẳng khác nào đang tuyên bố án tử cho Cao Tráng.

Chân của người đàn ông to lớn lập tức mềm nhũn, ánh mắt thất thần mà ngã ngửa ra sau.

Người đàn ông gầy yếu bên cạnh muốn đỡ lấy, sau đó lại bị anh ta đè cho đến nhe răng rợn mắt, cả hai ngã lăn ra sàn, lăn luôn vào trong phòng khách.

Cô gái xinh đẹp kia “Ôi chao” một tiếng, muốn bước ra ngoài đỡ người đàn ông gầy yếu, vừa mới bước khỏi cửa phòng ngủ thì cô ta khựng lại một chút: “Hai người kia đâu rồi?”

Đều không thấy bóng dáng của anh chàng đeo kính và cô gái nhỏ nhắn vốn đang ở lại phòng khách kia đâu cả.

Người đàn ông gầy yếu chật vật bò dậy, đảo mắt nhìn quanh một vòng: “Có khi nào họ đã đi vào phòng khác rồi không?”

Hà Nguyệt nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Không thể nào.”

Đây là một cái phó bản cấp thấp màu xám được đánh giá cấp D, vì vậy cô mới dám dẫn theo một lúc năm người mới. Tuy đám người tân thủ này đôi lúc ăn nói thiếu suy nghĩ, nhưng nếu không có sự chỉ thị của cô thì tuyệt đối không có ai dám tự ý hành động cả.

Cô liếc nhìn Tiết Mạn đang đứng ở cuối hàng, hạ giọng nói: "Mọi người cẩn thận một chút, chắc là họ đã gặp chuyện rồi, trước cứ ra ngoài tìm thử xem sao."

Đó là một câu "tìm thử xem sao" hoàn toàn không mang chút hy vọng nào, nhưng mọi người vẫn lập tức chia nhau ra để mà hành động, chỉ còn lại Cao Tráng tuyệt vọng ngồi phệt dưới đất mà chẳng buồn nhúc nhích.

Hà Nguyệt đi vài bước rồi dừng lại, quay đầu nói với anh ta: “Nếu là tôi, tôi sẽ lập tức đứng dậy tìm cách hoàn thành nhiệm vụ — người chơi vi phạm phải điều cấm kỵ như vậy sẽ bị xóa sổ ngay trong đêm. Chỉ cần cậu vượt qua được phó bản trước khi trời tối thì sẽ không chết.”

Câu nói này chẳng khác nào truyền cho Cao Tráng một sức mạnh to lớn.

Anh ta lập tức bật dậy, lao vọt về phía nhà vệ sinh đối diện, vừa chạy vừa hét: “Lý Kiều! Bốn mắt! Hai người cmn trốn ở chỗ quái nào vậy?!”

Những người khác thấy thế cũng tản nhau ra, chia nhau tìm kiếm khắp các phòng.

Trong phút chốc, dường như chẳng còn ai để ý đến “NPC Tiết Mạn” vẫn luôn đứng bên cạnh bọn họ.

Thế nhưng…

Tiết Mạn vẫn dán mắt vào cái tủ đựng đồ nơi đặt di ảnh, cổ họng khẽ nghẹn lại, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Rõ ràng, anh chàng đeo kính và cô gái nhỏ nhắn kia… hiện tại đang một trái một phải đứng ở hai bên của cái tủ kia.

Cặp người giấy đồng nam đồng nữ vốn phải đặt ở đó đã biến mất, thay vào đó là hai con người bằng xương bằng thịt sống sờ sờ.

Không, có lẽ bây giờ không thể gọi là “sống sờ sờ” nữa rồi.

Ánh mắt của họ trống rỗng, cơ thể đứng thẳng tắp bên cạnh di ảnh, không hiểu sao mà gò má lại đỏ au như máu, còn đôi môi thì cũng đỏ lòm đến đáng sợ, trông hệt như vừa mới ăn thịt người xong

Nhìn thế nào đi nữa thì hai người kia đã biến thành cặp đồng nam đồng nữ mới.

Vậy thì… cặp người giấy ban đầu kia đã đi đâu rồi?

“Cặp người giấy này…”

Cô gái xinh đẹp đứng trước tủ đựng đồ, chăm chú nhìn anh chàng đeo kính đứng bên phải, lông mày nhíu lại, không biết là đang suy nghĩ gì.

Hà Nguyệt bước ra từ phòng của em trai Tiết Mạn, khép cửa lại, hỏi cô gái kia: “Sao thế?”

Cô gái xinh đẹp nghe vậy thì quay đầu, chỉ vào anh chàng đeo kính bên phải: “Chị Hà, chị nhìn xem có phải hai người giấy này đã đổi vị trí rồi không? Lúc trước không phải là nam bên trái nữ bên phải à?”

“Ừm?” Hà Nguyệt nhanh chóng bước tới, sắc mặt khẽ thay đổi: “Đúng vậy… không chỉ đổi vị trí mà trông còn tinh xảo hơn lúc trước nhiều. Đặc biệt là đôi mắt kia, nhìn cứ y như là đôi mắt của người thật.”

Tiết Mạn chợt nhớ lại, trước khi cô bước vào phòng ngủ, lúc quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy bàn tay của anh chàng đeo kính chạm vào người giấy đồng nữ bên phải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play